Oneshot
Một câu chuyện sến súa với motif cũ rích cho một đêm down mood. Lấy cảm hứng từ bài hát "Goodbye Christmas."
01.
Mùa đông năm nay lạnh hơn hẳn những năm trước, hay ít nhất đó là cảm giác của Sơn. Anh bước đi chậm rãi trên con phố dài, hai tay đút sâu vào túi áo khoác dày cộm. Những ngọn đèn giăng trên cây sáng rực, phản chiếu ánh vàng lấp lánh xuống nền đường phủ tuyết trắng. Không khí lễ hội bao trùm khắp nơi, tiếng cười nói của mọi người xung quanh càng làm nỗi cô đơn trong lòng Sơn thêm hiển hiện.
Đã bao lâu rồi kể từ khi Khoa rời đi? Một tháng? Hai tháng? Hay lâu hơn thế? Sơn không còn đếm nữa, bởi mỗi ngày trôi qua đều trở thành một cuộc chiến với ký ức và sự ân hận. Anh vẫn nhớ như in ngày cuối cùng hai người ở bên nhau.
Đêm ấy, trời cũng lạnh như hôm nay. Khoa đứng trước cửa, ánh mắt buồn bã nhìn Sơn. "Mình nói chuyện đi," Khoa nói, giọng khàn đi như thể đã kiềm nén rất lâu. Nhưng Sơn khi ấy, trong cơn giận dữ vô cớ, chỉ quay đi, bỏ lại Khoa trong im lặng. "Để mai rồi nói nhé, anh mệt lắm" Sơn buông thõng, không nhận ra rằng đó sẽ là lần cuối cùng anh có cơ hội giữ Khoa lại.
02.
Sơn bước chậm rãi và dừng lại trước quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi anh và Khoa từng là những vị khách quen thuộc mỗi cuối tuần. Những ngọn đèn vàng dịu dàng từ bên trong hắt qua lớp cửa kính, tạo nên một không gian ấm cúng và quen thuộc. Hơi ấm đó như len lỏi qua lớp áo khoác dày của Sơn, nhưng thay vì an ủi, nó lại gợi lên nỗi buồn sâu sắc.
Đây là nơi đã từng chứa đầy tiếng cười, những câu chuyện bất tận, và cả những khoảnh khắc yên lặng nhưng không hề xa cách giữa anh và Khoa. Trong trí nhớ của Sơn, hình ảnh Khoa hiện lên rõ nét như mới hôm qua. Khoa luôn là người đến sớm, cẩn thận chọn bàn ở góc quán – nơi ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn chùm trên cao và ánh nắng yếu ớt từ khung cửa sổ giao thoa, tạo thành một không gian hoàn hảo để hai người thả mình vào những câu chuyện không hồi kết.
Khoa luôn chuẩn bị mọi thứ chu đáo, đến mức làm Sơn đôi lúc phải ngạc nhiên vì sự quan tâm tinh tế của em ấy. Một tách cà phê latte ấm nóng cho Sơn, một ly cappuccino cho Khoa, kèm theo một món bánh nhỏ – thường là bánh mì nướng với phô mai mà Sơn yêu thích. Mỗi lần như thế, Khoa lại cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như đứa trẻ chờ đợi lời khen từ người lớn. Sơn chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy một sự ấm áp mà khó có ai khác mang lại.
Có một buổi tối mà Sơn nhớ mãi, khi Khoa bất ngờ xuất hiện với một hộp bánh nhỏ trên tay. "Em tự tay nướng đấy, thử xem có được không," Khoa nói, ánh mắt ánh lên niềm vui pha chút ngại ngùng. Hai người ngồi bên nhau, vừa ăn vừa trò chuyện. Khoa kể về một tuần bận rộn của mình, về những dự định sắp tới, trong khi Sơn chăm chú lắng nghe, đôi khi xen vào vài câu đùa khiến Khoa bật cười.
Khoa luôn chọn ngồi bên phải Sơn, và điều đó không bao giờ thay đổi. Dường như góc nhìn ấy giúp Khoa dễ dàng quan sát từng biểu cảm của Sơn hơn. Sơn biết, bởi anh luôn cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Khoa khi anh mỉm cười hay kể một câu chuyện hài hước. Ánh mắt đó không chỉ chứa sự quan tâm mà còn ẩn chứa điều gì đó sâu hơn – một thứ mà Sơn khi ấy chưa bao giờ thực sự để tâm khám phá.
Nhưng giờ đây, góc bàn quen thuộc vẫn còn, ánh sáng vẫn rực rỡ, nhưng người ngồi đối diện Sơn đã không còn nữa. Tất cả những điều nhỏ bé ấy – tách cà phê, món bánh phô mai, ánh mắt chăm chú – giờ chỉ còn trong ký ức, như những bức tranh đã phai màu nhưng không thể nào xóa nhòa.
Sơn đứng lặng trước quán cà phê, đôi chân không bước vào. Anh biết rằng, dù có bước vào và chọn đúng chiếc bàn ấy, không gian ấy cũng chẳng thể lấp đầy khoảng trống trong lòng anh. "Khoa đã không còn ở đây nữa," anh nghĩ, cảm giác cay đắng lặng lẽ tràn ngập trong trái tim.
03.
"Mình sai rồi..." Sơn thì thầm, lời nói bật ra như một làn khói mỏng tan biến trong không khí lạnh giá. Anh cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống con đường phủ tuyết trắng dưới chân. Nỗi day dứt trong lòng không thể nào che giấu, và mỗi lần nhớ về những kỷ niệm, cảm giác tội lỗi lại cuộn trào như sóng biển dữ dội.
Sơn nhớ rõ từng khoảnh khắc Khoa cố gắng kéo anh lại gần hơn, cố gắng chia sẻ những suy nghĩ, những nỗi lo lắng sâu kín. "Em muốn nói chuyện với anh," Khoa từng nói, ánh mắt chân thành pha chút lo âu. Nhưng Sơn, bị cuốn vào những bộn bề công việc hoặc chỉ đơn giản là không muốn đối mặt, thường gạt đi với vài câu trả lời hời hợt: "Lát nữa đi," hoặc "Anh đang bận."
Anh không nhận ra rằng mỗi lần từ chối lắng nghe là một lần anh đẩy Khoa ra xa hơn. Khoa không bao giờ than phiền, chỉ nhẹ nhàng cười và tự mình giải quyết những khúc mắc trong lòng. Nhưng nụ cười đó, Sơn nhận ra giờ đây, không phải là dấu hiệu của sự vui vẻ mà là một nỗ lực giấu đi những nỗi buồn đang lớn dần bên trong.
Có lần, Khoa nói một cách nghiêm túc: "Chúng ta cần dành thời gian để hiểu nhau hơn." Lúc đó, Sơn đã ngồi lặng im, không hiểu tại sao Khoa lại cần điều đó. Trong suy nghĩ của Sơn, mối quan hệ của họ vốn dĩ đã ổn định, không cần thêm bất kỳ sự thay đổi nào. "Phức tạp hóa mọi chuyện lên làm gì?" Sơn nghĩ và chỉ ậm ừ trả lời qua loa.
Nhưng sự ổn định ấy, Sơn nhận ra quá muộn, không phải vì cả hai cùng nhau xây dựng mà vì Khoa đã luôn nhẫn nhịn, hy sinh, và chịu đựng nhiều hơn. Khoa luôn là người bước đến trước mỗi khi có mâu thuẫn, là người tìm cách hàn gắn dù lỗi sai không phải lúc nào cũng thuộc về em. Khoa chịu đựng sự lạnh nhạt, sự thờ ơ của Sơn, chỉ vì yêu và muốn giữ lấy mối quan hệ này.
Sơn tự trách mình vì đã quá mải mê với cuộc sống riêng mà quên mất rằng, mối quan hệ cần sự chăm sóc từ cả hai phía. Những lần Khoa chờ Sơn về để ăn tối cùng, những tin nhắn hỏi thăm không được hồi đáp kịp thời, hay những câu chuyện Khoa muốn kể nhưng bị Sơn cắt ngang bằng câu nói: "Để lúc khác đi." Tất cả đều là những dấu hiệu, nhưng Sơn đã không nhận ra hoặc không muốn nhận ra.
Giờ đây, trong cái lạnh của đêm đông, từng câu nói của Khoa dường như vang vọng trong đầu Sơn, rõ ràng đến mức như vừa mới hôm qua. "Chúng ta cần thời gian..." Phải, thời gian là điều họ cần, nhưng Sơn đã không cho nó, để rồi đến lúc anh muốn bù đắp thì Khoa đã không còn ở đây nữa.
04.
Gió thổi mạnh hơn, như những cơn dao cắt vào làn da, nhưng Sơn không hề để ý. Anh đứng đó, giữa cái lạnh tê tái của đêm, đôi tay lạnh cóng, nhưng trái tim lại càng lạnh lẽo hơn. Cảm giác trống rỗng trong lòng anh bỗng dưng ùa về mạnh mẽ, giống như bóng tối bao phủ trước mắt, không có điểm tựa, không có lối thoát. Sơn tự nhủ với bản thân, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi đau đang chực trào lên. "Mọi người đang vui vẻ, còn mình thì một mình đêm nay..." Đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ trong khoảnh khắc này. Cảm giác cay đắng, hụt hẫng dâng lên trong ngực anh, như một cơn sóng đột ngột dâng cao, khiến anh khó thở.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của chiếc đèn đường, nước mắt của Sơn bắt đầu chảy ra, mờ nhòe đi tất cả những hình ảnh xung quanh. Chỉ trong một giây phút ấy, những kỷ niệm của anh và Khoa lại ùa về, như những thước phim quay chậm không thể ngừng lại. Một hình ảnh mà Sơn không bao giờ quên – buổi tối cuối cùng họ ngồi cùng nhau ngoài ban công. Đó là một buổi tối mùa thu se lạnh, nhưng ấm áp vì những khoảnh khắc giản dị, vì tình cảm vẫn còn tồn tại. Khoa đã chuẩn bị mọi thứ, từ thức ăn cho đến nơi ngồi, tất cả đều như những lần trước – một bữa tối đơn giản nhưng tràn ngập sự chăm sóc. Mỗi lần Sơn nhìn thấy ánh mắt Khoa, anh đều cảm nhận được sự quan tâm đó, như một sợi dây vô hình gắn kết họ lại gần nhau hơn.
Họ ngồi đó, trên chiếc ghế yêu thích của mình, im lặng thưởng thức bữa tối. Cả hai không nói về tình cảm của mình, không phải vì họ không muốn, mà vì dường như cả hai đều hiểu rằng, những lời nói ấy sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên nặng nề hơn. Sơn cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, mặc dù mọi thứ vẫn giống như trước đây, nhưng lại không hoàn toàn giống. Chỉ có sự im lặng, một khoảng lặng nặng trĩu giữa hai người, như thể cả hai đều đang tránh né một điều gì đó không thể thay đổi.
Khoa vẫn ngồi bên phải Sơn như mọi khi, nơi mà emluôn cảm thấy gần gũi và dễ dàng trò chuyện. Nhưng hôm ấy, có gì đó khác lạ. Ánh mắt Khoa không còn tươi vui như mọi khi, không còn cái nhìn ấm áp mà Sơn từng thấy. Thay vào đó, ánh mắt ấy có gì đó xa xôi, như thể muốn nói điều gì nhưng lại không thể thốt ra. Sơn nhìn Khoa, một chút lo lắng thoáng qua trong mắt anh, nhưng khi anh quay lại nhìn, Khoa chỉ cười, một nụ cười gượng gạo, như thể cố giấu đi điều gì đó mà Sơn không thể hiểu hết.
Khi ấy, Sơn không nhận ra rằng, đó là dấu hiệu cuối cùng của sự chia ly. Đó là khoảnh khắc mà Khoa đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không muốn làm Sơn phải lo lắng thêm. Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, Sơn biết rằng nụ cười ấy không phải là sự vui vẻ, mà là sự chấp nhận, là nỗi đau giấu kín mà Khoa không thể thổ lộ. Anh không hiểu được điều đó khi ấy, nhưng giờ đây, trong cái lạnh cô đơn này, Sơn có thể cảm nhận được sự mất mát, sự xa cách mà anh đã vô tình tạo ra.
05.
Sơn bỗng dừng lại, đôi chân như không còn sức nặng, và anh ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời đêm. Vầng trời bao la, đầy những vì sao lấp lánh, như một tấm gương phản chiếu tâm trạng đầy rối bời trong lòng anh. Những ánh sao lấp lánh ấy không thể xóa đi nỗi cô đơn, không thể xoa dịu trái tim đang quặn thắt của Sơn. Một cảm giác trống vắng bao trùm lấy anh, giống như những ngôi sao ấy đang nhấp nháy một cách vô nghĩa, như đang trêu chọc sự hối tiếc trong lòng Sơn.
Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, như những con sóng không ngừng vỗ vào bờ, không có điểm dừng: "Giá như mình đã lắng nghe thêm một lần? Giá như mình đã quan tâm hơn? Giá như mình có thể quay ngược thời gian..." Mỗi câu hỏi như một nhát dao đâm sâu vào trái tim, từng lời như những vết xước không thể nào chữa lành. Anh tự trách mình vì đã không hiểu ra những tín hiệu mà Khoa đã gửi gắm, những lời nói mà anh đã bỏ qua, những cảm xúc mà anh đã phớt lờ. Giá như anh có thể nhìn ra trước khi quá muộn, giá như anh có thể biết lắng nghe, hiểu thấu nỗi lòng Khoa thay vì để cho mọi thứ tuột khỏi tầm tay.
Nhưng, cuộc đời đâu có chữ "giá như". Sơn biết rõ điều đó. Anh không thể quay lại thời gian, không thể thay đổi những gì đã qua. Khoa đã rời xa anh, và dù có bao nhiêu hối tiếc, dù có bao nhiêu điều muốn sửa chữa, cũng không thể nào đem Khoa trở lại bên anh. Đứng đó, dưới bầu trời đêm rộng lớn, Sơn cảm thấy mình nhỏ bé đến lạ. Mọi thứ quanh anh dường như đều trở nên mờ nhạt. Thậm chí, những ký ức ngọt ngào về Khoa, những kỷ niệm vui vẻ mà anh đã từng trân trọng, giờ đây lại trở thành những vết thương lòng, những nỗi đau day dứt không nguôi.
Những buổi chiều họ cùng nhau đi dạo, những cuộc trò chuyện không đầu không cuối, những buổi tối yên bình bên nhau, tất cả như đang diễn ra ngay trước mắt, nhưng chỉ là những ký ức mờ nhòe. Sơn có thể cảm nhận được từng chi tiết trong những khoảnh khắc đó: tiếng cười của Khoa, ánh mắt ấm áp, những cái nắm tay thật chặt, như thể họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ. Và càng nhớ lại, Sơn càng thấy đau đớn. Anh không thể chấp nhận được rằng mọi thứ đã thay đổi.
Với mỗi hơi thở, nỗi đau ấy lại trào lên, cồn cào trong lồng ngực anh, không thể kiềm chế. Sơn hiểu rằng giờ đây, những gì anh có thể giữ lại chỉ là những ký ức. Những ký ức đẹp đẽ giờ đây trở thành một thứ gì đó quá xa vời, như những vì sao trên bầu trời, lấp lánh nhưng không thể chạm vào. Anh cảm thấy mình như một người lữ hành cô đơn, bước đi trên con đường không có điểm cuối, không có sự an ủi. Mất mát này quá lớn, quá sâu sắc, và Sơn không biết làm thế nào để vượt qua được.
06.
Mặc dù nỗi đau đớn vẫn đang cuộn chặt trong lòng, như những cơn sóng không ngừng vỗ vào bờ, một phần trong Sơn vẫn không thể từ bỏ. Trong sâu thẳm trái tim anh, vẫn còn một tia hy vọng nhỏ bé, như một ngọn lửa le lói trong đêm tối. Anh muốn tin rằng, một ngày nào đó, Khoa sẽ quay về, rằng tình yêu của họ sẽ có cơ hội để bắt đầu lại, dù cho tất cả những gì họ đã trải qua. Những ký ức về những lần cùng nhau cười đùa, những buổi tối ấm áp bên nhau, vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí Sơn, như một niềm tin mong manh rằng một ngày nào đó, những khoảnh khắc đó sẽ trở lại. Anh muốn tin rằng, có thể, dù mọi thứ đã thay đổi, nhưng tình yêu giữa họ vẫn còn cơ hội để chữa lành.
Nhưng trong một khoảnh khắc tỉnh táo, anh không thể không tự hỏi liệu điều đó có thật sự khả thi? Liệu có phải anh đang chỉ dối lòng mình, tự tạo ra một hy vọng hão huyền để đối phó với sự thật quá phũ phàng? Hay thực sự, những gì anh cảm nhận được là sự thật, và anh chỉ đang sợ phải đối mặt với nó? Những câu hỏi này không ngừng lặp lại trong đầu anh, cứ như thể là những tiếng vọng không bao giờ ngừng réo gọi, khiến tâm trí anh càng thêm hỗn loạn.
Gió đông thổi qua một lần nữa, mang theo hơi lạnh buốt giá của mùa đông. Cảm giác tê buốt như xuyên qua từng lớp áo, từng lớp da thịt, nhưng Sơn vẫn bước đi, từng bước chậm rãi và nặng nề. Anh cúi đầu, không phải vì không muốn đối diện với thế giới xung quanh, mà vì anh sợ rằng nếu anh nhìn lên, anh sẽ thấy những ký ức về Khoa – về những gì anh đã mất – và sẽ không thể cầm được nước mắt. Anh không thể thay đổi quá khứ, không thể lấy lại những gì đã mất, và càng không thể thay đổi những sai lầm đã từng xảy ra. Mọi thứ đã quá muộn, và Sơn biết rằng dù anh có cố gắng đến đâu, mọi thứ cũng không thể quay trở lại như xưa.
Tuy nhiên, trong lòng anh, một điều không hề thay đổi. Khoa sẽ mãi mãi là người anh yêu. Dù cho mọi thứ đã vỡ vụn, dù cho tình yêu ấy có bị phủ kín bởi những vết nứt không thể hàn gắn, Sơn vẫn không thể xóa nhòa hình ảnh của Khoa trong trái tim mình. Anh đã mất đi người mà anh yêu thương nhất, nhưng cũng chính Khoa là người đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ. Sơn hiểu rằng tình yêu của mình đối với Khoa không chỉ là một cảm xúc thoáng qua, mà là một phần trong anh, một phần sâu thẳm mà anh không thể dứt bỏ.
Và có lẽ, Sơn sẽ chờ đợi Khoa cả đời. Không phải vì anh tin rằng Khoa sẽ quay lại, mà vì tình yêu anh dành cho Khoa là một thứ tình cảm không dễ dàng từ bỏ. Dù cho thời gian có trôi qua, dù cho anh có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, Sơn biết rằng trái tim mình sẽ không bao giờ ngừng yêu Khoa. Đó là một lời hứa thầm lặng mà anh đã tự hứa với bản thân.
07.
Sơn đứng im dưới bầu trời đêm lạnh giá, đôi mắt nhìn lên những vì sao như thể tìm kiếm một câu trả lời. Anh vẫn chưa thể quên được những gì đã qua, nhưng lần này không còn cảm giác đau đớn, chỉ là sự trống rỗng. Đã lâu rồi, anh không dám đối mặt với cảm xúc thật của mình, không dám thừa nhận rằng, sau tất cả những tổn thương, anh vẫn yêu Khoa, yêu một cách da diết.
Bỗng một ánh sáng yếu ớt từ xa khiến anh ngẩng đầu lên. Ban đầu, Sơn tưởng đó chỉ là một người qua đường nào đó, nhưng khi nhìn kỹ hơn, một bóng dáng quen thuộc từ từ hiện ra dưới ánh đèn vàng. Cảm giác như tim anh bỗng thắt lại. Đó là Khoa. Không phải trong ký ức hay trong mơ, mà là Khoa thật sự, đang đứng đó, mỉm cười nhìn anh, như thể không có khoảng cách nào giữa họ, dù cho đã trải qua bao nhiêu đau khổ.
Sơn bước lại gần, từng bước chân nặng nề, nhưng trái tim anh lại đập nhanh hơn bao giờ hết. "Khoa?" Anh không dám tin vào mắt mình. Mọi thứ như tan chảy, những bức tường lạnh lùng mà anh dựng lên bỗng chốc sụp đổ.
Khoa mỉm cười nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự chân thành, sự nhẹ nhõm mà em không thể che giấu. Sơn không thể kìm lòng, đôi môi anh run rẩy. "Anh sai rồi, Khoa ơi. Anh đã không nghe em, không hiểu em. Anh đã làm em tổn thương quá nhiều... Nhưng anh không muốn mất em. Anh không thể sống thiếu em đâu, Khoa ơi."
Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy họ, chỉ có tiếng gió lạnh vờn qua từng kẽ tay. Sơn cảm thấy một cái gì đó rất mạnh mẽ trong lòng, một cảm giác ấm áp mà anh chưa từng trải qua từ khi Khoa rời đi. Và rồi, Khoa tiến gần hơn, tay anh ấy vươn ra, nắm lấy tay Sơn, bàn tay ấm áp đó như hứa hẹn rằng, họ sẽ không bao giờ buông nhau ra nữa.
"Chúng ta...bắt đầu lại lần nữa, Sơn nhé," Khoa thì thầm, ánh mắt em như lấp lánh một niềm tin mãnh liệt. "Em yêu anh. Và em hy vọng rằng, anh cũng yêu em."
Sơn nhìn vào mắt Khoa, trong mắt anh ấy không còn sự ngại ngùng hay e dè, chỉ có sự chân thành và sự mong mỏi. Và Sơn không thể kìm được nữa, anh siết chặt tay Khoa, cảm nhận sự sống động trong từng ngón tay. "Anh yêu em lắm, Khoa ơi."
Giây phút đó, cả hai như tìm thấy lại chính mình, như thể những đau đớn, những thất bại đã qua không còn quan trọng nữa. Họ đứng giữa đêm tối, nhưng trong lòng mỗi người, có một ngọn lửa sáng ngời, mạnh mẽ. Dù cho những tháng ngày trước đầy những đau thương, nhưng giờ đây, họ đã tìm thấy nhau một lần nữa.
"Chúng ta sẽ không để lạc mất nhau lần nữa, đúng không?" Khoa mỉm cười, đôi mắt em rạng rỡ như thể vừa vượt qua tất cả những đêm tối nhất.
"Không, chúng ta sẽ không." Sơn đáp lại, nụ cười anh cũng không thể che giấu sự hạnh phúc, như thể mọi thứ đều đã được sắp xếp lại đúng chỗ của nó. Ánh sáng từ quán cà phê nơi họ từng ngồi bên nhau chiếu lên hai bóng hình ấy.
Huỳnh Sơn và Anh Khoa, giờ phút này, không còn đau khổ, chỉ còn tình yêu.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com