17
Khoa từ từ mở mắt, cảm giác nặng nề trong đầu dần tan đi khi cậu nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng ấm áp. Ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sáng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào những vật dụng quen thuộc xung quanh. Cảm giác ấm áp và an lành trong không gian này làm Khoa nhẹ nhõm hơn phần nào. Cậu chậm rãi ngồi dậy, lấy tay xoa nhẹ trán, cảm giác cơn sốt đã giảm hẳn. Cái cảm giác mệt mỏi từ đêm qua đã không còn, nhưng vẫn còn đó một sự mơ hồ lạ lẫm trong lòng cậu.
Những ký ức đêm qua, những suy nghĩ không dứt về cảm giác tự ti, lo lắng và vô vọng lại chợt ùa về. Cậu tự hỏi mình liệu có thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy hay không. Mọi thứ dường như vẫn vậy, không có gì thay đổi. Cậu vẫn cảm thấy mình không đủ tốt, không xứng đáng với những tình cảm mà người khác dành cho mình, dù là Sơn hay bất kỳ ai khác.
Khoa đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Trong căn phòng khách ấm áp, Sơn đã ngồi ở sofa, ánh mắt anh vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm giác trống vắng, những suy nghĩ của anh dường như không khác gì cậu, nhưng khác một điều là Sơn dường như có thể đối diện với chúng. Còn Khoa, cậu luôn chôn giấu, luôn tìm cách chạy trốn.
Khoa lặng lẽ bước lại gần, định nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng. Cậu không biết phải bắt đầu từ đâu. Lâu nay, Khoa quen với việc không thể nói lên cảm xúc của mình, và hôm nay lại càng khó khăn hơn khi đối diện với Sơn. Cậu mím chặt môi, không dám mở lời.
Sơn ngẩng lên, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Khoa, nhưng không phải là sự lo lắng hay bối rối, mà là một sự kiên định, như thể anh đang chờ đợi điều gì đó từ cậu.
"Em cảm thấy thế nào rồi?" Sơn hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.
Khoa gật đầu, trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu, cậu cố gắng thể hiện sự ổn định của mình, mặc dù trong lòng vẫn còn đầy những lo âu chưa thể giải tỏa. Nhưng lúc này, khi nhìn vào ánh mắt Sơn, Khoa cảm thấy một chút ấm áp len lỏi vào lòng mình, dù rằng cậu vẫn không thể hoàn toàn dứt khỏi những suy nghĩ hỗn loạn đang bủa vây tâm trí.
Sơn im lặng nhìn cậu, không vội vàng thúc ép hay hỏi thêm điều gì. Anh biết, Khoa cần thời gian, và anh cũng hiểu rằng cậu không thể nói ra những suy nghĩ trong lòng ngay lập tức. Nhưng Sơn cũng không thể ngừng lo lắng. Anh muốn giúp Khoa, muốn cậu không phải chịu đựng một mình.
Khoa cảm nhận được sự im lặng ấy, và một lần nữa, cậu tự hỏi mình: Liệu có thể mở lòng và để ai đó chia sẻ cùng mình không? Mặc dù cậu không có lời đáp, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm giác của Khoa như được dịu lại đôi phần. Có lẽ, đôi khi, không cần phải nói ra tất cả những gì trong lòng. Chỉ cần có người ở bên, im lặng thôi cũng đủ.
Cậu nhìn Sơn, một chút gì đó ấm áp, nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ, làm Khoa bỗng thấy mình không đơn độc. Mọi thứ vẫn chưa thể thay đổi ngay lập tức, nhưng ít nhất, cậu đã không còn cảm thấy mình đang đơn độc trong thế giới của riêng mình.
Khoa ngồi im lặng trên ghế xe, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí lại quay cuồng với những suy nghĩ chưa được giải quyết. Mặc dù đã cố gắng nghỉ ngơi và lấy lại tinh thần, cậu vẫn không thể gạt bỏ đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Hôm nay là một ngày khác biệt, một ngày mà Khoa quyết định xin nghỉ một ngày ở trung tâm, không phải vì cậu không muốn làm việc, mà vì cậu cảm thấy mình cần thời gian để suy nghĩ và tìm ra câu trả lời cho chính bản thân mình.
Sơn lái xe nhẹ nhàng, không vội vã, nhìn vào kính chiếu hậu khi thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt của Khoa. Anh không nói gì, chỉ giữ im lặng, cảm giác rằng Khoa cần không gian để tự mình đối diện với những cảm xúc đó. Nhưng anh cũng nhận thấy rõ, dù Khoa không nói ra, cảm xúc của cậu đang rất hỗn loạn. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của Khoa đều cho thấy cậu đang đấu tranh với một thứ gì đó, thứ mà Sơn biết chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.
Khoa không muốn khiến Sơn lo lắng, nhưng trong lòng cậu không thể dối lòng. Cảm giác không xứng đáng với những gì mình đang có, sự không chắc chắn về những gì Sơn cảm nhận, tất cả những cảm xúc ấy như một đám mây vây kín lấy cậu. Cậu cảm thấy không thể tự mình tháo gỡ được, mà lại không thể chia sẻ với ai. Khi đi cùng Sơn, một phần trong cậu cảm thấy thoải mái, như thể được che chở, nhưng phần còn lại thì không ngừng dằn vặt, lo sợ rằng mình sẽ lại thất bại trong việc giữ gìn mối quan hệ này.
Sơn cảm nhận được sự im lặng của Khoa, nhưng anh cũng hiểu rằng đôi khi, im lặng chính là cách để người ta tìm lại sự bình yên. Anh không muốn ép buộc Khoa phải nói ra những điều cậu không sẵn sàng. Nhưng một lần nữa, anh lại nhận thấy rõ cảm xúc của Khoa một cảm xúc phức tạp, những tâm tư mà cậu giấu kín dưới vẻ ngoài mạnh mẽ.
Khi xe dừng lại trước cửa nhà của Khoa, Sơn quay qua nhìn cậu.
"Em cảm thấy thế nào? Có cần thêm thời gian không?"
anh hỏi, giọng nhẹ nhàng và quan tâm. Anh biết rằng Khoa cần sự thấu hiểu, và điều quan trọng là không áp lực cậu phải đối diện ngay lập tức.
Khoa nhìn vào Sơn, rồi khẽ lắc đầu. Cậu không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh. "Em ổn mà," Khoa trả lời, nhưng giọng nói không hoàn toàn tự tin. Cậu bước xuống xe, cảm ơn Sơn một cách ngắn gọn rồi vào trong nhà.
Sơn nhìn theo bóng dáng Khoa khuất sau cánh cửa, cảm giác lo lắng không khỏi xâm chiếm anh. Anh biết rằng Khoa đang che giấu nhiều điều, và không thể chỉ đơn giản để cậu một mình trong trạng thái này. Sơn vẫn muốn giúp, nhưng anh không muốn ép buộc Khoa. Cái cảm giác muốn bảo vệ và đồng hành cùng Khoa khiến anh cảm thấy như mình đang đứng ở một ngã ba đường, không biết liệu mình có đang làm đúng hay không.
Ngày hôm nay của Sơn nhìn có vẻ tốt, công việc cũng thuận lợi, nhưng cảm giác của anh lại chẳng thể như vậy. Dù anh đang cố gắng hết sức để giữ cho mọi thứ trôi chảy, nhưng trong lòng lại đầy những suy nghĩ về Khoa, về những gì mà cậu đang trải qua. Sơn hiểu rằng, có những điều không thể vội vàng, và có những người cũng cần thời gian để đối diện với chính mình. Nhưng không biết vì sao, anh lại mong muốn có thể giúp Khoa tháo gỡ những đám mây đen trong lòng cậu, giúp cậu tìm lại được niềm tin vào bản thân, và vào những gì họ có thể xây dựng cùng nhau.
==========
Tôi muốn ngược takkkkk
😭😭😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com