Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16. Mất [H]


Lò mò lọ mọ một hồi Jihoon của chúng ta cũng không thể tìm được công tắc điện. Giỡn sao? Đây có phải nhà cậu đâu! Chẳng biết gì ngoài phòng hắn đang nằm tầng 2, phòng cuối bên phải. Trời đất ơi mò mò kiểu này có khi nào chọt tay dính ngay ổ điện không? Rồi cái đầu thành mì tôm thì chết luôn cho rồi khỏi sống nữa! Tưởng tượng cái đầu của mình giống tô mì làm Jihoon không khỏi rùng mình. Ôi cái đầu của tôi! Vậy là nhanh chóng đem hắn lên lầu. Khỏi bật đèn gì nữa.

Một hồi sau cậu cũng đứng trước căn phòng cuối dãy, đẩy cửa vào phòng, rồi kéo hắn lại phía giường, đã dìu hắn quá xa, quá lâu rồi. Vất thẳng hắn xuống giường.

- Ôi mẹ ơi chạy bộ 10 vòng sân cũng chưa mệt bằng kiểu này! - Sẵn tiện cậu cũng ngồi xụi lơ trên giường. Chân muốn nhũn cả ra!

Trong phòng này có người là đèn tự bật sáng. Nhưng ở giường thì đã được tấm màn ở trên cản bớt lại. Rất dễ ngủ. Căn phòng nhìn cũng được, nói chung là đẹp. Nếu được thật cũng muốn ngủ lại đây một đêm a! :)

Nhìn quanh rồi ngắm nghía một hồi cậu mới thấy lạ. Ủa phòng này chẳng phải có máy lạnh sao? Sao lại nóng thế? Mà máy lạnh đang có đèn báo cơ mà! Chắc mở chưa đủ lạnh. Rồi cậu loay hoay tìm cái điều khiển. A! Tên chết bầm đó đang đè lên kìa!

Nhanh nhảu bò cả người lên giường rồi lếch về phía cái remote, cái giường to quá nên giờ cậu lhọt thõm lên luôn rồi! Vươn tay cố sức lôi cái điều khiển ra. Nó đang kẹt dưới...bắp đùi con chó điên đang nằm như chết đây! Mà đùi hắn thật to quá đi, căng tròn ra đè ép cái điều khiển máy lạnh với mặt giường tới mức cậu chẳng thể kéo ra được.

- Đồ bò mộng! Nóng quá, có cho ta lấy cái điều khiển không thì bảo? - Bỗng dưng cậu cảm thấy trong người không ổn. Sao lại nóng đến mức cứ như đang trong lò hấp bánh vậy? Kĩ sư xây nhà này có tốt nghiệp chưa vậy?

Đột nhiên cái tên nằm như chết kia bật dậy làm cậu hú hồn. Giống y như cái tên xác ướp trong khu trò chơi của appa! Đang nằm im vậy tự nhiên bật lên làm cậu sợ hết hồn. Đừng có dọa nhau nha! Tuy có võ nhưng anh đây sợ ma lắm. Hic hic.

Khi nãy lúc Soonyoung đang nằm bất động thì hắn bỗng tự nhiên cảm thấy nóng ran cả người. Khó chịu kinh khủng. Nhưng hắn lại cảm thấy được một bàn mát lạnh chạm lên trên người của hắn. Làn hơi mát còn từ chỗ đó lan ra xung quanh, dịu đi hết cái nóng cháy như lửa đốt như đang muốn thiêu hắn. Nhưng vẫn chưa đủ, toàn thân hắn vẫn còn rất nóng, một ít như vậy còn chưa đủ nha! Nếu ôm được cả cái cục mát lạnh ấy vào toàn thân hẳn sẽ thoải mái lắm! Ờ mà trên giường mình có một gối ôm như thế bao giờ?! Vậy là hắn bật dậy.

Đập vào mắt hắn là một cái cục trắng trắng tròn tròn mặc áo hường hường còn đeo tai thỏ. A, muốn giết người sao? Quá sức hấp dẫn rồi. Thế là hắn nào tới.

- A, tên kia định làm gì hả? - Bị hắn nhào tới ôm chằm lấy làm cậu hết hồn.

- Bỏ ra coi nực nội quá! - Giãy giụa.

- Có nghe không khả đồ biến thái?

- Không bỏ! Rất mát, rất dễ chịu, ôm rất thoải mái...cho tôi ôm chút đi! - Từng lợi mật ngọt được Soonyoung khe khẽ "rót" vào tai con thỏ nhỏ Jihoon. Làm cậu cũng bỗng cảm thân lâng lâng. Nhiệt độ cơ thể cũng tự nhiên giảm bớt. Thoải mái thật!

Qua một hồi, cũng không thể ôm như thế này hoài được nên cậu bắt đầu kháng cự.

- Bỏ raaaaa! Tui muốn đi về - Đã tối lắm rồi vác mặt về thế nào cũng bị Jisoo umma cho ăn đòn cho mà coi! Hu hu.

- Ở lại đi.

- Tôi nói BỎ RAAAA! - Bao nhiêu vốn liếng học Hapkido bây giờ cậu tung ra hết. Lại gặp cái thứ đại sắc lang rồi!

Soonyoung bị cậu đạp một đạp lăn cả ra bên kia mép giường xép rớt xuống. Đáng nhẽ ra con thỏ màu hường đó làm gì có cửa hất anh ra. Chỉ là anh không biết vì sao không có sức thôi. Nhưng nhìn cục bông mát rượt còn mềm mềm đó đang từ từ bò đi, một luồng nhiệt nóng từ trong người hắn lại phát tác. Nhào lên lại.

Jihoon tưởng chắc là đã có thể về nhà đi ngủ rồi nhưng ai ngờ khi cậu sắp tới mép giường liền bị hắn kéo lại. Tên này còn chưa sợ sao? Nói là làm liền, cậu quay mạt lại vung tay cho hắn một quyền nữa, hy vọng hắn bất tỉnh càng tốt. Nhưng mà đời không như là mơ! Hắn cmn nắm được tay cậu!? Trong lòng cậu liền lập tức được một trận báo động đỏ a...7 năm học võ sao bây giờ lại công cốc thế này? Thôi không xong rồi, hôm nay cậu gặp cao thủ rồi! Tiêu rồi.

- Ha ha...hôm nay cưng đừng hòng mà chạy thoát - Vừa nói hắn vừa dùng miệng cắn lỗ tai của cậu. Làm luồng nhiệt vừa dịu trong cơ thể lập tức bốc hỏa còn dữ dội hơn trước. Sức lực liền từ từ bị hút sạch. Đập hắn cũng không hề hấn gì. Chân càng bát nhau cũng bị hắn kịp chặt. Chỉ còn dùng đầu đập vào trán hắn! Ai da~ hắn đau, hắn nhăn mặt nhưng mà mình cũng đau. Huhu không thoát được rồi!

Soonyoung càng ôm càng vuốt ve thì lại càng cảm thấy thoải mái. Càng muốn được tiếp xúc nhiều hơn với cục bông giúp hạ hỏa nằm phía dưới. Hắn hôn. Hắn cắn. Hắn vuốt. Vẫn chưa đủ, lần tay cởi lớp quần áo vướng bận ra.

- A.. uhm - Miệng không chịu nghe lời chủ phát ra âm thanh liền bị Jihoon tự bịt miệng. Cơ thể cậu làm sao thế này? Càng bị hắn vuốt ve lại càng thích, phản ứng càng dữ dội.

Đưa tay kéo ra lớp áo sweater màu hồng nhạt, làn da hồng phấn mịn màng cũng bại lộ. *ực* - Soonyoung nuốt nước miếng nhìn đến thất thần rồi cũng đưa tay kéo quần dài ra. Lớp quần bó lột ra cứ như đang kéo bỏ một lớp bọc ngoài của một con bướm xinh đẹp trong chiếc kén thô ráp của nó. Quần trượt ra đến đâu làn da trắng gần cũng xuất hiện trong tằm mắt. Hắn một tay trụ hai tay Jihoon trên đầu, một tay kéo nốt hai ống quần ra, vứt xuống sàn. Không chần chờ kịp, cũng tự thoát y thôi áp cả hai vào nhau xoa dịu cái đốt.

- Ah... ahh...

Cảm giác lúc nóng lúc lạnh, nơi như lửa đốt, nơi mát lạnh làm cho Jihoon lý trí cứ gọi là từ từ rủ nhau đi trốn. Bẩn thân cậu sắp không lui được rồi!

Cơ thể Jihoon ôm vào làm hắn rất thoải mái. Không ngừng vuốt ve tạo xúc cảm. Trẻn giường cư như có ngọn sóng tứ lao vèo vèo đưa hai người vượt lên trên.

- Ugruhhh... tuyệt vời! - Hắn nói bằng giọng mũi khàn khàn đầy thỏa mãn - uhm...tôi xin lỗi, nhưng tôi không kìm chế được, không ngừng lại được, để tôi giúp em, phối hợp với tôi...

- Uhmmm..Uahh...- Giọng nói từ tính tư yêu ma cứ vang lên trong đầu Jihoon, kèm theo mấy cái hôn, liếm, đang trải dài xuống làm cậu không kìm được. Chưa bao giờ gặp được những cảm giác này! Rất thích.

- AHHHHH - Toàn thân cậu chấn động mạnh liệt khi có cảm giác ẩm ướt đị đụng chạm nới đó. Chưa bao giờ có người khác động qua nơi đó mà bây giờ hắn lại đang cuối đầu dưới đó, mâm mê cái lỗ nhỏ. Luồng khoái cảm từ dưới lan ra khắp toàn cơ thể khiến cậu như muốn ngất.

- Ah...Á...không.. đư..ợc! Hơ... - Cậu ngày càng thở dốc, động tác hắn cũng càng mạnh bạo.

Nơi này của con thỏ nhỏ hiện đã ẩm ướt, dịch ngọt cũng khiến Soonyoung càng thêm mê mụi, cảm thấy chưa đủ, hắn càng ra sức vuốt ve. Vuốt cho tới khi nghe Jihoon la thất thanh, lên đỉnh.

- AAAHHHHAAA ... SOON.. .. YOUNG...

Nghe cậu gọi tên hắn, càng làm hắn điên tiết, mất tự chủ lao lẻn phía trên.

- Ha ha, thoải mái không? Jihoon, ráng chịu khó một chút, giúp anh! - Lại cái giọng ồm ồm làm cậu hiện tại xụi lơ cho dù có sức cũng không có thể mà từ chối!

Chịu không nổi cái tức vì cậu em căng cứng, không đợi câu trả lời, Soonyoung một mạch tiến vào.

- A... đ... đau... Soonyoung. Đau quá! Em...xin anh... - Đau quá, bên dưới như chia làm hai. Cảm giác vật to lớn kia càng tiến vào tới đâu thì lại làm thân thể cậu càng nứt theo tới đó. Thật đau rát quá, không muốn sống nữa!

Nghe vật nhỏ này kêu la hắn cũng dừng lại động tác. Hôn nhẹ nhàng lẻn khuôn mặt đã đẫm nước. Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về.

- Nín đi, ngoan, ngoan, sẽ không đau nữa... - Nói những lời nhẹ nhàng này nhưng trong khi đó hắn phải cắn răng nhăn mặt vì cảm giác quá chật khít. Bên dưới dòng máu đỏ cũng lan ra hai bên đùi. Hắn nhìn thấy cũng thấy thất thần, át lại dục vọng suy nghĩ, rồi nghi nhớ hình ảnh đó. Cậu cho hắn lần đầu rồi! Có đáng không? Soonyoung, mày phải ghi nhớ, mày cần có trách nhiệm!

Đau đớn đi qua, Jihoon lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Cậu mơ màng xoay thắc lưng.

Cảm thấy đã thích hợp hắn liền bắt đầu động. Tốc độ vì không kiềm chế được mà nhanh dần. Soonyoung nhận ra rằng sau mỗi cái ra vào thì cảm giác lại càng tuyệt vời hơn lần cái trước. Cứ theo thế mà đẩy đưa.

- Soonyoung... Soon... young... Soon... - Jihoon cũng càng ngày càng bị khoái cảm đáp ấp. Thở hồng hộc nói năng không ra hơi. Ngôn ngữ loạn xạ. Có trời mới biết cảm giác của cậu như thế à! À không, trời làm sao biết được. Trời có phải là cậu đâu? Nhưng cảm giác tuyệt vời quá!

Soonyoung hắn càng lúc lại càng sung! Người hắn đã đỗ mồ hôi bóng nhẫy, mồ hôi lăn trên các thớ thịt căng phồng mày đồng thật quyến rũ. Jihoon nhìn hắn đến thất thần. Quá đẹp trai. Mắt hắn nhắm nghiền. Thở dốc hắt ra mùi vị nam . Yêu nghiệt. Bỗng liền tăng tốc, không biết mệt mỏi mà dùng sức làm từng cú như trời giáng.

-AHHHHHHHHHH.... - Nơi mẫn cảm trong cơ thể bị ép đến cực hạn làm cậu muốn ngất. Cả người run lên bần bật. Cảm giác này quá sức rồi! Chịu không nổi!

- AHhhh... SOONYOUNG... XIN ANH... NGỪNG LẠI ĐI MÀ! SOONYOUNG... EM CHỊU KHÔNG ĐƯỢC MÀ! - Quá sức chịu đựng cậu bật khóc nức nở. Cả người như vượt lên trên mây.

Hắn nghe nhưng lại không thể dừng lại được. Jihoon à, em quá tuyệt vời. Tiếp tục ra thêm sức. Có bao nhiêu sức lực, dẻo dai thân là trai đến nay hắn đều muốn tung ra hết. Cảm giác quá sung sướng. Chưa bao giờ đạt tới được thế này! TUYỆT VỜI!

-GRUUUUU.... - Gầm một tiếng, hắn xõa hết sự thỏa mãn tuyệt định này qua bên người cậu. Dòng lực nóng bỏng như lửa làm cậu không còn khống chế mà cũng đạt cao trào tung ra. Bất tỉnh.

- Hộc.. hộc... - Quá mệt mỏi rồi. Hắn chưa bao giờ ra sức đến thế. Chỉ có thể ôm lấy cục bông mát lạnh rồi không chế trụ được đôi mắt lăn ra ngủ.

Trước khi mất ý thức hắn cũng đã ngắm kĩ khuôn mặt đó. Nhỏ nhắn, đáng yêu vô vàn. Có mồ hôi lăn tăn trên khuôn mặt, có nước mắt sung sướng, và sự hiến dâng. Soonyoung này nhất định nhớ mãi.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com