4
Nơi lâu đài tráng lệ, ánh trăng nhoài mình qua song cửa sổ nhòm vào, tinh nghịch nhảy múa bên cạnh chàng nghệ sĩ dương cầm đang chơi nhạc. Khoảng không vắng lặng được tiếng đàn khuấy động, cảnh sắc trông mới đẹp, mới thơ làm sao!
Mà chàng nghệ sĩ giữa đêm hôm sao lại ngồi đây chơi đàn?
À, hóa ra là chàng chơi cho một vũ công đương nhảy nhót, cả cơ thể hết búng lên rồi lại thu mình, hết nhảy ra xa rồi kéo gần trở lại. Bước nhảy người thật uyển chuyển nhưng cũng thật mạnh mẽ, không phải đương đại cũng chẳng phải ba-lê, người đơn thuần hòa mình vào thứ âm thanh lảnh lót phát ra từ cây dương cầm, dùng hình thể phác lên cho chúng những cái tên thật mới, sống động và rành rọt hơn nhiều.
Thời gian tích tắc trôi, lại thật giống như thời gian ngưng đọng.
Trăng vẫn thơ thẩn bên bệ cửa sổ, để mặc ánh sáng của mình tràn ngập một góc phòng, nằm im lắng nghe tiếng dương cầm gõ gõ. Vũ công nhảy mãi như sẽ chẳng ngừng lại, người cháy bỏng trong đôi mắt và mồ hôi đang không ngừng túa ra từ vầng trán nhẵn bóng. Người cứ nhảy và nhảy như thế. Còn chàng nghệ sĩ thì lặng lẽ ngồi bên cạnh đệm đàn cho người. Nhưng rồi như không thể như thế được nữa, chàng dừng lại. Tiếng đàn thôi thoát ra từ dương cầm, làm cho không gian rơi vào sự tịch mịch tận cùng. Đến ánh trăng dìu dịu cũng đã đi đâu mất. Người vũ công cũng dừng lại việc nhảy múa.
- Đủ rồi, ta dừng lạ-
- Anh làm trăng kia bỏ đi rồi. - Người quay sang nhìn vào chàng nghệ sĩ, âm điệu tức giận xen lẫn tiếng thở dốc đầy mệt mỏi.
- Em nên biết điểm dừng, vì em kiệ-
- Anh làm trăng bỏ đi rồi! - Lần này, người quát thật lớn. Chàng nghệ sĩ giật bắn mình, sâu trong đôi mắt là một sự hụt hẫng thật lớn lao. Khóe mắt chàng có chút ươn ướt nhưng liền sau đó đã bị chàng lau phắt đi.
Điều chỉnh tâm trạng đôi chút, chàng tiếp.
-Em vẫn chưa nhận ra sao, rằng trăng chỉ đến để nghe anh chơi đàn. Từ đầu đến cuối không hề liếc mắt tới em. Hãy thôi mộng tưởng và trở về làm em của trước đây đi.
- Anh đang khoe mẻ đó sao, rằng anh được chú ý hơn là em. Nếu như thế em lại càng không muốn từ bỏ.
Nói rồi người quay đầu.
Chàng nghệ sĩ ngồi bệt xuống đất bên cây dương cầm đen tuyền tệp hẳn vào nền trời tối om bên ngoài, để mặc cho hai khóe mắt đã thấm đẫm nước.
Người là người chàng yêu đến điên dại, yêu đến mức chẳng màng đến giấc mơ của mình, bỏ đi cái khát khao được trở thành nhà soạn nhạc để được cùng người chờ đợi ánh hào quang. Nhưng giờ, chàng thấy sao mà vô ích, khi quanh lâu đài này mãi vẫn luôn bị màn đêm bao phủ, dẫu cho có là một tuần hay mươi tuần, một năm hay mươi năm, ánh mắt trời cũng chưa một lần ló dạng.
Rồi chàng cười khẩy. Nhớ đến lời thề nguyện bảy năm trước, cũng tại nơi bóng tối ngập tràn, người nắm lấy tay và mời chàng đến nhảy một điệu. Ôi cái thứ cảm xúc vấn vương, ngọt ngào ấy đã đổ đầy trái tim rỗng tuếch của chàng nghệ sĩ cô độc, làm chàng mãi yêu đến tận bây giờ.
Người vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh, tay kia kéo tay chàng ra xa, bước từng nhịp chậm rãi theo điệu waltz cổ điển, đầu đung đưa nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý tình nhìn vào mắt chàng, miệng nở nụ cười trông thật đẹp đẽ biết bao. Yêu làm sao cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc hai trái tim lạc lối tìm được nhau, giải thoát và cho nhau được giây phút yên bình. Cũng chính tại giây phút ấy, chàng còn nhớ rất rõ, người đã thì thầm vào tai chàng, rằng: "Hãy đi cùng em đến mọi nơi trên đời này, ta sẽ chu du khắp thiên hà mênh mông cho đến khi tìm được vương quốc của ánh sáng."
Chàng nghệ sĩ rung động, bỏ lại phía sau niềm đam mê, gò thân mình vào giấc mơ của người. Để rồi đến hôm nay, khi sự kiên nhẫn đã đạt đến cực hạn, chàng bỗng thấy hối tiếc.
Cố vươn thân mình đứng dậy, chàng quay trở về chỗ ngồi phía trước cây dương cầm, gắng hết những sức lực cuối cùng tấu lên một bản nhạc mà chàng đã viết từ lâu, dùng chính sự hụt hẫng và hối hận trong ngần ấy thời gian làm vật liệu tinh thần.
"nơi bóng tối yên bình hay đơn độc,
nơi ánh sáng không thể chạm tới.."
Rằng, từ khi chọn chôn mình trong lâu đài nguy nga này, liệu thứ chàng nhận được có phải là điều mà chàng từng ước mơ, hay chỉ là sự cô độc đến cùng cực.
Những ngày đầu thật vui vẻ biết bao, dẫu cho xung quanh chỉ toàn là bóng tối, nhưng vẫn có một nguồn sáng thật riêng được thắp lên giữa họ, thứ ánh sáng, mà theo cả hai, cao cả và lớn lao hơn mọi thứ trên đời này. Nơi đó có người là là những nốt nhạc bay bổng, có chàng là kẻ đệm đuổi theo sau, tạo nên thứ giai điệu thật đậm đà hương sắc của tình yêu, của cả sự đồng điệu và thấu hiểu.
"nơi chiếc bóng kia dài như ngân hà.
làm ta đớn đau."
Nhưng sao dần dà, những nốt nhạc bay bổng đã thôi không còn cộng hưởng với âm điệu đệm theo nữa, khiến cho bản nhạc như đi vào bế tắc.
Lạc nhịp và lộn xộn.
Thật nhiều lần chàng muốn được sắp xếp lại nó, nhưng có vẻ người không muốn. Có lẽ vì trước mắt người đã có một ánh trăng ghé đến đây hằng sáu giờ tối. Người say mê trước sự êm dịu của ánh sáng ấy, những tưởng đó là thứ hào quang mà họ vẫn luôn cất công đi tìm. Người không còn quan tâm đến bài hát cùng chàng nữa.
Điều đó làm chàng nghệ sĩ rơi vào hố sâu của đớn đau. Vô số lần chàng muốn bỏ đi, nhưng sự nhu nhược và tình yêu mù quáng đã cản chân chàng lại.
Những nốt nhạc bay bổng cứ mãi bay lên trời cao, không màng lấy sự đệm bè giai điệu nữa. Bóng tối phủ che trên nền trời của lâu đài như muốn nhấn chìm tất cả sự cố gắng yếu ớt của chàng nghệ sĩ.
"Đến đây thôi, có lẽ anh nên dừng lại. Qua chừng ấy những giây phút, cảm ơn em đã trao cho anh thứ tình yêu dù chóng vánh nhưng là thứ anh vẫn khao khát cả một đời. Cũng xin lỗi chẳng thể cùng em đi đến bước cuối cùng.
Gửi đến em trọn vẹn chút yêu thương còn xót lại, mong em sau này sẽ tỏa sáng thật kiêu ngạo, luôn cho phần anh, em nhé!
liệu ánh sáng có quẩn quanh nơi này,
liệu yêu dấu có còn vương chút tình
liệu thế giới có còn xoay,
hay là ngưng đọng?
Thật yêu em, Jung Hoseok, người anh yêu duy nhất trên cuộc đời này."
.....
Đuổi theo ánh bình minh hão huyền, thứ Hoseok nhận lại không gì ngoài Yoongi đã mãi mãi rời xa người.
Sẽ không có giá như.
Chỉ có một Jung Hoseok mãi sống trong bóng tối dằn vặt đến suốt nửa quãng đời còn lại với Yoongi đã hóa thành giai điệu âm vang mãi bên trong người.
____
Nhận xét của chúng mình:
♡ Văn phong tốt, có sự trau chuốt trong lời kể.
♡ Tác giả chưa làm nổi bật lên được nội dung chính của truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com