Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Doãn Kỳ đứng trước cửa sổ sát sàn, ánh mặt trời chói mắt phủ lên người anh.


"Luật sư Mẫn , đã đến giờ "

Anh không quay đầu, dường như không nghe thấy trợ lý đang nhắc nhở, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ. Trợ lý đứng phía sau có chút ngạc nhiên. Luật sư Tống từ trước đến giờ luôn tập trung vào công việc, hôm nay lại ngây người? Anh chưa bao giờ thấy a!

"Ách, luật sư Mẫn..." Trợ lý dè dặt nhắc nhở một lần nữa.

Doãn Kỳ xoay người, vẻ mặt bình tĩnh. "Chuyện gì?"

"Đến, đến giờ mở phiên tòa..."

Anh không nói chuyện, đi ra khỏi văn phòng, bước chân vẫn tràn đầy tự tin cùng sức mạnh như cũ.

Trợ lý cầm cặp tài liệu, theo sát phía sau anh... Kỳ lạ, hôm nay mở phiên tòa, luật sư Mẫn cảm giác như không được tập trung lắm? Bình thường chỉ cần hôm đó có mở phiên tòa, luật sư Mẫn đều tựa như sẵn sàng bước lên máy bay chiến đấu, sẵn sàng bất cứ lúc nào, là tấm gương cho tất cả trợ lý, sao hôm nay có gì đó là lạ?

Vừa lên xe, một trợ lý khác liền khởi động máy. Theo thường lệ, trợ lý cầm tài liệu lập tức báo cáo vụ kiện hôm nay mở phiên tòa. "Luật sư Mẫn, liên quan đến phiên tòa hôm nay..."

Doãn Kỳ giơ tay ngăn cản tiếng nói của trợ lý, hành động này làm cho cằm trợ lý thiếu chút nữa rơi xuống. Ách, không thảo luận vụ án sao?

Doãn Kỳ nhìn ra ngoài của xe, rất rõ ràng chuyện đã làm bản thân nóng nảy.

Bởi vì cô đã trở về.

Vũ Nguyệt.

Cô là học muội của anh, anh học năm tư, cô là một tân sinh viên tràn đầy sức sống, bọn họ gặp nhau tại cuộc tranh tài hùng biện, rồi sau đó bắt đầu hẹn hò. Bọn họ được toàn bộ mọi người trong trường công nhận là một cặp đẹp đôi, anh từng nghĩ có thể cùng cô thề non hẹn biển, cho nên anh dự định sau khi lấy được giấy phép luật sư liền cầu hôn, cùng cô xây dựng gia đình ngọt ngào hạnh phúc.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một mình anh, Vũ Nguyệt cũng không biết, cô cần một người luôn làm bạn bên cạnh, dành cho cô nhiều thời gian, cần một người bạn trai biết quan tâm, cô trách anh dành quá nhiều thời gian cho cuộc thi, ý kiến của hai người bất đồng, tìm không được tiếng nói chung, cô dứt khoát xin nghỉ đi Mỹ du học.

Một năm sau, khi anh lấy được giấy phép luật sư, thì cũng truyền đến tin tức cô kết hôn ở Mỹ.

Anh mất đi tình yêu, cũng mất đi hy vọng với tình yêu, bởi vậy anh tập trung tất cả vào sự nghiệp, cho dù đã thử qua lại với nhiều người khác, anh cũng biết bản thân không có cảm giác gọi là "tình yêu", anh nghĩ có lẽ sau khi Vũ Nguyệt rời đi, tình yêu của anh cũng theo cô rời đi, anh không hề tin tưởng hoặc cần tình yêu.

Đi xem mắt, nguyên nhân chính là do người lớn trong nhà thúc giục kết hôn, nhưng gặp Thạc Hy rồi kết hôn chỉ vì anh muốn tất cả nhanh chóng, đơn giản. Tính cách của Thạc Hy rất lý trí, yêu ghét rõ ràng, điều kiện thích hợp trở thành "bà xã" tiêu chuẩn.

Anh cùng Thạc Hy đều bận rộn sự nghiệp, sau khi cưới gia đình cũng hòa thuận, yên tĩnh, nói thật, anh rất hài lòng với cuộc sống bây giờ. Nhưng sự xuất hiện của Vũ Nguyệt có thể làm thay đổi cuộc sống hòa thuận, yên tĩnh của anh và Thạc Hy hay không? Hoặc là anh chỉ đang hồi tưởng tình yêu đã mất...

Đến tòa án, đoàn người đi vào, trợ lý vô tình phát hiện Trịnh Thạc Hy cũng đang ở đây...

"Luật sư Mẫn, đó là phu nhân!"

Trợ lý trẻ cực kỳ nhiệt tình chạy đến chào hỏi. "Phu nhân, phu nhân!"

Thạc Hy xoay người, ngẩn ra, bất ngờ với tình huống trước mắt. Cô kinh ngạc nhìn Doãn Kỳ, không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp anh... Ách, cũng không phải quá kì lạ, nơi này là tòa án, anh là luật sư, xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái, ngược lại là cô, một công dân bình thường vì lý do gì lại xuất hiện ở đây?

Doãn Kỳ nhìn cô trầm mặc. Sau khi từ Đài Trung trở về, cảm xúc của cô rõ ràng có thay đổi, anh từng nghĩ có phải là cô đã biết chuyện của Vũ Nguyệt, nhưng anh biết cô không phải là người hay giấu buồn phiền trong lòng, nếu biết chuyện của Vũ Nguyệt, cô sao có thể im lặng như vậy?

"Sao em lại ở chỗ này?"

Thạc Hy đành giơ giơ túi hồ sơ trong tay. "Khách hàng không chịu trả tiền, em đến xin lệnh thi hành."

Trợ lý đứng bên cạnh lập tức tranh công."Phu nhân, loại việc nhỏ này cứ giao cho chúng tôi là tốt rồi, chờ 10 phút, tôi lập tức làm xong ngay!"

Không đợi cô phản ứng, trợ lý lập tức lấy túi hồ sơ trong tay cô nghênh ngang rời đi. Chỉ để một mình luật sư Mẫn, người đang chờ mở phiên tòa, ở lại làm bạn với cô.

"Những chuyện này có thể nói với anh khi ở nhà."

Những lời này nghe vào tai cô, lại hiểu thành anh đang trách cô làm chậm trễ thời gian quý báu của mình. Nếu là một tuần trước, cô có thể dịu dàng nói chuyện với anh, anh là luật sư chuyên nghiệp, có thể nói Nam Tuấn giúp, cô có thể bớt đi một việc lại có hiệu suất, nhưng hiện tại cô đang một bụng giận dữ, dịu dàng? Hừ, nằm mơ đi!

Cô nhìn thẳng anh. "Vậy kêu Nam Tuấn trở về, em tự xử lý tốt rồi, em không nghĩ làm chậm thời gian quý báu của anh."

Doãn Kỳ nheo mắt lại, nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ muốn phun ra lửa. "Tâm tình em không được tốt sao?"

Cô quay mặt đi, không muốn trả lời.

"Buổi tối có một vị thẩm phán mời ăn cơm, em đi cùng anh." Anh thản nhiên nói.

Cô nhìn anh liếc mắt một cái. "Anh nghĩ em là người rảnh rỗi đến nỗi anh muốn gọi đến là đến sao?"

"Em bận?"

"Không có."

Anh lạnh lùng nhìn cô, dường như cô đang muốn gây sự.

"Bảy giờ, anh về nhà đón em."

Cô muốn từ chối, muốn cùng anh lật bài, không nhất định cứ phải thật sự bắt gian tại trận mới có thể lật bài, cô có thể nói thẳng, chuyện anh cùng bạn gái cũ cô đã biết hết. Đúng, cô nên lật bài với anh, nhưng lại phát hiện mình nói không nên lời, bởi vì sâu trong nội tâm cô vẫn còn mâu thuẫn.

Đây là hôn nhân của cô, chỉ bởi vì một "người qua đường Giáp" mà cô muốn từ bỏ tất cả sao? Nhưng là ông xã của cô hư hư thực thực cùng bạn gái cũ nói chuyện có chút dịu dàng, hơn nữa anh mấy lần đến nhà cô ta, cô là vợ nhưng không hề hay biết những chuyện bên ngoài của chồng mình.

Cô im lặng, một đám người sôi nổi cười đùa trước mặt hấp dẫn sự chú ý của cô, đó là nơi công chứng kết hôn. Một đôi vợ chồng ân ái ngọt ngào tiêu chuẩn, trên mặt bọn họ tràn ngập hạnh phúc có thể làm cho mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp dễ chịu, bọn họ nắm chặt tay nhau, dắt nhau tiến về tương lai tốt đẹp... Đúng vậy a, thế này mới gọi là hôn nhân, như vậy hôn nhân mới có thể hạnh phúc vui vẻ, không phải sao?

Không nên giống như bọn họ, mặc dù cũng công chứng kết hôn cùng một nơi, nhưng cô không mặc váy trắng, không cầm hoa cô dâu, trước đây cho rằng như vậy thật tiện, cảm thấy những nghi lễ này thật phức tạp, nhưng hiện tại, cô quả thật hâm mộ cô dâu trên người đang mặc váy trắng cùng hoa cưới này.

Không được, tiểu tam còn chưa công khai kia lại làm cho cô mất bình tĩnh như vậy.

"Lúc trước, trước mặt thẩm phán, trong lòng anh nghĩ như thế nào về hôn nhân của chúng ta?" Cô nhịn không được hỏi chuyện này, tự giật mình, nhưng anh lại không bị dọa.

"Chứng hôn là công chứng viên, không phải thẩm phán."

Chậc, cô trừng anh, chịu không nổi nguyên tắc của anh. "Em hỏi anh nghĩ gì, không hỏi người chứng hôn là ai."

"Anh không có suy nghĩ gì đặc biệt." Đáp án của anh thật dễ hiểu, hôn nhân với anh chính là một kế hoạch cần hoàn thành trong đời, anh đối với hôn nhân có cảm giác gì chứ? Hôm công chứng kết hôn, anh chỉ có cảm giác đã hoàn thành một công việc.

Thạc Hy nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô dâu, yếu ớt nói. "Em và anh không giống nhau, không gạt anh, em nghĩ tới là cả đời. Con người em rất trung thành, sẽ không cùng người đàn ông khác kết hôn lần thứ hai."

Anh nheo mắt lại, ngoài ý muốn phát hiện mình vì suy nghĩ của cô mà cảm thấy có chút không bình thường.

Hay chỉ là bản năng đàn ông? Bởi vì cô là bà xã của anh, khi cô nói đến kết hôn lần thứ hai thì chính mình cảm thấy vật sở hữu bị đoạt mất, sau đó không vui?

"Vì sao em lại tò mò anh nghĩ gì?"

"Em chỉ tò mò anh có giống em hay không, đối với hôn nhân là lời hứa cả đời."

"Không có."

Cô khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu lạnh lùng. "Cho nên anh nghĩ muốn kết hôn lần thứ hai?"

"Chúng ta có ly hôn sao?"

Người đàn ông này cho là cô điên rồi sao? "Đương nhiên không có!"

"Cho nên em nói anh trùng hôn?" (kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng)

Lúc này anh còn có thể nói đùa sao? Bình thường cô có lẽ sẽ cười, nhưng bây giờ cô cười không nổi!

"Không có, em chỉ tò mò."

"Đột nhiên tò mò anh nghĩ gì? anh nghĩ em đối với cuộc sống hiện giờ rất hài lòng, không phải như vậy sao?" Nếu cô đã hỏi trước, Doãn Kỳ cũng muốn biết có hay không tồn tại quan niệm cả đời? Cô có hài lòng không? Cô là một người vợ tốt, dù bên ngoài công việc bận rộn, vẫn chú ý đến cuộc sống gia đình, nhưng cô có cảm thấy anh quá lạnh lùng hay không? Cô có cảm thấy cuộc sống vội vàng như vậy thật không thú vị hay không? Anh nghĩ mọi người phụ nữ đều thích ông xã mình lãng mạn, tình cảm.

Thạc Hy không muốn trả lời, nhân tiện vứt cho anh một vấn đề. "Vậy còn anh? Anh vừa lòng với cuộc sống hiện tại sao?"

"Đây là vấn đề của anh."

"Chẳng lẽ em không thể hỏi lại?"

"Em không chưa trả lời câu hỏi trước của anh."

"Đây là bệnh luật sư sao? Kiên trì như vậy."

"Là thói quen của anh."

Tốt, hỏi cô vừa lòng với cuộc sống hiện tại, phải không? Trước khi phát hiện chuyện ông xã ngoại tình, đúng vậy, có thể xem như cô thỏa mãn, đối với hiện tại hài lòng, cuộc sống yên ổn giản dị, có lẽ vài năm sau, chờ quan hệ hôn nhân của bọn họ ổn định, còn có thể sinh đứa nhỏ.

Nhưng tình huống hiện tại không như vậy, giữa hai người có khả năng xuất hiện người thứ ba, cô làm sao có thể hài lòng?

Cuối cùng nên làm thế nào? Gặp phải chuyện này, cô không thể nào lý trí, rõ ràng, bởi vì không thể xác định chuyện có đúng sự thật cho nên cô trở nên đa nghi, bởi vì không nghĩ mất đi mới có thể làm cô do dự không yên, cô rất muốn hỏi rõ ràng, lại sợ không dám mở miệng, kết quả là cái gì?

Cô có quyết tâm cùng dũng cảm sao?

"Hiện tại xem như hài lòng, nhưng em không thích việc anh thường đi công tác." Cô khéo léo "phát bóng".

"Anh cho là hai chúng ta cùng suy nghĩ, không can thiệp vào công việc lẫn nhau."

Đúng vậy a, bọn họ đã từng thỏa thuận trước khi kết hôn, cả hai không thể vi phạm hợp đồng hôn nhân...

"Anh đi công tác quá nhiều, sau lần chúng ta không hẹn mà cùng đi Đài Trung, ngắn ngủi trong một tuần anh đi Đài Trung hai lần, người không biết chuyện còn tưởng anh ở Đài Trung "Kim ốc tàng Kiều"* đó!" Cô rũ mắt xuống, không muốn cho anh phát hiện mình khác thường.

Đối với cô, phản ứng của Doãn Kỳ vẫn bình thường. Anh nói: "Vụ án ở Đài Trung đã xong, anh sẽ không đi Đài Trung công tác nữa."

Cô ngẩng đầu. "Vụ án đã xong?"

"Ừ, đã xong."

Thạc Hy mắt hạnh mở lớn. A? Cứ như vậy? Chẳng lẽ chuyện anh ngoại tình đã thành quá khứ? Chẳng lẽ do cô nghĩ linh tinh?

"Cho nên anh không đi Đài Trung nữa?"

"Sẽ không."

Phụ nữ quả nhiên là sinh vật dễ dỗ dành nhất thế giới, đàn ông tùy tiện nói một câu, trong lòng đang u ám cũng có thể lập tức sáng sủa! Ngốc nghếch.

Thạc Hy sững sờ, tiếp theo khóe miệng dần dần cong lên nở nụ cười. "Anh buổi tối bảy giờ về đón em sao?"

"Ừ."

A, anh chỉ là một người cũ, cô lo cái gì chứ? Chỉ là bạn bè thôi, con người cần rộng lượng chút, đừng chỉ thích để tâm vào chuyện vụn vặt để tự tìm phiền não, huống chi cô cũng biết Doãn Kỳ có bệnh thích sạch sẽ, cô không tin lúc hai vợ chồng họ không sóng không gió thì Doãn Kỳ sẽ đi mây về gió với người phụ nữ khác.

"Tối nay phải mặc thật trang trọng sao?"

"Tùy em."

"Được rồi, em buổi chiều sẽ dành thời gian đi tiệm uốn tóc chuẩn bị thật tốt, có vấn đề gì thì nhắn tin cho em."

Cô thầm nghĩ, vấn đề "Tiểu Tam" nếu vậy đến đây là chấm dứt, Nam Tuấn cũng cầm lệnh thi hành cùng giấy tờ liên quan đến, còn nói cho cô biết tất cả thủ tục cần thiết tiếp theo. Rất nhanh, thời gian mở phiên tòa của Doãn Kỳ cũng đến, vì thế hai vợ chồng tự cầm đồ đạc của mình rời đi, một người hướng tòa án, một người đi ra bãi đỗ xe.

Buổi tối nên mặc cái gì đây? Trong lòng vui vẻ, trong đầu Thạc Hy bắt đầu xuất hiện các kiểu dáng quần áo khác nhau.

Cô căn bản không nghĩ tới, đêm nay, hôn nhân của cô và Doãn Kỳ sẽ gặp thử thách...

Một người phụ nữ lộng lẫy đi đến, trong nháy mắt, ba người bọn họ liền biến thành tiêu điểm của bữa tiệc.

Thạc Hy tươi cười cứng nhắc. Cùng đi với ông xã ra ngoài xã giao, lại không cẩn thận dọa chính mình.Thì ra tiểu tam vẫn chưa biến thành quá khứ, mà là trực tiếp công khai.

Đương nhiên, không phải chỉ mình cô bị dọa, người kia đã từng gặp cô, biểu tình như gặp quỷ.

Nhưng mà bất ngờ cũng không chỉ có cô ta, Doãn Kỳ vẻ mặt cũng không tốt lắm. Điều này cũng khó trách, vợ đang ở bên cạnh, tiểu tam ở trước mặt, người đàn ông nào sắc mặt tốt cho được, cô hoàn toàn tin tưởng hoàn cảnh gặp mặt kỳ lạ như thế này hắn chắc chắn không vui.

"Em tại sao ở đây?"

Doãn Kỳ mở miệng hỏi, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.

Vũ Nguyệt ngước mắt đẹp tràn đầy tình cảm cũng khẩn trương nhìn thẳng anh. "Em đã lâu không gặp thầy, tìm thầy mới phát hiện hôm nay nhà thầy có mở tiệc."

Tiếng nói nhỏ nhẹ biết bao, Thạc Hy cũng không thể nóng vội, từ xưa đến nay đàn ông đều giống nhau, đối mặt với phụ nữ xinh đẹp mềm mại như nước, liền biến thành bùn nhão bên chân cô ta.

Hồ Vũ Nguyệt nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh học trưởng, cô ôm cánh tay học trưởng, khóe miệng cười nhẹ.

Nhưng cô cười không nổi, này có bao nhiêu mỉa mai, cô không nghĩ đến vợ của học trưởng lại là người cố vấn hôn lễ lúc trước!

"Hóa ra Trịnh Thạc Hy tiểu thư lại là..." Vũ Nguyệt che đôi môi mềm, mắt đẹp ươn ướt, đáy lòng kích động nói không nên lời, sự đau khổ trong mắt cô ta có thể đánh gục con người nội tâm luôn kiên cường cứng rắn.

Thạc Hy hoàn toàn có thể giải thích được vẻ không tin của cô ta lúc này, Doãn Kỳ không thể nói thẳng bà xã của anh chính là người giúp em gái cô ta tổ chức một hôn lễ lãng mạn.

Cô có cảm giác nhờ mình lăn lộn rèn luyện nhiều năm như vậy, mới có thể dễ dàng giả bộ bình tĩnh.

"Xin hỏi cô là chị gái của Vũ Nhã phải không?"

"Cô nhớ rõ tôi?"

"A, đương nhiên, cô là phù dâu xinh đẹp nhất mà tôi gặp! Ông xã," Cô ôm lấy cánh tay Doãn Kỳ, bắt đầu giả vờ nhiệt tình. "Người này là Hồ Tiểu thư, cô phù dâu xinh đẹp mà em từng nhắc trong case ở Đài Trung."

"Bọn anh biết nhau."

Doãn Kỳ ánh mắt dừng trên người Vũ Nguyệt.

Anh thẳng thắn, cho Vũ Nguyệt một cái kim bài miễn tử. "Trịnh tiểu thư, luật sư Mẫn là học trưởng của tôi."

Hai người không chút kiêng kị mà tỏ vẻ quen biết, làm cho Thạc Hy muốn khiêu chiến cũng không có lý do mà còn buồn bực chịu đòn, hoặc là bị đùa giỡn quay thành vòng tròn, thật nghĩ là cô nhìn không ra sóng ngầm giữa bọn họ sao? Cô mặc dù bị cận nặng, nhưng còn chưa mù.

"Nha, thật vậy sao? Nếu vậy Doãn Kỳ hẳn là phải giới thiệu cô cho tôi làm quen mới được."

"Tôi tên Hồ Vũ Nguyệt."

Vũ Nguyệt điềm tĩnh tự giới thiệu, Thạc Hy mỉm cười, cầm lấy tay ông xã, tựa như chim nhỏ nép vào ngực anh. Cho dù toàn thân Doãn Kỳ cứng ngắc không được tự nhiên, cô cũng không tin anh dám đẩy mình ra. "A, tôi có thể gọi cô Tú Thanh không? Ông xã, anh cũng biết luật sư Trương Cảnh Nghị, lại quen biết với chị vợ anh ta, vậy sao không tham gia hôn lễ của anh ta vậy?"

"Anh có tham gia." Anh cảm giác trong lòng nặng nề, đâu là kích động sao? Doãn Kỳ nhíu mày. Anh phát hiện mình không muốn cho Thạc Hy biết sự tồn tại của Tú Thanh, cho dù hôn nhân của anh với Thạc Hy như thế nào, anh cũng không muốn là cho cô lo lắng nghi ngờ chuyện của anh cùng Vũ Nguyệt.

Thật là một người chồng trung thực! "Nhưng khi em bận rộn, toàn hội trường đi qua đi lại, cũng không thấy anh a?"

"Anh chào hỏi xong liền đi." Lúc ấy để tránh xảy ra rắc rối, anh nghe theo lời khuyên của Cảnh Nghị rời khỏi hội trường, mãi đến lúc cô gọi điện hẹn ăn tối.

Thạc Hy nhẹ nhàng cười. "Thì ra là thế, thật là trùng hợp, hai vợ chồng chúng ta không hẹn mà cùng đi Đài Trung, còn không hẹn mà cùng tham gia một hôn lễ!"

Tiết mục vợ lớn hạnh phúc quả thật làm người khác tổn thương, chỉ thấy Vũ Nguyệt như sắp khóc nói. "Học trưởng, anh hẳn là nên nói với em Trịnh tiểu thư là vợ anh..."

Doãn Kỳ không trả lời, chính là biểu tình khuôn mặt cứng đờ, đêm đó, Vũ Nguyệt vừa khóc vừa kể lể cuộc sống sau hôn nhân của mình, bạo lực gia đình, ly hôn, ly hôn làm cho cô mất đi niềm vui, cô trở lại Đài Loan, người đầu tiên nghĩ đến là anh. Cô nói, ở bên cạnh anh, cô tìm lại được vui vẻ.

Trên đường lái xe về Đài Bắc, anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Vũ Nguyệt từng phản bội bỏ rơi anh, nhưng mọi chuyện đều bị nước mắt cô xóa đi. Anh không thể phủ nhận thói quen quan tâm cô của chính mình, nhưng anh đứng ở vị trí nào đây? Bạn trai cũ hay chỉ là bạn tốt?

Hừ, nếu cô không gả cho người khác, anh sẽ cưới Thạc Hy sao?

Thạc Hy tốt bụng nhìn ông xã, thuận tiện cũng giúp mình giải vây. "Hồ tiểu thư, chúng tôi kết hôn mới ba tháng, có khi ngay cả chính tôi cũng không quen với thân phận Mẫn phu nhân này."

"Không quen với thân phận Mẫn phu nhân?" Những lời này làm cho Doãn Kỳ nhướng mày trong lòng không vui.

Cô hy vọng hôn nhân của bọn họ là cả đời, nhưng lại không quen với thân phận Mẫn phu nhân?

Anh kẽ hạ mí mắt.

Mà hiển nhiên thân phận "Mẫn phu nhân" này không chỉ làm Doãn Kỳ bực mình, cũng đánh mạnh vào tâm Vũ Nguyệt, chỉ thấy mắt đẹp nổi lên hơi nước đau thương. "Tôi không biết tin học trưởng kết hôn, khi đó tôi còn ở Mỹ."

"Đúng vậy a, nếu cô ở , nhất định mời cô đến uống rượu mừng." Nhưng có lẽ nếu Vũ Nguyệt ở đây, cô cũng không có khả năng cùng Doãn Kỳ tiến đến cuộc hôn nhân hiện tại.


Chỉ thấy Vũ Nguyệt nước mắt lưng tròng, giống như bị oan ức. Ai, Thạc Hy thật phiền não, nếu nàng phải đối mặt với tiểu tam mềm mại, dịu dàng như nước, sao có thể to tiếng tranh chấp? Thực tế sao lại xuất hiện những cảnh trong phim truyền hình thế này?

"Học trưởng..."

Cô ta kẽ gọi lôi kéo sự chú ý của Dõan Kỳ, anh biết rõ Thạc Hy gần như nổi giận, anh chỉ có thể mang Vũ Nguyệt rời đi trước, vả lại nếu Thạc Hy đã không có thói quen xưng hô "Mẫn phu nhân", chỉ sợ ông xã là anh có bên cạnh cũng vô dụng...

"Bọn anh đi vào trước đi, thầy đang đợi bọn anh."

Anh nói với Thạc Hy, liền dắt Vũ Nguyệt rời đi.

Ách, thế này là sao?

Thạc Hy choáng váng, choáng váng, ngơ ngác nhìn bóng lưng bọn họ. Thế này có tính là "bắt gian tại trận" không? Không phải lúc nào cũng phải cởi sạch rồi phát sinh quan hệ mới có thể bắt gian tại trận chứ? Chẳng lẽ như vậy còn chưa rõ ràng sao? Doãn Kỳ tỏ rõ học muội của anh còn quan trọng hơn bà xã là cô!

Cô hẳn là nên kéo Vũ Nguyệt đã rời đi kia lại tức giận mắng chửi mới đúng, chẳng qua lễ giáo không cho phép làm ra những hành động thiếu khống chế như thế, cho nên cô buộc chính mình cười, dù sao xung quanh vẫn còn nhiều bạn bè trong giới luật sư của Doãn Kỳ.

Có lẽ do trong lòng giận dữ, thế nào lại cảm thấy mọi người dùng ánh mắt thông cảm nhìn mình...

Đúng vậy a, phim thần tượng nói rất đúng, "Người vợ sợ đụng phải ba thứ, xung đột, mờ ám, tiểu tam", hôn nhân của cô xuất hiện tiểu tam, người đứng đắn sẽ vì nàng mà rơi nước mắt đồng cảm!

"Vũ Nguyệt chỉ là đàn em khóa dưới của chúng tôi."

Một nữ luật sư đi tới, tốt bụng động viên. Cô là người hợp tác với Doãn Kỳ trong công việc, cũng là bạn học, ở vài bữa tiệc của các luật sư có gặp qua, họ nói chuyện cũng không tệ lắm.

Thạc Hy cười trừ. Cô là người phụ nữ lạnh lùng, nếu không phải là người quan tâm thật sự, muốn cô cười cơ bản là không thể. "Quan hệ của bọn họ ở trường tốt lắm, Vũ Nguyệt đã nhiều năm không trở lại , luật sư Mẫn mới có thể đặc biệt chăm sóc, Mẫn phu nhân, cô đừng hiểu lầm."

A, có bạn học tốt như vậy, Doãn Kỳ còn cần gì chứ?

Nhưng băn khoăn trong lòng Thạc Hy không vì luật sư Bạch an ủi mà mất đi, cô khách sáo nói: "Tôi không hiểu lầm, cảm ơn cô, luật sư Bạch. Hơn nữa, cũng không phải là hiểu lầm, không phải sao?"

Phu nhân của chủ nhân bữa tiệc cũng đến đây giảng hòa, chính là cô vẫn không thoải mái...

"Đúng vậy a đúng vậy a, Mẫn phu nhân, chồng tôi là thầy bọn họ, tôi nghe nói quan hệ bọn họ ở trường rất tốt, không có việc gì, luật sư Mẫn chính là quan tâm học muội thôi. Nghe nói Vũ Nguyệt còn muốn đến làm ở văn phòng của luật sư Mẫn, không có việc gì, không có việc gì."

Không có việc gì? "Hồ tiểu thư còn muốn tới văn phòng luật sư làm việc?"

"A, chẳng lẽ Mẫn phu nhân không biết?"

Thạc Hy im lặng. Đúng vậy a, cô không biết, cô cứ khờ khạo nghĩ Vũ Nguyệt là do mình quá đa nghi, hay tưởng tượng... Khó trách Doãn Kỳ nói như chặt đinh chém sắc sẽ không đi công tác ở Đài Trung nữa, người ta đã đến Đài bắc, anh hẳn là không cần vất vả qua lại Đài bắc và Đài Trung rồi...

Từ giờ phút này, Thạc Hy thật sự không thể vỗ về tâm tình của mình, có lẽ phải giả vờ bình tĩnh, tươi cười đáp lại. Cô muốn cãi nhau, muốn nắm caravat Doãn Kỳ, hỏi rõ ràng Vũ Nguyêh có phải người thứ ba xen vào hôn nhân của bọn họ!

Phu nhân phát hiện mình nói sai, vội vã rời đi.

Thạc Hy bình tĩnh nhìn luật sư Bạch, vẫn như cũ, luật sư Bạch hơi mỉm cười yếu ớt, trên mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt. "Tôi biết bọn họ từng là người yêu, cô ta không chỉ là học muội. Cho nên, thật sự không có chuyện gì sao? Luật sư Bạch?"

Lúc này một luật sư khác lại đến ngắt lời các cô nói chuyện, người kia lễ phép mời luật sư Bạch đi, bởi vì vị thẩm phán muốn cùng nói chuyện với vài học trò cũ của mình.

Thạc Hy bắt đầu ngây người, suy nghĩ hỗn loạn, nhưng không cần ngây người lâu lắm, cô cũng không cần đi nắm caravat của Doãn Kỳ hoặc tìm cơ hội hỏi thăm luật sư Bạch, bởi vì Vũ Nguyệt đã tìm đến tận nơi...

"Trịnh tiểu thư."

Thạc Hy thản nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhỏ nhắn trước mặt. "Xin gọi tôi là Mẫn phu nhân."

"Xin lỗi, tôi quen cách xưng hô ở hôn lễ em gái."

"Không sao, cách gọi có thể từ từ sửa."

Vũ Nguyệt nắm chặt hai tay, hai vai co lại. "Trịnh tiểu thư, cho đến nay tôi rất tôn trọng cùng ỷ lại vào học trưởng."

Hừ, người ta không chịu nhận cô là Mẫn phu nhân.

"Cho dù trong lòng học trưởng hay trong lòng tôi, chúng tôi đều rất quý trọng đối phương."

Thạc Hy bình tĩnh lật ra lá bài cuối cùng.

"Trịnh tiểu thư, tôi và học trưởng là người yêu."

Phải cảm ơn mẹ đã cho cô một đôi mắt khỏe mạnh, làm cho cô dù chua xót bị giày vò, cũng không tùy tiện rơi nước mắt.

"Quá khứ hay hiện tại?"

"Quá khứ, hiện tại và cả tương lai." 

Thạc Hy  nhíu mày, hiện tại tiểu tam không chỉ biết núp sau lưng tốn công giữ chặt đàn ông, các cô còn vui vẻ khiêu chiến thông minh cùng sức chịu đựng của vợ lớn. "Hồ tiểu thư, cô muốn cùng 'Mẫn phu nhân' nói về tương lai của Mẫn Tiên sinh?"

"Có lẽ... cô nghĩ muốn nói về hiện tại sao?"

Cô cười mỉm. "Nếu như là hiện tại, dùng từ trong luật hôn nhân, tôi có thể kiện cô tội phá hoại gia đình người khác?"

"Tôi không sao cả."

Thạc Hy cười to. Cô nghĩ mình điên rồi, trong lòng khó chịu như vậy, còn có thể cười được?

"Tất cả người thứ ba đều sẽ nói câu này: 'Chỉ cần người đàn ông này, cái khác đều không cần', phim truyền hình thường diễn như vậy, tiểu thuyết cũng thường viết như vậy, chẳng qua là trong cuộc sống thật, tôi thế nhưng lại nghe được... Cô thật dũng cảm. Hồ tiểu thư."

Vũ Nguyệt cũng không giống như bề ngoài mềm mại nhu nhược, đối mặt với cuộc chiến tình yêu này, cô không muốn thua. " Trịnh tiểu thư, cô không biết gần đây lưu hành một câu sao? 'Trong tình yêu, người không được yêu chính là kẻ thứ ba'. Đối với tôi mà nói, hoặc là đối với học trưởng mà nói, cô mới là kẻ thứ ba."

Vũ Nguyệt giọng nói cương quyết đáp lại cô.

"Không được yêu mới là kẻ thứ ba"?

Cô một câu cũng không nói nên lời. Cho dù hai người có quan hệ hôn nhân, nhưng ngay cả cô cũng không biết trong lòng Doãn Kỳ cô chiếm bao nhiêu phần?

Cô chậm rãi tiến hành kế hoạch hôn nhân của cô, giai đoạn hiện tại không những cùng ông xã bồi dưỡng tình cảm, mà còn hy vọng có một gia đình bình yên hạnh phúc...

"Trịnh tiểu thư, cô cho rằng học trưởng yêu cô sao?"

Vũ Nguyệt đánh một đòn làm Thạc Hy không thể trả lời, rồi xoay người rời đi.

Cô nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, vô lực ngã ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt trống rỗng.

Một lát sau, cô cười cay đắng, nặng nề, chậm rãi thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com