Không đề p2(học đường)
Tác giả: Nakahara Chuuya mũ
Edit by PEARL
Vì mấy hôm trước Deadline nhiều qua nay mới có chút thời giang rảnh mới lao vào Edit được.
==============
Nakahara Chuuya cũng không lập tức uống được rượu.
Còn chưa kịp bắt đầu tế bái, cửa phòng bị gõ kêu vang lên. Mở cửa, là một lão nhân nhìn qua hơn 50 tuổi,ăn mặc thập phần mộc mạc, trong tay cầm túi ni lông màu vàng óng, cười rộ lên thập phần chất phác.
"Tiểu Đảo tiên sinh." Dazai Osamu nói.
Tiểu Đảo sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng đem túi giơ lên: "Dazai-kun, ta vừa mới thấy con quay về, liền nghĩ đưa đồ vật cho con. Đây là quýt ta mới mua,rất ngọt,con với mẹ con cùng nhau ăn đi." Gã không đợi trả lời liền đem đồ ăn nhét vào tay Dazai Osamu ,từ biệt xong liền rời đi.
"Nơi này cũng có người không tồi sao." Nakahara Chuuya bay tới bên cạnh túi, tò mò hướng vào bên trong nhìn quanh: "Thuận tiện lại hiến tế cho ta mấy quả quýt"
Dazai Osamu tùy tay đem quýt ném lên trên bàn, ngữ khí nói chuyện nhàn nhạt, nội dung lại làm Nakahara Chuuya ngây ngẩn cả người.
"Người đàn ông kia, đã từng cưỡng <> gian mẹ tôi, hơn nữa còn có ý đồ cưỡng <> gian tôi khi năm tuổi."
"Sau đó tôi chạy thoát, cũng báo cảnh sát.Sau khi gã ra tù, tìm thấy chúng tôi, cũng dọn tới cạnh nhà tôi.Gã có ý bồi thường chúng tôi, nhưng tôi không muốn tha thứ cho gã."
Trong lúc nhất thời Nakahara Chuuya không biết nên mở miệng như thế nào.
Hồi lâu,cậu mới nghe thấy giọng nói khô khốc của bản thân cất lên: "Ngươi không cần tha thứ cho gã."
Người làm ra hành động khốn nạn như vậy , chẳng sợ dùng cả đời bù đắp, cũng không đền bù nổi những tổn thương gã đã tạo ra.
Một tiếng "Lạch cạch",cửa được mở ra từ trong căn phòng thứ nhất,người phụ nữ mặc một chiếc váy ngủ có ren được gã đàn ông ôm vào trong ngực, lung lay đi ra.
"Đường bổn tiên sinh, còn muốn quay lại nga ~"người phụ nữ rúc vào trong ngực gã đàn ông, âm thanh nũng nịu.
Nàng thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, dung mạo đẹp đến kinh người, lại phủ kín vết thương giữ lại theo năm tháng, một cặp mắt không có nửa điểm sinh khí, có chỉ còn lại dục vọng trầm luân.
Gã đàn ông cúi đầu hôn môi người phụ nữ, thoả mãn từ trong ví rút ra một xấp tiền mặt nhét vào ngực nàng, lại nhéo một cái thật mạnh ở mông nàng, lúc này mới thấy thỏa mãn mà rời đi.
Dazai Osamu mắt lạnh nhìn.
Thấy gã đàn ông đi rồi, lúc này mị ý trên mặt người phụ nữ mới rút đi, lung lay đi đến trước bàn ăn, cầm lấy một bình rượu, ừng ực ừng ực uống hết hơn phân nửa bình.
Dazai Osamu cướp lấy bình rượu trong tay nàng: "Người đã uống lên rất nhiều."
Không có bình rượu che đậy,những dấu lỗ kim kinh khủng trên cổ tay người phụ nữ cứ như vậy lộ ra bên ngoài.
Người phụ nữ mắt lé liếc nhìn Dazai Osamu một cái,cặp mắt bị lấp đầy bởi men say đột nhiên che kín tức giận, móng tay dài của nàng đánh thật mạnh lên trên mặt Dazai Osamu.
Nàng nhìn Dazai Osamu, trong mắt không che giấu chút nào chán ghét cùng tuyệt vọng.
"Sao mày không đi chết đi ? Tao cầu xin mày, mau chóng chết đi được không?"
=========
*
Dazai Osamu đem thảm lông đắp lên trên người người phụ nữ đang chìm sâu ngủ.
Nàng ngủ không có lệ khí như trước, nhìn qua chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ có dung mạo xuất sắc.
"Hà tất phải tận tâm tận lực chiếu cố nàng như vậy?" Nakahara Chuuya còn so đo bàn tay cùng lời nói lúc trước: "Bà ta đều đối xử với ngươi như vậy ai!"
"Thời điểm bà ấy không uống rượu, vẫn rất ôn nhu." Dazai Osamu ngồi ra xa chút, để tránh âm thanh nói chuyện làm ồn đến nàng: "Chỉ có sau khi uống say..."
"Mới có thể phun lời nói thật lòng sao?" Nakahara Chuuya khó chịu "Thích" một tiếng: "Bà ta là mẹ ngươi?"
"Ừm." Ánh mắt Dazai Osamu nhìn người phụ nữ mang theo nhàn nhạt ôn nhu cùng bi thương: "Kỳ thật bà ấy là người rất tốt."
"Nhìn không ra."
Dazai Osamu lại đứng dậy rót một cốc nước, đặt trên bàn bên cạnh người phụ nữ: "Bà ấy biến thành như vậy,nguyên nhân đều là vì tôi."
"Bởi vì... Tôi có thể thấy hồn ma."
Nakahara Chuuya không hiểu: "Vì sao? Loại năng lực này không phải rất lợi hại sao?"
"Chỉ có cậu mới cảm thấy lợi hại." Dazai Osamu tươi cười nhiều một phân chân thật: "Đối với con người mà nói, chỉ cảm thấy đáng sợ."
Những sự vật chỉ tồn tại gắn liền với ảo tưởng, đột nhiên có khả năng tồn tại.
Chỉ cần một điều như vậy, liền đủ để làm người sợ hãi.
"Cha tôi bởi vì không chịu đựng được năng lực đặc thù của tôi, cùng những người khác nhàn ngôn toái ngữ, muốn mang một nhà ba người chúng tôi tự sát, kết quả chỉ có mình ông ấy chết."
"Bắt đầu từ ngày cha tôi qua đời,mẹ bắt đầu có chút không thích hợp. Nhưng bà ấy vẫn chăm sóc tôi thực nghiêm túc, muốn mang tôi cùng sinh hoạt."
"Cho đến ngày tôi thiếu chút nữa bị Tiểu Đảo tiên sinh cưỡng <> gian, mẹ tôi vì bảo vệ tôi,trả một cái giá lớn là thế tôi bị cưỡng <> gian. Từ một ngày,bà ấy hoàn toàn hỏng mất, bắt đầu trầm mê vào trong rượu, cồn, độc # phẩm."
"Hiện tại bà ấy không phải là người mẹ tốt, nhưng ít nhất bà ấy đã từng yêu tôi."
"Như vậy đủ rồi."
Thanh âm Dazai Osamu cứ bình đạm như vậy, giống như đang kể ra việc không chút nào liên quan đến mình, nhưng giấu trong lời nói bi thương cùng tuyệt vọng, lại làm Nakahara Chuuya có chút hít thở không thông.
Giống như toàn bộ chuyện bi thương trên thế giới sự đều đè xuống trên người một đứa trẻ vậy.
Dazai Osamu hiện giờ mới mấy tuổi? 15, hay là 16?
Cậu đột nhiên hiểu được vì sao Dazai Osamu lại khao khát chết đi như vậy.
Nếu sống,cái tuyệt vọng đã vượt qua sự sợ hãi với cái chết, như vậy sống rốt cuộc có ý nghĩa gì?
"Ta sẽ ở cạnh ngươi." Nakahara Chuuya nhìn Dazai Osamu, lời nói mang theo trêu chọc, rồi lại nghiêm túc như vậy: "Vì rượu sau này của ta, ta sẽ ở cạnh ngươi."
*
Sinh hoạt của Dazai Osamu trở nên không giống trước.
Cứ việc lộ trình vẫn giống trước kia, đi học, tan học, trốn học, sống trong bạn học cùng giáo viên coi thường cùng khinh nhục, chính là cuối cùng vẫn có chút bất đồng.
Hết thảy nguyên nhân đều vì một người, hoặc nói "ma" càng thỏa đáng.
Dazai Osamu cũng không biết vì sao trước kia, đối mặt với một con ma mới nhận thức không đến nửa ngày, lại có thể không hề phòng bị đem những gì bản thân trải qua nói cho hắn.
Rõ ràng liền người quen cũng không tính không phải sao?
Mà khi hắn thấy Nakahara Chuuya áp xuống bi thương trong cặp mắt màu lam xinh đẹp kia, lời nói lại như thế nào cũng nói không thành lời.
Cậu là ngu ngốc sao?
Rõ ràng nhân vật chính trong chuyện xưa là tôi, gặp hết thảy những việc này là tôi, vì sao cậu nhìn qua lại so với tôi còn đau khổ đâu?
Không biết vì cái gì, Dazai Osamu viên tâm kia sớm đã chết lặng đột nhiên rung động một chút.
Bị một con ma đi theo, giống như... Cũng không tồi.
Nakahara Chuuya tự mình nghiệm chứng, hướng Dazai Osamu triển lãm một khi một con có "Hào quang tình thương của mẹ" sau sẽ biến thành bộ dáng gì.
"Dazai, đáp án đề này là gì?" Chủ nhiệm lớp Tùng Điền gõ bảng đen, ý bảo Dazai Osamu đứng dậy trả lời vấn đề.
Đang ngủ ngon lành-Dazai Osamu chậm rì rì đứng lên, liếc mắt nhìn chút bảng đen, liền biết Tùng Điền đang cố tình làm khó mình.
Độ khó của đề bài đã vượt xa giáo trình, tuyệt đối không phải bọn họ cái này học sinh ở ban học bình thường có thể giải ra.
Kỳ thật Dazai Osamu biết đáp án, nhưng hắn không nghĩ trả lời.
Hắn biết Tùng điền chính là đang cố tình làm khó bản thân, hắn cũng không nghĩ lên cãi cọ, cũng không nghĩ phản ứng đối phương cùng những cái bạn học tính xem náo nhiệt đó.
Quá phiền toái, còn không bằng thuận theo bọn họ càng đơn giản một ít.
"Đáp án là A!"Thanh âm Nakahara Chuuya đắc ý truyền đến từ phòng học.
Cậu phiêu ở trên bục giảng, một bên nhìn Tùng Điền giáo án, một bên thúc giục nói: "Cũng đừng làm cho tên chết tiệt này được như ý muốn, mau hung hăng vả mặt lão cho ta!"
A, thật phiền toái.
Nhưng xem cái tiểu bộ dáng kiêu ngạo này, Dazai Osamu cầm lòng không được mà mỉm cười.
Sao, được rồi, liền theo cậu đi.
Dù sao, không phải cũng rất thú vị sao?
"Thưa thầy, đáp án là A"
Dazai Osamu trả lời thành công làm sắc mặt Tùng Điền biến đổi.
Vốn dĩ chỉ là muốn làm khó Dazai Osamu một chút, cho hắn biết tùy tiện trốn học cùng đối nghịch giáo viên kết cục, nhưng ai đoán được Dazai Osamu thật sự có thể trả lời được.
"... Em ngồi xuống đi."
Trong lớp một mảnh rộn lên tiếng "Ồ", mọi người chờ xem Dazai Osamu xấu mặt chỉ có thể sôi nổi hướng Dazai Osamu lộ ra ánh mắt khinh thường, sau đó tiếp tục tìm kiếm cơ hội có thể nhằm vào Dazai Osamu.
"Hắc hắc, ta lợi hại đi ~" Nakahara Chuuya vẻ mặt kiêu ngạo, đáng yêu khiến người hận không thể ôm vào trong ngực xoa nắn một phen.
"Ừ,cậu lợi hại nhất." Dazai Osamu thấp giọng nhẫn cười.
Này quỷ tự xưng 22 tuổi, tâm tính như thế nào nhìn qua còn không đến 15 tuổi?
Lúc sau, Nakahara Chuuya tựa hồ quyết tâm muốn giúp Dazai Osamu tìm về danh tiếng.
Lợi dụng hồn ma thân phận, mạnh mẽ giúp Dazai Osamu gian lận , khiến đèn lúc sáng lúc tối tạo ra bầu không khí khủng bố , hoặc là liều mạng thổi khí lạnh vào những tên có ý đồ khi dễ Dazai Osamu, cứ việc không cách nào chạm vào con người,vẫn như cũ đem những tên này sợ tới mức quá sức.
Tuy rằng vẫn không có bất luận kẻ nào dám tới gần Dazai Osamu, rốt cuộc ít nhất không ai dám cố ý nhằm vào hắn, khi dễ hắn.
Nakahara Chuuya thực hài lòng, cảm thấy bản thân đang cứu vớt một cái thiếu niên đáng thương bước nửa chân vào con đường lầm lạc, tức khắc hào quang vạn trượng, một thân công đức.
"Nếu ta còn sống, nhất định sẽ đem những tên chết tiệt đó một đám đè xuống mặt đất đánh một trận." Nakahara Chuuya vén tay áo, ý đồ khiến Dazai Osamu nhìn thấy cơ bắp nhô lên trên cánh tay: "So với những tên ta đã từng đụng tới, những kẻ này chỉ là cái cặn bã."
Dazai Osamu thật ra khó được phát ra vài phần hiếu kỳ: "Chuuya, thời điểm cậu còn sống là đang làm gì?"
"Ta?" Nakahara Chuuya nghiêng đầu: "Không biết nên nói sao ... Hỗn xã hội... Ngô, hẳn là xem như tay đấm đi.Nhưng là loại tay đấm có điểm địa vị."
Nói nói, Nakahara Chuuya lại bắt đầu dào dạt đắc ý khoe ra : "Đàn em của ta có nhiều đâu!"
Nếu nhớ không lầm nói, Nakahara Chuuya đã từng nói qua, khi chết bản thân mới 15 tuổi đi?
"15 tuổi tay đấm?"
"Ta là cô nhi . Trước kia tại lúc cái dân cư cô nhi viện kia đang buôn bán ngầm, ta bỏ chạy ra ngoài, vận khí không tồi,được một cái bang phái còn rất có thế lực thu làm đàn em, sau lại vì đánh đấm lợi hại, chậm rãi thăng chức." Nói tới đây, Nakahara Chuuya có chút bất đắc dĩ thở dài: "Chính là sau khi thăng chức ghế dựa còn không có ngồi nóng lên, đã bị một cái nguyên bản đồng bạn chọc một nhát."
"Dazai, nhân tâm thật sự rất khó hiểu . Rõ ràng ta đối hắn tốt như vậy, vì sao lại muốn phản bội ta?"
.12.2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com