Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Khi Chuuya tỉnh dậy, anh cảm thấy có thứ gì đó (hay đúng hơn là ai đó) đang đè lên ngực mình.

Anh mở mắt và chớp mắt vài lần để thích nghi với ánh sáng chiếu vào từ những ô cửa sổ không có rèm che. Sau đó, cúi xuống dò xét.

Mắt anh mở to và đôi má đỏ bừng khi nhìn thấy mái tóc nâu bồng bềnh quen thuộc.

Dazai đang nằm trên ngực anh.

Lúc đầu Chuuya tưởng Dazai đang cố làm gì đó để trêu chọc như mọi khi.

Anh đẩy mình ra khỏi Dazai để có thể chấm dứt kế hoạch của cậu (chắc chắn không phải vì mặt anh đang dần đỏ lên). Và ngã từ trên giường xuống sàn với một tiếng uỵch.

"Ugh.." Chuuya rên rỉ và ngồi dậy. Anh nhìn Dazai mong đợi cậu sẽ đứng dậy cười nhạo Chuuya, trêu chọc anh, làm bất cứ điều gì khác ngoài việc chỉ nằm đó, nhưng không. Dazai vẫn nằm đó, bất động.

Chuuya đứng dậy lần nữa, anh nhìn xuống Dazai, người đang nằm sấp trên giường. Vì thế anh không thể nhìn thấy mặt cậu.

"Này đồ ngốc, ngươi chơi chưa đủ à?" Chuuya nói, Dazai hẳn là phải có kế hoạch trêu chọc anh ấy, cậu ta không thể chỉ ngủ được. Anh chưa bao giờ thức dậy sớm hơn Dazai, nên phải có kế hoạch nào đó để chọc tức Chuuya hơn nữa.

Nhưng, Dazai nằm trên giường với Chuuya từ khi nào vậy? cậu ta không ở đó khi Chuuya ngủ như thường lệ.

Anh chọc vào đầu Dazai vài lần, cố gắng khiến cậu ngừng diễn, và Dazai quay lại, rên rỉ một chút, nhưng mắt cậu ta không mở, và cũng không bắt đầu làm phiền Chuuya.

Dazai thực sự đang ngủ.

Chuuya chưa bao giờ là người thức dậy trước. Đây là lần đầu tiên. Dazai trông thật bình tĩnh, thật yên bình.

Và rất dễ th-- Không.

Sau đó anh nhận ra Dazai vừa ngủ trên người mình và má anh bắt đầu đỏ hơn. Anh ôm quần áo trên tay và chạy vào phòng tắm để không phải nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Dazai, giống như mọi người 'dũng cảm' khác.

Sau khi tắm rửa chuẩn bị xong, Chuuya bắt đầu làm bữa sáng. Anh không thể để Dazai nấu ăn. Toàn bộ khu chung cư sẽ biến thành tro bụi.

-

Dazai mở mắt khi nghe thấy tiếng động có lẽ phát ra từ nhà bếp. Cậu chớp mắt một chút, cố gắng làm quen với ánh sáng.

Sau ngồi dậy, nhìn quanh một lúc. Cậu nhận ra phía bên phải giường trống rỗng và anh không nằm ở nơi mà anh luôn ngủ.

Oh, có lẽ Dazai vừa thức sau khi Chuuya tỉnh dậy.

Cậu đứng dậy khỏi giường và đi đến cánh cửa phòng đóng kín của họ. Không thèm dọn giường hay cởi quần áo ngủ, chỉ có một chiếc áo sơ mi ngoại cỡ và quần thể thao.

Cậu mở cửa và đi về phía nhà bếp. Điều đầu tiên khiến Dazai chú ý là mái tóc cam rực lửa được tạo kiểu hoàn hảo của Chuuya. Cậu kìm nén sự thôi thúc muốn luồn ngón tay vào phần tóc dài hơn.

"Ngươi đang nấu món gì vậy, Chibi?" Dazai đi đến bên cạnh và dựa người vào quầy.

"Trứng." Chuuya trả lời, chỉ liếc nhìn người kia rồi quay lại nấu.

"Awee.. tại sao lại là trứng? Ta không muốn ăn trứng~" Chuuya liếc Dazai trong khi cậu cứ rên rỉ. Sau đó anh thở dài.

"Bởi vì ở nhà chúng ta chỉ có trứng thôi, thiên tài ạ." Cái nhìn chằm chằm của Chuuya trở nên gay gắt hơn cho đến khi anh ấy trừng mắt, nhưng tất nhiên nó không làm Dazai sợ hãi chút nào.

"Eh? Cuộc đời thật tàn nhẫn.. đầu tiên ta bị buộc phải sống chung với một con chó ngu ngốc, giờ ta sẽ chết vì ăn trứng từ chính con chó ngu ngốc đó~ uwahh" Dazai tiếp tục rên rỉ. Càng lúc càng tức giận, anh nhìn chiếc thìa trên tay mình và vung nó vào đầu Dazai. Chàng trai tóc nâu nao núng và lấy tay che đầu lại, trừng mắt nhìn Chuuya như thể đang bị tổn thương, nhưng Chuuya biết rằng anh đã quá hiểu Dazai để bị lừa.

"Chuuya thật là một kẻ bắt nạt! Mới sống với nhau được hai ngày mà ngươi đã bạo hành ta rồi!" Chuuya chỉ rên rỉ trước lời nói của cậu.

"Chà, nếu ngươi không phải là một đứa vô ơn thì ta sẽ không 'bạo hành' ngươi!" Anh nói, vung chiếc thìa gỗ trong tay về phía Dazai một lần nữa, nhưng lần này cậu đã né được, cuộc trò chuyện của họ tiếp tục một lúc cho đến khi mùi gì đó xộc vào mũi Dazai.

"..thứ gì đó đang cháy.." Dazai nói, đã hình dung được đó là gì.

Chuuya ngay lập tức nhìn lại bếp, đối mặt với những quả trứng giờ đã cháy khét.

-

Sau vụ trứng thất bại, Chuuya buộc Dazai phải chuẩn bị sẵn sàng để họ có thể đi mua sắm, cả đồ tạp hóa và quần áo. Vì họ chỉ mang theo quần áo ngủ và quần áo thường ngày.

Bây giờ hai người đang đi bộ trên phố, cố gắng sử dụng phước lành được gọi là internet để tìm trung tâm mua sắm gần nhất hoặc nơi nào đó tương tự.

"Chuuya! Nhìn kìa! Là một tòa nhà cao!" Dazai chỉ vào một tòa nhà,

"Ừ? Thì sao?" Chuuya nhìn anh, nhướng mày. Tòa nhà đó trông chẳng có gì đặc biệt đối với Chuuya cả. Trong mắt anh chỉ là một khối bê tông cao lớn, giống như cả thành phố.

"Có vẻ vừa phải để nhảy!" Dazai nói, đôi mắt sáng ngời. Sau đó bị đánh vào đầu.

"Đừng nói những điều ngu ngốc nữa, đồ điên cuồng tự sát!."

"Chuuya thật xấu tính." Dazai bĩu môi.

"Chúng ta đến nơi rồi." Chuuya nói, phớt lờ lời than vãn của Dazai.

Họ đang ở trước một trung tâm mua sắm, đó những gì Song Hắc cần.

Không biết từ đâu, Dazai nắm lấy tay Chuuya và kéo anh vào trong, than vãn về việc làm thế nào mà anh có thể như vậy.

"Chuuya đúng là một con sên, ngươi thậm chí còn không thể đi qua cửa như một người bình thường!" nhưng Chuuya lại chỉ tập trung vào việc Dazai đang nắm lấy tay anh. Đây không phải là lần đầu tiên họ nắm tay, lần đầu tiên là khi họ phải chiến đấu chống lại Rimbaud, nhưng mỗi lần nắm tay, họ luôn ở trong tình thế nguy hiểm và không có thời gian nhận ra việc họ đang làm.

Bây giờ Chuuya đang chú ý đến nó, anh không thể ngăn má mình đỏ bừng.

Tay của Dazai nhỏ hơn tay anh, cũng lạnh hơn. Ừ, không có gì đáng ngạc nhiên, Dazai luôn lạnh lùng hơn Chuuya. Những ngón tay của cậu dài và thon. Bàn tay cũng thực sự nhợt nhạt, giống như khuôn mặt của cậu ta. Hầu hết đều được quấn băng.

Chuuya bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ khi bị Dazai chọc vào má anh, "Chúng ta đi ra kia nhé?." Dazai nói và chỉ vào một cửa hàng được sơn màu nhạt và dễ thương.

Một cửa hàng kẹo.

"Chúng ta còn chưa ăn sáng mà ngươi lại muốn ăn kẹo? Muốn dạ dày ghét mình hay gì à?" Chuuya cầm tay Dazai và bắt đầu đi về phía cửa hàng quần áo. Tập trung nhiều hơn vào nhu cầu của họ hơn là mong muốn.

"Ôi thôi nào sên! Dạ dày đã ghét ta lâu rồi!" Dazai rên rỉ, nhưng vẫn không hề cố gắng thoát khỏi cái nắm tay của Chuuya.

-

Đầu tiên, Chuuya bắt Dazai thử quần áo khi cậu vẫn còn hứng thú và chú ý đến mình.

Chuuya thích được Dazai chú ý, bất kể tình huống thế nào.

Anh ép Dazai vào phòng thay đồ, đưa quần áo ngay sau đó bằng dị năng khiến chúng bay lơ lửng và đi qua khoảng không phía trên cánh cửa.

Việc sử dụng dị năng khiến anh nhớ rằng họ phải đổi tên chúng. Anh nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai đang nghe lén.

"Tại sao chúng ta phải thay đổi tên dị năng của mình?" Chuuya hỏi, lông mày nhíu lại.

"Có lẽ là bởi vì -ugh- 'nhân gian thất cách' hay 'nỗi buồn ô uế' quá 'lạ' đối với tên của những quirk ở đây." Dazai trả lời ở sau cánh cửa, càu nhàu một chút khi thử quần áo.

"Ta phải đặt tên nó là gì đây? Điều khiển trọng lực?" Chuuya nói một cách mỉa mai, đảo mắt.

"Nghe có vẻ đúng." Dazai nói, mở cửa cho Chuuya xem quần áo.

"Hm.. không. Cái này không hợp với ngươi, thử cái tiếp theo." Chuuya nói sau khi nhìn cậu từ đầu đến chân. Dazai rên rỉ, cậu thực sự không thích thử quần áo, đó là lý do lớn thứ hai khiến Dazai không muốn đi mua sắm với Mori và Elise. (Lý do lớn nhất là cậu không muốn thử váy cho Mori.) . Đóng cửa lại, Dazai tiếp tục thử bộ trang phục khác mà Chuuya chọn.

"Ngươi định đặt lại tên cho 'nhân gian thất cách' là gì?" Chuuya hỏi sau khi nhìn quanh và chắc chắn rằng không có ai.

"Ta không biết, có lẽ là thứ gì đó khập khiễng như uh.. vô hiệu hóa?" Dazai trả lời, Chuuya có thể nghe thấy tiếng sột soạt từ bên trong.

"Cái đó thật khập khiễng."

"Ta biết, phải không?"

-

Sau khi mua quần áo và một số đồ tạp hóa (tất cả đều được Chuuya trả vì Dazai không mang theo thẻ tín dụng hay tiền mặt), họ quay trở lại căn hộ của mình.

Chuuya đang mang hầu hết các túi, nhưng tay Dazai cũng không trống rỗng.

"Ta mệt quá~!" Dazai rên rỉ, Chuuya chỉ nhìn anh rồi đảo mắt khi họ tiếp tục bước đi.

Đột nhiên có thứ gì đó giống như dây leo hoặc xúc tu làm từ chất nhờn ôm lấy cổ tay Dazai và kéo anh lại một cách thô bạo, khiến anh ngã xuống sàn. Hai chiếc túi trên tay Dazai giờ đã biến mất. Ánh mắt Chuuya ngay lập tức hướng về người đang bỏ chạy, lúc này đang ôm chúng trong tay, trên tay anh ta còn có một chiếc ví và những chiếc túi khác, có lẽ cũng là đồ trộm.

Dazai chỉ bĩu môi và nhìn anh chàng đang chạy trốn nhanh nhất có thể, có lẽ cậu ta đã đoán trước được điều này.

"Người đàn ông đó! Anh-anh ta lấy túi của tôi!" Giọng nói của một bà già vang vọng khắp trung tâm thương mại, cảnh báo những khách hàng khác.

Chuuya thả chiếc túi trên tay xuống đất, cạnh Dazai. Sau đó anh dùng dị năng của mình tiến lại gần tên cướp đang bỏ chạy.

Ừ, Chuuya có đủ tiền để mua lại mọi thứ với mức lương hậu hĩnh của mình trong giới mafia. Nhưng không đời nào anh có thể chịu được tiếng rên rỉ phàn nàn của Dazai. Hơn nữa, bà lão đó không đáng bị cướp ví.

Dazai chỉ cười khúc khích, đứng dậy khỏi sàn mà không buồn nhặt túi mua hàng lên. Bà lão lúc này đang ở bên cạnh anh, trông có vẻ lo lắng.

"Đừng lo lắng, thưa bà, bà có thể sẽ lấy lại ví của mình." Dazai mỉm cười tinh nghịch, ngay lúc đó, Chuuya đá thẳng vào đầu tên cướp. Làm cho anh chàng ngã xuống sàn với nỗ lực tối thiểu.

Sau đó, anh giải phóng dị năng của mình và cúi xuống để lấy những chiếc túi bị đánh cắp trên sàn, nhưng một giọng nói trầm xa lạ vang lên bên tai Chuuya trước khi anh có thể nhận ra. "Nhóc."

Anh cũng có thể thấy mọi người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, khi quay người lại, trước mặt Chuuya một người đàn ông cao lớn vạm vỡ với mái tóc đỏ thẫm và ngọn lửa trên mặt tạo thành một chiếc mặt nạ và bộ râu. Chiều cao của người đàn ông khiến anh có cảm giác thấp hơn nhiều so với thực tế.

"Cái gì, ông già?" Chuuya trả lời, không quan tâm người đàn ông đó là ai hay cái gì, anh lại quay người lại, cúi xuống nhặt túi lên.

"Nhóc đã sử dụng quirk của mình." Người đàn ông nói, trừng mắt nhìn Chuuya khiến anh có chút bối rối. Chuuya nhận ra người đàn ông này vừa gọi dị năng của mình là quirk. "Và? Còn đống dung nham đó thì sao?" Chuuya nói, có nhiều người đang đi về phía họ, bao gồm cả bà già bị mất túi xách.

Ngay khi người đàn ông mở miệng định nói điều gì đó, một người khác thấp hơn (nhưng vẫn cao) từ trên không trung tiến tới. Người đàn ông có một đôi cánh đỏ phía sau. "Huh-? Người ở dưới à? Endeavour-San, anh nhanh quá." Anh chàng có đôi cánh khổng lồ trên lưng nói: "Sử dụng quirk của mình ở chỗ công cộng là phạm pháp, nhóc không biết điều đó à?" Người đàn ông cao hơn mà Chuuya được biết tên là Endeavour nói. "Hả? Vậy chính tên tiểu tử này đã đánh hắn?" Người có đôi cánh đỏ nói, nhìn Chuuya như thể anh ta mọc thêm một cái đầu khác.

"Hah?! Ngươi gọi ai là 'tiểu tử' hả con gà khốn kiếp?!" Chuuya nói khiến người có cánh cười khúc khích.

Trước khi Chuuya kịp nói thêm điều gì, người đàn ông cao hơn đã tóm lấy cánh tay anh.

"Nhóc phải đi với ta." Anh ấy nói.

Thông thường, Chuuya sẽ bắt đầu đánh hắn một trận. Nhưng người này trông như một anh hùng, và theo như Chuuya biết, đánh một anh hùng không phải là một ý tưởng hay.

"Tôi thực sự không nghĩ điều đó là cần thiết đâu, Endeavour-san." Giọng của Dazai vang lên bên tai anh, và cả ba người họ quay mặt về phía Dazai.

"Ngài thấy đấy, bạn tôi vừa mới trở về Nhật Bản. Cậu ấy không rành lắm về luật pháp ở đây, và như ngài thấy, bạn tôi chỉ muốn giúp đỡ quý bà này thôi." Dazai mỉm cười với Endeavour và anh chàng có cánh, chỉ vào bà lão, người trông có vẻ hơi lo lắng dưới cái nhìn chằm chằm của Endeavour.

Chuuya tặc lưỡi, đảo mắt.

"Luật là luật. Chúng ta không thể bỏ qua nó." Endeavour nói.

Dazai bĩu môi, đưa mắt nhìn người đàn ông đang nằm dưới chân Chuuya. Anh cười toe toét và quay lại nhìn Endeavour.

"Ngài không nghĩ rằng để cho một tội phạm vào một nơi toàn thường dân vô tội có hơi liều lĩnh sao?" Dazai nói.
mỉm cười.

"Ai đó có thể đã bị thương hoặc tệ hơn là bị giết nếu bạn tôi không ngăn hắn lại, ngài biết đấy."

Những người xung quanh gật đầu cổ vũ Chuuya. Anh nhếch mép cười.

"Ừ! Các người là những anh hùng chuyên nghiệp! Sao các người có thể khiến nhiều người dân vô tội như vậy gặp nguy hiểm!" Một người trong đám đông hét lên, khiến đám đông trở nên sôi nổi.

"Và ngài đang cố gắng khiến chàng trai trẻ này gặp rắc rối ở đây?! Cậu bé chỉ làm điều đúng đắn!"

"Đó là điều không tốt!"

"Ngài đang cố gắng lấy hết công lao phải không?!"

Không khó để Chuuya xách túi bỏ chạy trong khi các anh hùng đang bị dân thường quấy rầy.

-

Dịch mất nhiều thời gian hơn tui tưởng. Nếu có gì sai xin mọi người chỉ bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com