Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

sáu

Tiếng cười của nhóm bạn vang vọng khắp con phố nhỏ, nơi những ngọn đèn đường lấp lánh chiếu sáng, in bóng lên những vỉa hè lát đá sạch sẽ. Không khí tối nay thật trong lành, mát mẻ. Bầu trời trên cao chỉ còn vài tia sáng nhạt của hoàng hôn, nhường chỗ cho màn đêm êm dịu bao trùm. Đám bạn của Sohyun bước đi với bước chân rộn ràng, họ vừa trò chuyện vừa trêu đùa nhau một cách thoải mái

Nakyoung luôn là người khuấy động không khí, nó vừa đi vừa kể những câu chuyện vui vẻ về quán mì sắp đến, còn Yubin thì liên tục đáp lại bằng những tràng cười giòn giã. Sohyun dù mỉm cười và tham gia vào câu chuyện của cả nhóm, nhưng tâm trí cô cứ lơ đãng. Ánh mắt cô thỉnh thoảng lại ngước lên bầu trời đêm, lòng chợt cảm thấy một sự luyến tiếc không tên về Xinyu. Cảm giác như nếu nàng ấy ở đây, buổi tối sẽ trở nên trọn vẹn hơn

Cô bước đi, hơi chậm lại, để cho khoảng cách giữa mình và các bạn phía trước dần lớn hơn. Những tiếng cười dường như bắt đầu mờ nhạt, để lại Sohyun một mình với những dòng suy nghĩ rối bời. Tại sao cô lại nghĩ về Xinyu nhiều đến vậy? Cảm giác ấy, sao lại khác biệt đến thế? Trước đây, cô chưa bao giờ cảm thấy bị thu hút bởi ai theo cách này, và sự lúng túng này đang khiến cô bối rối

Đang mải mê với suy nghĩ, Sohyun không nhận ra rằng mình đã đi chậm đến mức bị bỏ lại phía sau khá xa. Tiếng gọi của Yooyeon từ phía trước mới kéo cô trở lại thực tại

"Sohyun! Đi nhanh lên nào, cậu bị lạc suy nghĩ hay sao mà đi chậm vậy?"

Sohyun vội vàng bước nhanh hơn, nở nụ cười nhẹ khi bắt kịp mọi người "Mình chỉ hơi mệt thôi" cô biện minh một cách nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng, Sohyun biết rằng không chỉ đơn giản là sự mệt mỏi. Cảm giác trống trải, mong nhớ về một người dù chỉ vừa mới quen vẫn tiếp tục bám lấy cô

Khi họ đến quán mì, mùi hương thơm phức của nước dùng ngay lập tức xộc vào mũi, làm bụng của cả nhóm réo lên vì đói. Quán không quá lớn nhưng rất ấm cúng, với những dãy bàn gỗ đơn giản và những chiếc đèn lồng đỏ treo trên trần nhà, tạo nên không khí hoài cổ. Tiếng nói cười của khách hàng râm ran khắp nơi, hòa cùng tiếng gọi món và những lời chào hỏi thân mật của nhân viên

"Wow, chỗ này thật sự rất dễ thương!" Nakyoung trầm trồ khi bước vào, mắt cô sáng lên thích thú "Mình biết chắc mà, chỗ này sẽ là điểm đến yêu thích mới của tụi mình!"

Yubin cười lớn, đáp lại "Miễn là đồ ăn ngon thì chỗ nào cũng thành yêu thích thôi!"

Cả nhóm chọn một chiếc bàn ở góc quán, nơi có thể nhìn ra ngoài đường qua ô cửa sổ nhỏ xinh. Họ nhanh chóng gọi món, và trong khi chờ đợi, tiếng cười lại vang lên khi Nakyoung bắt đầu kể một câu chuyện hài hước về một buổi học thể dục mà nó gặp phải trong tuần trước

Nhưng Sohyun, dù cố gắng hòa mình vào bầu không khí vui vẻ đó, tâm trí cô vẫn không thể ngừng nghĩ về Xinyu. Mỗi khi Nakyoung nói điều gì đó hài hước, cô đều tự hỏi liệu Xinyu có cười lớn hay chỉ cười mỉm. Mỗi khi Yooyeon và Seoyeon trao nhau ánh mắt yêu thương, Sohyun lại nhớ về nụ cười dịu dàng và ánh mắt sâu lắng của Xinyu

"Mình nhớ đã nói với các cậu rồi, đúng không?" Yooyeon lên tiếng, kéo Sohyun trở lại thực tại. "Lần đầu tiên gặp Xinyu, mình đã nghĩ ngay rằng cậu ấy là người mà Sohyun sẽ muốn làm bạn thân"

Cả bàn lập tức bật cười khi Nakyoung thêm vào "Ôi trời, không chỉ là bạn thân đâu, có khi còn hơn thế đấy! Cậu không thấy sao? Sohyun dạo này cứ mơ màng nghĩ về Xinyu mãi thôi!"

Sohyun đỏ mặt, định phản đối nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Cô cố mỉm cười, giấu đi sự lúng túng "Mình chỉ muốn hiểu thêm về cậu ấy thôi, không có gì đâu"

Nhưng cả nhóm đều bật cười rộ lên trước lời nói của cô. Seoyeon nhẹ nhàng đặt tay lên vai Sohyun, cười dịu dàng "Đừng ngại ngùng, Sohyun. Mọi người đều thấy cậu rất quan tâm đến Xinyu mà"

Sohyun im lặng, không biết nói gì thêm. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn những dòng xe cộ lướt qua. Cơn gió lạnh thoáng qua làm cô khẽ rùng mình, và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng có lẽ mình đã quan tâm đến Xinyu nhiều hơn cả mức cô nhận ra

Có lẽ, cảm xúc này không chỉ đơn thuần là sự tò mò về một người mới

Khi bát mì nóng hổi được mang ra, mùi thơm lừng lập tức khiến cả nhóm im lặng thưởng thức. Sohyun cúi xuống húp một thìa nước dùng, cảm nhận vị ngọt thanh của nước xương cùng hương vị đậm đà của các loại gia vị. Dù cho đồ ăn có ngon đến đâu, trong lòng cô vẫn không thôi nghĩ đến lời hứa của Xinyu

"Lần sau mình sẽ tham gia, nhất định đấy"

Lời hứa đơn giản đó lại trở thành thứ mà Sohyun mong chờ hơn bất cứ điều gì. Cô không biết tại sao, nhưng cô chỉ hy vọng rằng, lần tới, Xinyu sẽ thực sự ở bên cạnh họ, cùng cười, cùng nói chuyện, và quan trọng hơn hết, là bên cạnh cô

Bữa tối trôi qua với những câu chuyện hài hước và tiếng cười rộn rã, nhưng đối với Sohyun, buổi tối này vẫn còn thiếu một điều gì đó. Điều mà chỉ khi có sự hiện diện của Xinyu, mọi thứ mới trở nên trọn vẹn hơn

Đêm về khuya, khi cả nhóm tạm biệt nhau và mỗi người về nhà, Sohyun bước chậm rãi trên con đường vắng lặng, dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Cô ngước nhìn bầu trời đầy sao, lòng ngập tràn cảm xúc khó tả

Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, cô nhận ra rằng Xinyu đã làm trái tim cô rung động theo một cách nào đó. Và dù cô chưa biết rõ cảm giác này là gì, Sohyun biết chắc một điều cô muốn được hiểu thêm về Xinyu, muốn có thêm nhiều khoảnh khắc bên cạnh cô ấy

Buổi tối ấy, khi trở về nhà, hình ảnh của Xinyu vẫn không thôi xuất hiện trong tâm trí cô, như một ngọn lửa âm thầm cháy lên trong lòng

Sohyun trở về nhà, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Căn phòng nhỏ của cô, dù quen thuộc, giờ đây lại mang một sự tĩnh lặng khác hẳn mọi ngày. Tiếng cửa sổ khẽ rung lên khi cơn gió đêm nhẹ nhàng lùa vào, mang theo cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Cô thả mình xuống giường, ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà trắng muốt. Mọi hình ảnh, mọi câu nói, mọi cử chỉ của Xinyu từ buổi gặp đầu tiên lại ùa về, từng chút một lấp đầy tâm trí cô

Cô nhớ lại khoảnh khắc ban sáng, khi Xinyu bước vào lớp lần đầu tiên. Ánh mắt trầm tĩnh nhưng có chút dè dặt, đôi vai hơi cứng lại như đang căng thẳng. Lúc đó, Sohyun đã cảm nhận được điều gì đó khác biệt. Một sự lôi cuốn không thể gọi tên, một sự thôi thúc khiến cô phải chú ý, phải dõi theo. Và rồi trong suốt ngày hôm ấy, mỗi khi Xinyu mỉm cười, mỗi khi cô ấy chớp mắt, Sohyun đều bị cuốn hút theo cách mà cô chưa từng trải qua trước đây

Sự trống trải dường như đang lan rộng trong căn phòng. Sohyun khẽ xoay người, kéo tấm chăn nhẹ nhàng lên ôm vào lòng, mong rằng cảm giác ấm áp đó có thể khỏa lấp phần nào sự bất an đang dần lớn lên trong cô. Bản thân cô không hiểu nổi chính mình nữa. Tại sao chỉ sau một ngày quen biết, một người mà cô mới gặp lại có thể chiếm trọn mọi suy nghĩ như thế?

Chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường bỗng phát ra tiếng "ting" khẽ. Sohyun với tay lấy nó, ánh sáng từ màn hình điện thoại làm căn phòng tối trở nên sáng lên trong chốc lát. Cô mở điện thoại lên, và điều khiến tim cô đập nhanh hơn chính là tên của Xinyu hiện lên ở đầu hộp thoại tin nhắn.

Xinyu: "Cậu về nhà chưa?"

Đó chỉ là một câu hỏi ngắn, đơn giản và có phần khách sáo, nhưng với Sohyun, nó như là điều mà cô chờ đợi suốt buổi tối. Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong vài giây, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, nhưng lại dừng lại ngay trước khi kịp gõ chữ

Cô suy nghĩ. Nên trả lời thế nào? Một câu đơn giản thôi, hay là hỏi thêm về Xinyu, để hiểu thêm về cô ấy? Có quá vội vàng không? Từng suy nghĩ cứ xoay quanh trong đầu, khiến tim Sohyun đập mạnh hơn. Rồi cuối cùng, cô hít một hơi sâu, gõ nhẹ từng chữ

Sohyun: "Mình về rồi. Còn cậu thì sao?"

Cô gửi đi, và trong tích tắc, trái tim Sohyun như ngừng lại. Ánh mắt cô dán chặt vào màn hình, đợi chờ dòng chữ "đang nhập..." hiện lên phía dưới tin nhắn

Và rồi, chỉ vài giây sau, phản hồi của Xinyu hiện ra

Xinyu: "Mình về rồi. Hôm nay cậu đi chơi vui không?"

Câu hỏi đơn giản, nhưng ánh mắt Sohyun dừng lại thật lâu trên màn hình. Một cảm giác ấm áp len lỏi vào lòng cô, như thể chỉ một cuộc trò chuyện nhỏ thôi cũng đủ làm cô cảm thấy bớt cô đơn. Cô nhắn lại, lần này không còn lưỡng lự nữa

Sohyun: "Ừm, cũng vui, nhưng hơi thiếu một chút..."

Cô dừng lại, ngẫm nghĩ, rồi quyết định nói tiếp, không cần suy nghĩ quá nhiều về cách Xinyu sẽ phản ứng

Sohyun: "...thiếu cậu."

Ngay sau khi nhắn gửi, trái tim Sohyun bỗng đập nhanh hơn. Cô không dám nhìn vào màn hình nữa, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng mờ ảo chiếu xuống sân. Cô nghe thấy tiếng gió thổi nhẹ qua tán cây ngoài hiên, nhưng không gì có thể làm giảm đi cảm giác hồi hộp đang dâng lên trong lòng

Khoảnh khắc chờ đợi dài như cả thế kỷ. Sohyun khẽ xoay người, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô là hàng nghìn suy nghĩ đang quay cuồng

Cuối cùng, tiếng điện thoại rung lên. Cô vội nhìn vào màn hình

Xinyu: "Mình cũng cảm thấy vậy. Lần sau nhất định sẽ đi cùng mọi người"

Sohyun mỉm cười, không kìm được cảm giác nhẹ nhõm. Tim cô như trút bỏ được gánh nặng nào đó, và một chút vui mừng ấm áp nhen nhóm trong lòng

Sohyun: "Vậy hứa rồi nhé"

Cuộc trò chuyện tiếp tục với những câu nói đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng đối với Sohyun, nó mang lại cảm giác thân thuộc và an ủi vô cùng. Cuộc trò chuyện với Xinyu cứ như dòng nước êm đềm chảy qua lòng cô, xua tan hết những nỗi lo lắng

Sau khi kết thúc tin nhắn cuối cùng, Sohyun đặt điện thoại xuống, lòng tràn ngập cảm giác vui vẻ và bình yên. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, nơi bầu trời đêm đã phủ đầy những ngôi sao lấp lánh. Có lẽ, ngày mai sẽ là một ngày mới với nhiều điều bất ngờ hơn

Cô khẽ nhắm mắt, để bản thân chìm dần vào giấc ngủ, lòng vẫn còn giữ hình ảnh về Xinyu nụ cười của cô ấy, ánh mắt dịu dàng của cô ấy. Giấc mơ tối nay có lẽ cũng sẽ chỉ có một người Xinyu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com