Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 3 - Phần 51

Không khí trong rừng ẩm lạnh. Dọc theo tuyến đường ven sông là khu vực nhà nghỉ gần cổng vào.

Tống Hữu Kỳ đặt trước một nhà gỗ riêng tách biệt với các nơi khác. Loại nhà này chỉ có hơn mười căn, phải liên hệ sớm mới lấy được.

Nói là nhà sàn vách gỗ vậy thôi nhưng cũng được làm khá tiện nghi. Không khí lạnh bên ngoài bị lớp cách nhiệt ngăn lại. Phòng tắm có nước nóng. Phía sau nhà có một góc ban công nhỏ để hóng mát. Buổi sáng ra đó sẽ nghe được rất nhiều âm thanh sống động của núi rừng nơi đây. Cũng vì vậy mà anh Tống muốn đặt căn nhà này hơn những chỗ khác. Anh biết Duệ Thần hẳn sẽ thích điều này.

Thư ký Triệu của anh đang đứng cạnh cửa sổ, tiếng côn trùng về đêm râm ran khắp các bụi cây. Bên ngoài trời tối đen như mực, xa xa là ánh đèn điện của các con đường dẫn vào khu nghỉ.

Tống Hữu Kỳ ra khỏi phòng tắm, hơi nóng từ nước ấm nhanh chóng tan đi. Triệu Duệ Thần sợ gió đêm lạnh, nhẹ tay đóng cửa sổ lại, rồi lên giường ngồi.

Cậu hơi cong khóe môi nhìn anh đang bước về phía này.

Trong phòng không có máy sấy tóc, Triệu Duệ Thần nhổm người dậy, dùng khăn giúp anh xoa tóc cho bớt nước.

"Anh Tống."

Triệu Duệ Thần vẫn giữ tay trên khăn, lại hơi thấp người xuống, thoáng tựa vào vai anh nói.

"Ừm, em nói đi."

Tống Hữu Kỳ giữ tay bạn nhỏ nào đó lại, kéo xuống, để tiểu Duệ ôm lấy vai mình.

Hạt nước nhỏ trên tóc mái nhè nhẹ đáp xuống bả vai anh, Tống Hữu Kỳ ngược lại không thấy lạnh. Anh biết, gò má của ai đó đang tìm cách mở lời với mình đã nóng hôi hổi như bánh bao vừa mới hấp rồi.

Ầy, tiểu Duệ của anh nghịch ngợm quá.

---

Hôm đó Tống Hữu Kỳ nhận được điện thoại của bên giao hàng, hỏi ra thì mới biết là đồ của bạn nhỏ Duệ Thần đang chạy đua với dự án cung cấp năng lượng cho bên đối tác đặt mua.

Triệu Duệ Thần bận đến tối mới về nhà, bên giao hàng không hẹn được giờ nên cuối cùng bạn nhỏ tiểu Duệ đành nhờ anh Tống nhận thay mình.

Hộp carton nằm trên kệ phòng khách đến tối mịt thì mới gặp được chủ nhân. Mà bạn học Triệu nhìn thấy rồi thì lại buồn ngủ tới mức không thèm để ý.

Việc này cứ thế bị hai người quên hẳn đi. Cho tới hôm dự án được tiến hành thuận lợi, mọi chuyện đã đâu vào đó rồi, Duệ Thần mới nhớ ra việc này.

Nhà anh Tống chỉ có một phòng ngủ, Triệu Duệ Thần thi thoảng mới ghé qua. Mà món đồ kia không tiện để anh mang tới trung tâm nghiên cứu cho lắm. Vì vậy thư ký Triệu tranh thủ một lần đến nhà anh sau buổi xem phim thì túm hộp đồ mang vào phòng.

Đó là chuyện cách đây bốn, năm ngày.

---

Anh Tống vén vạt áo của Duệ Thần lên, chạm vào làn da mềm mại sau lớp quần trong thấp thoáng bóng hoa anh đào trên nền vải trắng. 

Thời gian của hai người bao tháng qua đều dành cho công việc, phương diện này quả thực… rất ít khi xảy ra.

Tống Hữu Kỳ nhịp nhịp thân gỗ của món đồ bạn nhỏ nhà mình đặt mua kia lên một bên mông. Anh không vội, người đang nằm ngang qua đùi anh, úp mặt xuống gối lại nóng lòng hơn nhiều.

Tống Hữu Kỳ lướt viền paddle hình tai mèo quanh mông tiểu Duệ một vòng. Ánh mắt anh không bỏ sót chút phản ứng nho nhỏ nào của Duệ Thần. 

Tiểu Duệ của anh bị trêu, da mông mỏng, paddle mang theo độ lạnh làm cho cậu cảm thấy nhộn nhạo, khó chịu vô cùng.

"Anh…"

Tiểu Duệ hơi chống tay, ngẩng đầu ra khỏi gối nằm êm ái gọi một tiếng.

"Không cần vội. Em cũng chưa muốn ngủ mà."

Triệu Duệ Thần mím môi.

Tay anh Tống phía sau đẩy paddle sang một bên, rồi đưa tay ngang qua hông Duệ Thần, chỉnh lại tư thế cho bạn nhỏ này một chút.

Phải nâng mông dậy thì mới dùng loại paddle này được.

Anh Tống nghĩ qua vậy, tay cũng cầm paddle lên lại, bắt đầu đánh xuống mông Duệ Thần.

"Chát."

Tiếng vang rất khẽ, lực cũng vừa đủ.

Triệu Duệ Thần thấp đầu xuống, thở ra một hơi ngắn.

Cách một lớp quần mỏng, paddle gõ xuống vừa có chút rát nhẹ, lại vừa khiến Duệ Thần muốn thử lần nữa.

"Chát."

Lần này mạnh hơn. Tống Hữu Kỳ kiểm soát được lực đánh. Âm thanh của paddle cũng dần vang lên đều đặn.

Triệu Duệ Thần lúc nhận hàng mới biết được loại paddle này không quá nặng. Nếu chỉ dùng để warm-up thì bất kể kee nào cũng chịu được, người mới biết đến sp cũng không ngoại lệ.

Tiếc là anh Tống không dùng nó warm-up, Duệ Thần lúc mua nó cũng không có ý định này. Nên là… Triệu Duệ Thần lướt điện thoại, đặt hàng, lại bị lừa rồi.

"Chát."

Triệu Duệ Thần hơi nheo mi mắt, lực đánh của anh Tống dồn xuống, đến paddle nhẹ tênh kia cũng đủ làm cậu hơi giật mình. Một mảng ran rát thấm vào làn da đã có chút hồng hồng kia làm Duệ Thần cảm thấy dần thả lỏng tâm tình mình xuống.

"Em có biết công dụng của chiếc paddle này là gì không?"

Tống Hữu Kỳ vừa dứt lời, mặt paddle tai mèo đã đánh xuống mông cậu một cái mạnh. Tiếp theo đó lại xoa xoa khắp hai bên mông.

"Chát."

Tống Hữu Kỳ không biết có thực sự muốn nghe câu trả lời của Duệ Thần hay không nhưng paddle trên tay vẫn vỗ đều đều xuống mông nhỏ nào đó.

Triệu Duệ Thần bị anh làm cho phân tâm, câu trả lời chưa soạn xong cũng bị cảm giác paddle mang lại thổi bay mất.

"Chát."

Âm thanh này thoáng chốc trong tai Duệ Thần lại có phần dễ nghe. Bình thường chỉ cần nó vang lên là đủ đau ẩm đau ê một hồi rồi. Chỉ có bây giờ là ngoại lệ, Duệ Thần vẫn nằm yên được, nếu muốn đếm thử anh Tống có bao nhiêu nghiêm túc từ đầu buổi tới giờ thì cũng làm được.

"Duệ Thần?"

Anh Tống không thấy thư ký nhà mình có ý định trả lời, anh ngạc nhiên, khóe môi cong cong, bất chợt đưa tay về phía Duệ Thần.

Vành tai của tiểu Duệ bị anh nắm lấy, vờ "nhéo" nhẹ một cái. Tuy rõ ràng chỉ hơi hơi có đau chút. Vậy mà Triệu Duệ Thần không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

"Em…"

Triệu Duệ Thần bị anh dồn vào chỗ khó, ấp úng mãi không ngừng.

"... em không… không biết."

Tống Hữu Kỳ bị ai đó làm cho vui vẻ trong lòng, tay cầm paddle cũng thoáng nới ra.

Anh chạm nhẹ vào những nơi chưa bị lớp vải màu sắc nhã nhặn kia che khuất. Tay anh lướt trên những vệt hồng hồng dễ thấy, nhè nhẹ nói.

"Để vẽ hình mèo lên mông em đó."

---

Triệu Duệ Thần chính thức cảm thấy mặt mũi của mình vừa mang ném đi mất.

Hình ảnh hai tai cậu đỏ bừng, nóng ran cứ thế lọt vào tầm mắt anh không giấu đi đâu được.

----

"Meo meo~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com