Hồi 3 - Phần 83
Triệu Duệ Thần giữ tay trên đầu sofa. Hai bên thái dương của cậu trở nên căng thẳng khi mặt thước phía sau gõ xuống đỉnh mông dễ thấy.
Những ngày đầu năm không quá bận rộn nhưng công việc cũng chưa giải quyết hết. Ấy vậy mà Thư ký Triệu đã bị gọi vào phòng "hỏi chuyện" trước tiên.
"Sổ ghi đâu rồi hử?"
Tống Hữu Kỳ nâng thước lên, gõ gõ xuống phần viền mông của cậu.
Hai chân Duệ Thần quỳ trên mặt sofa, bị tách xa nhau ra. Đầu ghế không quá cao, đủ để thư ký Triệu gác tay lên. Nhưng tư thế này cũng khiến cho bộ vị nào đó phía sau càng dễ dàng nằm trong tầm đánh của anh hơn.
Triệu Duệ Thần có chút đau đầu không biết phải trả lời sao cho hợp lý.
Ai mà biết được cái câu nói vu vơ hôm anh Tống đến nhà bạn học Triệu chơi lại phải nhớ kỹ vậy chứ.
"Em... em không thức khuya mà."
Tống Hữu Kỳ híp mắt nhìn cậu, đầu thước vẫn gõ xuống phía sau.
"... Anh."
Duệ Thần mím môi, giữ thước trên tay anh lại, vội vàng biện minh.
"Em không nghĩ là anh nói thật mà."
Tống Hữu Kỳ bị cậu giữ tay, hơi cười một chút, rồi khều khều cằm bạn nhỏ nào đó hỏi lại.
"Giờ đúng là anh nói thật thì tính sao đây?"
Thư ký Triệu không dám nói giám đốc nhà mình "nói đùa" chỉ đành lựa lời thanh minh như vậy. Tiếc là vẫn trốn không thoát. Thật muốn khóc hu hu quá đi.
Triệu Duệ Thần đã bị phạt quỳ hơn mươi mười phút, đành phải xuống nước với anh, nhỏ giọng nài nỉ.
"Tết mà anh..."
Ai không có mấy đêm thức khuya cơ chứ.
Tống Hữu Kỳ bị bạn nhỏ giữ thước, nếu không đã đánh được mấy cái trên mông cậu rồi.
"Em cứ thức khuya là đau đầu. Còn cố chấp."
Triệu Duệ Thần biết tránh không được việc này, đành bấm bụng thả tay ra, theo ánh mắt hù dọa của anh mà trở về vị trí cũ.
Lâu rồi không sp lần nào. Hôm tết cũng chưa thể tính là một lần chính thức được. Duệ Thần bỗng nhiên cảm thấy chỉ một thanh thước dày sau lưng kia cũng đủ làm cậu phải sợ rồi.
"Du di cho em ba ngày, đếm lại xem em thức đêm hết mấy hôm rồi?"
Tống Hữu Kỳ ấn eo cậu thấp xuống, mông phía sau bị đẩy lên cao hơn. Duệ Thần chỉ cần nghĩ đến thanh thước kia liền muốn chảy nước mắt.
Thư ký Triệu trong lòng nhẩm tính, sau đó hơi nhìn ra phía sau mà nhỏ giọng nói với anh.
"Hết rồi. Ngoài đêm giao thừa ra, em đều ngủ sớm."
Tống Hữu Kỳ còn khuya mới tin lời bạn nhỏ này. Anh nâng thước lên cao một khoảng, rồi dùng lực đánh xuống.
"Chát."
m thanh không quá lớn vang lên trong phòng. Mặt thước vừa rời đi, Duệ Thần đã cảm thấy hai bên mông mình xuất hiện một vệt nóng rát vắt lên.
Cậu hơi rụt người lại. Đưa tay ra sau xoa chỗ vừa bị đau của mình.
Nói dối bất thành rồi...
Duệ Thần đau lòng nghĩ vậy.
Tống Hữu Kỳ bắt lấy tay bạn nhỏ, bỏ về chỗ cũ rồi nói.
"Hỏi lại lần nữa. Tổng cộng có bao nhiêu lần thức khuya, Duệ Thần?"
Cậu thư ký nhỏ tới nước này nào dám nhây nhưa nữa, hai tay khẽ bấu vào nhau rồi cẩn thận nói.
"Em chỉ ngủ trễ hơn một chút thôi."
Thước trên tay Tống Hữu Kỳ dùng lực vừa phải đánh xuống một bên mông của Duệ Thần nhắc nhở.
"Nói chuyện chính."
Giám đốc Tống giữ thước nằm trên hai cánh mông cậu, thi thoảng sẽ nhịp lên đó vài cái nhắc nhở. Cấp dưới tận tụy của anh vì vậy rất thành thực khai báo.
"Chỉ năm ngày thôi... Năm ngày."
Thư ký Triệu thấp thỏm trong lòng, trán cũng áp xuống hai cánh tay mình. Chờ đợi anh đưa ra quyết định.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cùng lắm thì anh chỉ có chút thời gian để "xử nhanh" Duệ Thần. Ngờ đâu, Tống Hữu Kỳ không vội tới vậy.
Anh mở lịch trên bàn, rồi chầm chậm nói.
"Xem ra mấy ngày tới phải quản nghiêm em mới được."
Thư ký Triệu vẫn đang chữ hiểu chữ không thì đã cảm nhận được tay anh ở phía sau xoa trên bờ mông căng lên dưới lớp quần tây của mình.
Đầu ngón tay anh nắn nắn chỗ vừa bị đánh của cậu. Triệu Duệ Thần hơi nghiêng người tránh đi một chút. Bàn tay của anh đã nhanh chóng đánh xuống mấy cái liền.
"Lâu ngày chưa bị đòn. Hết sợ anh rồi có phải không?"
Sau mông bị đánh liên tiếp mấy cái, Triệu Duệ Thần nào dám làm càn, chỉ có thể nhỏ giọng khẳng định.
"Đâu có."
Khóe môi của giám đốc Tống khẽ nhếch lên. Anh đổi tay, vỗ vào bên mông còn lại thêm mấy cái nữa. Sau đó, Tống Hữu Kỳ mới trầm giọng nói với Duệ Thần.
"Vậy còn chưa chịu cởi thắt lưng của em ra?"
...
...
...
Duệ Thần thầm than một tiếng trong lòng.
Sau đó cậu ngựng ngùng thẳng người dậy, luồng tay ra phía trước, cởi bỏ khóa thắt lưng.
Lúc làm xong rồi, Duệ Thần chỉ còn một ngẫm nghĩ.
Anh ker nhà mình khó tính quá. Lâu ngày không "vỗ mông" người ta một chút liền nghiêm khắc hơn mấy phần.
-
Tống Hữu Kỳ nào có thể đọc được suy nghĩ này của cậu.
Lúc thấy Duệ Thần úp mặt xuống hai cánh tay trở lại, thanh thước khi nãy cũng được anh tùy ý cầm lên.
Tiếng thước trong trỏe, lại vang dội gõ xuống đỉnh mông bị nâng cao.
Qua bảy, tám thước. Hai cánh mông của Duệ Thần cũng đã trở nên hồng hồng.
Vải quần tây theo từng tiếng đánh trượt dài xuống hai bên đùi Duệ Thần. Cậu thi thoảng sẽ nhích mông sang một bên né thước. Nhưng chung quy vẫn bị bàn tay đang đặt trên hông cậu của anh giữ lại. Thành thử ra mười thước tiếp theo đều hứng trọn.
"Chát. Chát."
Tống Hữu Kỳ đánh xuống thước nào đều dứt dạt thước đó. Đỉnh mông trúng không ít thước đã đỏ lên trước. Phần mông dưới vì vậy phải chịu mấy thước nặng tay tiếp theo.
"Chát."
"Chát."
Thước là vật cơ bản nhất trong sp. Cũng tùy loại mà mức độ nặng nhẹ khác nhau.
Đối với thước gỗ mỏng, thường chúng chỉ gây ra cảm giác ran rát và âm thanh trong lúc sử dụng khá lớn.
Các loại thước dày hơn, lực tác động cũng theo đó tăng lên.
Dẫu vậy, một thanh thước bình thường sẽ không để lại dấu tích quá nghiêm trọng. Đánh xong rồi cũng ít đau lâu.
Trước đây Duệ Thần thường sử dụng loại thước vừa phải để sp. Vì hầu hết kee của cậu đều là người mới hoặc chí ít cũng còn nhỏ tuổi.
Nghĩ đến giờ mình lại là người chịu phạt. Duệ Thần khó mà không nghĩ tới, có phải trước đây ra tay quá nặng nên mấy bạn kee đều "thành tâm" cầu nguyện cho cậu gặp phải anh ker đáng đồng tiền bát gạo này không đây?
Xem đi, thước nào đánh xuống là đau thước đó. Chân cậu cũng nhịn không được mà cựa quậy nãy giờ rồi.
"Chát."
Thư ký Triệu còn chưa nghĩ xong, bên đùi đã bị anh đánh một cái. Rõ ràng là không hài lòng với việc Duệ Thần chẳng chịu quỳ yên chút nào.
"Chát. Chát."
Thước trở lại trên hai bên mông.
Duệ Thần tựa trên đầu sofa cũng khẽ bấu tay mình vào với nhau, nhẩm đếm số thước, phòng khi bị anh hỏi tới.
"Chát."
"Chát."
...
...
Tống Hữu Kỳ nâng tay lên cao hơn trước, thay đổi cách đánh.
So với nhịp độ dồn dập khi bắt đầu thì giờ đây đã chậm lại.
Hai bên mông đỏ dần lên, trông đã khá kín vết thước.
Cứ mỗi mười thước đánh xuống một bên xong, Tống Hữu Kỳ mới đổi sang "trừng phạt" bên còn lại.
Eo Duệ Thần thấp xuống theo bên bị đánh. Tuy chưa tới nỗi đau phát khóc nhưng cảm giác tê rát mà thanh thước từ chất nhựa trong suốt cứng cáp anh cầm trên tay khiến cậu vẫn không nhịn được tìm cách tránh né.
"Chát."
"Chát."
Tống Hữu Kỳ mặc cậu động đậy, dù sao mông vẫn phải giữ ở vị trí mà anh yêu cầu, thước vẫn rơi xuống đúng chỗ anh muốn là được.
"Chát."
Bắt đầu ngày làm mới bằng một buổi sp như vậy, Duệ Thần quả thực rất quan ngại cho số phận của mình. Mông nhỏ phía sau đã đỏ dần lên, đôi chỗ hơi sưng một chút. Cậu lại không cách nào khiến thước trên anh chậm lại được.
Triệu Duệ Thần mím mím môi, hai chân co lại với nhau, mắt cá chân dí sát lại. Đợi cho tới khi anh thả chậm nhịp đánh rồi, cậu mới nghe được một câu hỏi.
"Biết phải đi ngủ lúc mấy giờ chưa?"
Đôi mắt của cậu chớp chớp mấy cái, nhìn sang anh, nhỏ giọng bảo "biết rồi".
Thước trên tay anh Tống vẫn giữ nguyên, trượt xuống phần viền mông, tìm tới khoảng cách giữa hai bên cánh mông rồi gõ xuống một cái.
So với việc đỉnh mông bị đánh, phần da ở chỗ này còn gây ra cảm giác rõ ràng hơn.
Triệu Duệ Thần vì vậy co hai chân lên, mặt mũi méo xẹo.
"Biết cũng đã thức rồi. Vẫn phải phạt."
Tống Hữu Kỳ nâng cao thước, bồi thêm một cái vào chỗ cũ.
Triệu Duệ Thần sớm đã bị đánh bại, nhất quyết ép sát người vào ghế sofa.
Thước trên tay anh đành dời đến chỗ mông sau "săn sóc"..
Qua hơn mười hai roi nữa.
Anh Tống lúc này mới chịu hạ thước xuống. Mặt nhựa cứng lướt qua hai cánh mông đỏ rực như vừa đốt lửa. Tay Tống Hữu Kỳ cũng vỗ xuống phần viền mông lúc nãy mà mình đã bỏ lỡ, rồi khẽ khàng nói với vị thư ký nhỏ kia của mình.
"Từ đây tới ngày Fergus đi làm lại, mỗi ngày một món. Em không cần lo sẽ chịu thiệt thòi."
Nói xong anh cũng rút tay về, chỉnh lại quần áo cho Duệ Thần thì cho cậu trở lại chỗ làm việc.
Thư ký Triệu tay thì xoa mông, mắt đã chăm chăm nhìn về phía anh, trước khi ra khỏi cửa phòng còn đầy oán thán.
Mỗi ngày một dụng cụ, còn nói phải "tạo lại nề nếp"....
Hu hu, bây giờ bán ker có kịp không vậy?
Thư ký Triệu cảm thấy mình nhìn nhầm người rồi.
-
Dẫu sao thì Triệu Duệ Thần vẫn phải ôm mông đau hoàn tất công việc của ngày hôm đó. Chuyện tiếp theo ra sao vẫn còn chưa rõ. Nhưng cứ nghĩ tới sáng sớm mai trước giờ làm mông nhỏ còn được "dạy dỗ" một chập. Triệu Duệ Thần liền cảm thấy mình nộp đơn đi thực tập vào lộn chỗ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com