2.
Chương 2: Ba năm lưu lạc và cuộc sống an nhàn
Ba năm đã trôi qua kể từ khi Cổ Tự Bạt xuyên không, và thời gian ấy đã biến anh từ một nhân viên văn phòng bỡ ngỡ thành một “học viên tu tiên toàn năng” với mọi kỹ năng đạt tối đa 999. Nhưng sức mạnh ấy không làm anh hứng thú bằng việc khám phá, trải nghiệm và… tìm kiếm một chút bình yên.
Ngày đầu tiên, Cổ Tự Bạt thử vận dụng kiếm thuật của mình. Chỉ vài nhát, những tảng đá trước mặt bay tứ tung, cỏ cây rung rinh, một luồng khí mạnh mẽ lan tỏa. Anh hốt hoảng, vội buông kiếm, nhìn lá rơi đầy đất.
“Trời ơi… mình quá mạnh rồi,” anh tự nhủ. Nhưng sự kinh ngạc nhanh chóng chuyển sang tò mò. Anh mở cánh cửa một hang động gần đó, thấy bên trong phát sáng kỳ lạ. Một cổ vật hình cầu, trong suốt như pha lê, tỏa khí tiên. Anh đưa tay ra, và lập tức ký ức về các kỹ năng, phép thuật, thơ ca, cầm kỳ thi họa… ùa vào đầu.
Anh ngồi thẫn thờ, vừa hài hước vừa bối rối: “Max 999 mà vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo… sao đời này trớ trêu thế nhỉ?”
Một buổi chiều, khi đang nghỉ bên suối, Cổ Tự Bạt nghe tiếng động nhẹ. Từ bụi cây, một sinh vật nhỏ bước ra. Nó cao khoảng nửa mét, thân hình giống mèo, lông mềm màu tím, đôi mắt vàng óng ánh như hổ. Trên đầu nó mọc một đôi sừng cong nhỏ, quanh cổ đeo một chiếc vòng bạc khắc chữ cổ.
“Ngươi… là ai?” – Cổ Tự Bạt hỏi.
Sinh vật nhảy lên một tảng đá, giọng trầm nhưng hơi tinh nghịch: “Ta là Hắc Lạc, linh thú tu tiên thuộc loại Nguyệt Mão Linh. Chẳng hiểu sao ngươi lại xuất hiện nơi này, nhưng trông ngươi… thú vị.”
Cổ Tự Bạt cười: “À… tôi chỉ là người bình thường thôi.”
Hắc Lạc nghiêng đầu, ánh mắt rực sáng: “Bình thường? Ta chưa thấy ai bình thường mà khiến lá cây rung rinh như vậy.”
Từ đó, Hắc Lạc trở thành đồng hành của Cổ Tự Bạt, vừa giúp anh học hỏi về thiên nhiên và linh thú, vừa tạo ra những tình huống hài hước. Chẳng hạn, một ngày Hắc Lạc cố bắt một con cá trong suối, khiến cả suối bắn nước tung tóe lên người anh.
Một hôm, một nhóm tu sĩ từ Môn phái Thanh Vân tìm đến núi. Đứng đầu là Sư tỷ Linh Yên, 24 tuổi, vẻ ngoài thanh tú nhưng ánh mắt sắc sảo. Cô cung kính cúi đầu:
“Ngươi… phải là Cổ Tự Bạt chăng? Chúng ta nghe danh đã lâu, mong được học hỏi từ ngươi.”
Cổ Tự Bạt nhún vai, mỉm cười: “Tôi chỉ là người bình thường thôi. Các ngươi cần gì cứ hỏi, tôi sẽ giúp một chút.”
Bên cạnh Linh Yên là hai đệ tử: Hạ Tuấn, cậu trai 20 tuổi hiếu động, luôn tò mò với mọi thứ; và Ngọc Nhi, 18 tuổi, hay thắc mắc về phép thuật và sinh vật. Cả ba lập tức bị thu hút bởi Hắc Lạc, và đôi khi còn gây ra những tình huống dở khóc dở cười khi cố “làm quen” với linh thú.
Sau một thời gian, Cổ Tự Bạt nhận ra mình không muốn tham gia vào các cuộc tranh giành quyền lực hay chiến tranh tu tiên. Anh chọn sống trên núi, tự trồng rau, câu cá, pha trà, đọc sách và học cầm kỳ thi họa cho vui. Ngôi nhà gỗ nhỏ, mái lá, ống khói nhè nhẹ tỏa khói trở thành nơi yên bình, nơi anh cảm thấy gần với cuộc sống bình thường nhất.
Hằng ngày, Hắc Lạc cùng anh khám phá hang động, thử nghiệm phép thuật, và tìm hiểu cổ vật kỳ bí. Một hôm, họ tìm thấy một cuộn da khắc chữ cổ, phát ra luồng khí dịu, khi mở ra, những ký tự bay lên và kể về lịch sử của núi này, các linh thú cổ đại, và các bí thuật tu tiên thất truyền.
Anh vừa học, vừa cười thầm: “Thế giới này thật kỳ lạ, vừa đẹp vừa hài hước. Mình vừa mạnh nhất mà vẫn… như một học sinh tập vẽ tranh vậy.”
Một hôm, Hắc Lạc nhảy lên mái nhà, làm đổ nồi nước sôi, cả nhà bếp ngập trong khói tím.
Một ngày khác, Hạ Tuấn và Ngọc Nhi đến thăm, thử trồng rau bằng phép thuật, kết quả là cả vườn rau phát sáng và bay lơ lửng.
Cổ Tự Bạt chỉ mỉm cười, dùng sức mạnh tối thiểu chỉnh lại mọi thứ, vừa giúp các đệ tử học, vừa giữ yên bình núi rừng.
Dần dần, tiếng tăm của anh lan rộng. Các môn phái khác, linh thú khác, và cả yêu quái tò mò tìm đến, nhưng Cổ Tự Bạt vẫn giữ thái độ khiêm tốn. Anh cho tiên khí vừa đủ, chỉ bảo vừa đủ, và tận hưởng cuộc sống an nhàn, nhưng giàu trải nghiệm.
Vào một chiều hoàng hôn, Cổ Tự Bạt ngồi trên hiên nhà, tay cầm chén trà nóng, nhìn mặt trời lặn sau núi, Hắc Lạc nằm cuộn tròn bên cạnh, Hạ Tuấn và Ngọc Nhi cười đùa gần suối. Anh mỉm cười:
“Mình chỉ muốn làm một phàm nhân thôi… nhưng có lẽ, cuộc sống nơi đây cũng thú vị không kém.”
Và từ đó, cuộc sống an nhàn của Cổ Tự Bạt trên núi bắt đầu, giữa thiên nhiên, linh thú, bạn bè tu tiên, và vô vàn bí ẩn chờ khám phá.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com