Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Phim kinh dị giảm cân (2)

Cánh cửa gỗ cũ kêu cót két khi anh đẩy vào. Không gian bên trong rạp chiếu phim càng kỳ lạ hơn. Những bức tường sơn đỏ đã phai màu, trông như đã thấm máu qua nhiều thế hệ. Gần cửa phim, những tấm poster cũ của các bộ phim kinh dị rải rác khắp nơi.

Mắt anh lướt qua một tờ giấy quảng cáo cũ được dán hờ hững trên cửa phòng chiếu. Tờ giấy trông chẳng có gì đặc biệt: màu vàng úa, góc giấy bị quăn lại, dòng chữ lớn nhạt nhòa: "Giảm cân hiệu quả! Xem phim kinh dị – Giảm ngay 5 kg sau 5 buổi chiếu!". Phía dưới là hình ảnh một cô gái xinh xắn ngồi trước màn hình, nở nụ cười kỳ dị. Trường Sơn nhếch môi. Thật thú vị khi trong cơn ảo mộng này, tư bản vẫn hoạt động.

Không khí bên trong rạp làm anh rùng mình. Những chiếc ghế cũ kỹ, đầy bụi bặm khiến nơi đây có cảm giác như đã bị bỏ rơi từ lâu. Ánh sáng nhấp nháy từ những chiếc đèn trên cao càng làm cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Thứ duy nhất hiện đại ở đây là một chiếc màn hình LED to bự thay cho màn hình chiếu cổ điển. Màn hình tối om, im lặng phản chiếu toàn bộ diễn biến trong căn phòng.

Khi ngồi xuống, những khán giả khác ngồi rải rác trong rạp bắt đầu thu hút sự chú ý của anh. Không phải tất cả đều kỳ lạ như những người khi nãy. Một vài người trong số họ trông bối rối và lo sợ, như thể họ không hiểu mình đang ở đâu. Một thanh niên tóc xù ngồi gần lối đi đứng phắt dậy, nhìn xung quanh với vẻ lo lắng.

- Này, có ai biết có biết chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao chúng ta lại ở đây?? - Anh ta nói to, giọng run rẩy.

Trường Sơn không trả lời, tìm một chỗ không xa để ngồi xuống. Bình tĩnh là chìa khóa – đây là điều anh được dạy từ khi còn nhỏ.

Có người nhìn về phía người thanh niên tóc xù, nhưng không ai đáp lời. Anh ta bắt đầu cuống lên, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, đôi mắt lấm lét nhìn xung quanh:

- Chúng ta có nên chạy không? Tôi không muốn chết ở đây! - Anh ta hỏi, giọng run rẩy.

Ngay khi Trường Sơn định trả lời để trấn an, một tiếng rắc vang lên đột ngột.

Cơ thể người thanh niên tóc xù đột ngột cứng lại. Mắt anh ta mở to, tròng mắt trống rỗng, đôi môi hé ra trong một khoảnh khắc kinh hoàng, nhưng không một âm thanh nào thoát ra. Cổ anh ta vặn ngoẹo sang một bên, gãy gập một cách kỳ lạ, và cơ thể rơi xuống ghế, bất động như một con rối bị cắt dây. Cái chết đến nhanh đến mức không một ai xung quanh kịp phản ứng.

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng Trường Sơn. Anh không hề làm gì, nhưng rõ ràng có quy tắc vô hình nào đó đã giết chết người chơi này – họ đã không nhận ra quy tắc cốt lõi của trò chơi: nhập vai nhân vật.

Màn hình lớn bừng sáng, cắt ngang suy nghĩ của Trường Sơn. Bộ phim đã bắt đầu chiếu.

Màn hình hiển thị một căn nhà hoang. Dù bộ phim chưa có âm thanh gì, xung quanh anh, những tiếng thì thầm to nhỏ vang lên khắp mọi nơi. Cảm giác như có thứ gì đó đang chầm chậm len lỏi từ trong phim ra, xâm chiếm không gian ngoài màn hình.

Rồi một người con gái với thân hình hơi mũm mĩm xuất hiện. Bước vào căn nhà, cô dừng lại trước tấm gương đồng đen đúa treo trên tường, nhìn vào đó và nở nụ cười. Máy quay zoom cận cảnh vào hình bóng phản chiếu mờ nhạt của cô trong gương. Nụ cười đẹp, nhưng có gì đó không ổn. Đôi môi người con gái hơi cong lên, tạo thành một đường nét mỏng manh, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn trống rỗng. Đôi mắt sâu hoắm không có sức sống, trong khi khóe miệng nhếch lên một cách miễn cưỡng, tạo cảm giác lạnh lẽo và vô hồn. Khi cô nhìn vào gương, nụ cười ấy trở nên gượng gạo, như thể cô đang cố tỏ ra thân thiện, nhưng lại không thực sự hiểu niềm vui hay cảm xúc mình đang thể hiện.

Nhưng không chỉ là nụ cười, có cái gì đó rất lạ trong khung cảnh này. Có gì đó không đúng.

Trường Sơn nheo mắt lại để nhìn cho rõ. Máy quay zoom lại gần, rồi lại gần hơn vào đôi mắt của cô.

Anh hiểu cảm giác không đúng này bắt nguồn từ đâu rồi.

Ánh mắt cô gái trong gương đang phản chiếu toàn bộ khán giả trong rạp.

Trường Sơn thoáng rùng mình khi anh nhìn thấy một phiên bản méo mó của chính mình trên màn hình, như thể chính anh cũng đang bị theo dõi từ bên trong bộ phim.

Chuyển cảnh. Không gian căn nhà không còn là một nơi tĩnh lặng. Mỗi bước chân của cô gái dẫn cô đến những căn phòng khác nhau. Kiến trúc liên tục thay đổi, một lúc trước là hành lang hẹp, lúc sau cô lại đứng giữa căn phòng tối với ánh đèn yếu ớt chớp tắt, những vết máu đen từ bức tường từ từ chảy xuống, nhỏ giọt lên sàn nhà, tạo thành những hình vẽ kỳ lạ, như những ký hiệu bí ẩn trong một buổi hiến tế đáng sợ.

Trong quá trình di chuyển, những bóng ma bắt đầu xuất hiện từ những góc tối. Chúng lướt qua nhanh chóng, khiến cô gái liên tục quay đầu lại. Đôi khi chúng thoáng hiện trong tấm gương, những sinh vật méo mó trườn ra từ bóng tối rồi biến mất ngay khi cô kịp phản ứng. Một lần, cô mở cửa một căn phòng và bắt gặp một bóng đen đứng xoay lưng về phía cô. Nhưng khi cô tiến lại gần, bóng đen này đột ngột biến mất.

Thời gian trong phim bắt đầu đảo lộn, không theo một trật tự nhất định. Cô gái lặp lại những khoảnh khắc trước đó nhưng với những biến đổi đáng ngại: những đồ vật trở nên méo mó, và cô gặp lại chính mình – một phiên bản già nua, một phiên bản bị thương, và một phiên bản đã chết. Tất cả những phiên bản này đều nằm gục trong một vòng tròn to đầy máu dưới đất. Nhìn xuống chân, cô thấy mình cũng đang đứng trong vòng tròn đó.

Rồi đột nhiên, cô gái trong phim quay đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào camera, như thể biết khán giả đang theo dõi mình. Cô từ từ tiến lại gần màn hình, và thì thầm điều gì đó. Màn hình rung lên, hình ảnh mờ đi, và cảm giác lạnh lẽo trong rạp bắt đầu thấm dần vào cơ thể Trường Sơn.

Khi bộ phim tiến xa hơn, Trường Sơn nhận ra ranh giới giữa phim và thực tại dần mờ nhạt. Rạp chiếu phim cũng bắt đầu thay đổi, không khí trở nên lạnh lẽo hơn, và những khán giả xung quanh anh bắt đầu hoảng loạn. Những bóng ma từ trong phim dần xuất hiện trong các góc tối của rạp, lướt qua ánh nhìn của Trường Sơn. Một vài người bắt đầu mất năng lượng, cơ thể họ xanh xao và co quắp lại, trong khi bóng đen từ phim đang từ từ bước ra khỏi màn hình, tiến về phía họ.

Trường Sơn cảm thấy sự lạnh lẽo bao trùm, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hiểu rằng trò chơi này đang dẫn dụ nỗi sợ ra khỏi màn ảnh và thâm nhập vào thực tế. Anh để ý một số người đang nhìn về phía cửa duy nhất trong rạp, chực chờ phim hết sẽ phóng ra ngay. Đôi má hóp của họ nhìn càng sắc cạnh hơn dưới ánh sáng mờ nhạt của rạp chiếu. Bên cạnh lối ra, có một xác người nằm cứng còng ở đó tự bao giờ.

Có lẽ một số người đã khám phá ra quy tắc tiếp theo trong lúc anh đang xem phim, không rời khỏi rạp khi phim đang chiếu.

Một thông tin thú vị. Nhưng nhiệm vụ của anh không phải là trốn thoát, mà là tìm ra sự thật.

Trường Sơn tập trung lại vào màn hình trước mắt. Cô gái trong phim đang hoảng loạn chạy trốn. Cô nghe thấy những tiếng bước chân chạy xung quanh, nhưng mỗi khi quay đầu lại chỉ thấy những hình bóng vụt qua. Cuối cùng, một bóng đen xuất hiện, lặng lẽ đứng trong góc tối. Mỗi lần ánh đèn lóe lên, bóng đen lại tiến gần hơn, và nó ôm chặt lấy cô, dần dần siết chặt khiến cô nghẹt thở. Cô gái trở nên mỏng dần, rồi mỏng dần. Tiếng hét của cô vang vọng trong căn phòng và khắp rạp chiếu phim, trước khi mọi thứ trở nên đen kịt.

Sau đó, bộ phim tua ngược lại về cảnh đầu tiên, khi chỉ còn ngôi nhà hoang trơ trọi. Cô gái xuất hiện, vẫn nở nụ cười xinh đẹp. Cô dường như gầy đi hơn rất nhiều so với lần đầu xuất hiện.

Cánh cửa vẫn chưa mở ra. Toàn bộ trải nghiệm xem phim sẽ được lặp đi lặp lại vô tận. Hoặc ít nhất, đến khi có người "giảm cân thành công".

——
Tui sẽ update truyện mỗi ngày. Các đồng hốc đọc được cho t xin vote và lưu vào thư viện để được update nhaaa ☂️☂️☂️

Có góp ý gì các hốc iu cứ comment cho tui nhoé 🙌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com