3. Là anh đó (5)
Map phe quỷ - Mở đầu map của Tăng Phúc
Tăng Phúc và BB cùng nhau tiến đến cánh cửa dẫn xuống tầng hầm. Tăng Phúc vươn tay xoay nắm đấm cửa, lớp kim loại lạnh buốt như đang truyền sự giá băng vào da thịt cậu. Vừa đẩy nhẹ cánh cửa ra, một luồng không khí lạnh lẽo từ bên dưới tràn lên, len lỏi vào từng mạch máu, khiến cậu bất giác rùng mình, hơi thở trở nên ngắt quãng.
Những bậc thang đá cũ kỹ trải dài phía trước, ánh sáng từ hành lang phía sau dần thu hẹp thành một đường chỉ mỏng, để rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn. Tăng Phúc tiếp tục đi, đôi giày cậu vang lên khe khẽ như thể cả bóng tối đang thì thầm đáp lại từng bước chân của cậu. Tăng Phúc quay sang nhìn BB hòng tìm một chút an ủi. Nhưng BB đã không còn ở đó.
Chỉ còn cậu một mình trong bóng tối vô tận.
- BB?? Anh Bảo?? Quốc Bảo??? - Tăng Phúc thảng thốt kêu lên, nhưng đáp lại chỉ là một tiếng vọng trống rỗng.
Cậu quay người lại, đưa tay lên chạm vào bức tường nơi cánh cửa vừa ở đó, nhưng tay cậu chỉ cảm nhận một mảng tường trống trơn, lạnh lẽo. Cánh cửa đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Bóng tối dần sập xuống, bao phủ lấy cậu từ mọi phía. Sự im lặng nặng nề như một tấm chăn dày, bóp nghẹt từng hơi thở. Cảm giác hoảng sợ lan ra khắp cơ thể, khiến cậu không ngừng run rẩy. Bàn tay cậu vô thức thò vào túi, chạm vào lá bùa may mắn đã cũ, cảm giác thô ráp của nó mang đến cho cậu một chút ấm áp, như thể có ai đó đang đứng bên cạnh và dịu dàng đặt tay lên vai, nhắc nhở cậu không được lạc lối. Hít sâu một hơi, Tăng Phúc chầm chậm bước tiếp, dù trong lòng vẫn còn nỗi bất an không sao tả xiết.
Cuối cùng, sau khi chạm chân xuống tầng hầm, Tăng Phúc nhận ra mình đang đứng trước những bức tường đá cao sừng sững, lạnh lẽo và trơ trọi. Chúng dựng thành một mê cung hùng vĩ, như những cánh tay đang dang ra để giam giữ cậu mãi mãi trong đó. Không còn đường lui, cậu buộc phải tiến vào, từng bước chân như nặng trĩu, nỗi sợ hãi ngày càng nâng cao.
Trong mê cung, bóng tối không chỉ ở bên ngoài, mà dường như còn xâm chiếm vào từng góc trong tâm trí cậu. Mỗi bước chân, mỗi ngã rẽ, những hình ảnh mờ ảo hiện lên trên bức tường đá. Đôi lúc, cậu thấy bóng dáng một người nào đó lướt qua trong ký ức, dáng người mơ hồ nhưng ấm áp. Cậu nhìn thấy một chiều vàng rực rỡ, ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên mọi vật, và bóng dáng ai đó đang ngồi bên cạnh, trao cho cậu lá bùa may mắn, cười hiền từ.
- Là ai...? - Tăng Phúc cố gắng nhớ lại, nhưng hình ảnh đó lại như sương mờ, mờ ảo và xa xôi, không cách nào chạm tới. Cậu nheo mắt, dồn sức vào ký ức, nhưng hình ảnh chỉ càng lùi xa, tan vào hư không như những làn khói mỏng.
Lại một bước nữa, cậu thấy mình đang nằm trên giường trong một ngôi nhà nhỏ ấm áp vào đêm đông, ngọn nến lung linh trong đêm tối. Ai đó dịu dàng siết cậu vào lòng, thì thầm những lời yêu thương trìu mến. Nhưng mỗi lần cậu cố gắng chạm vào những ký ức đó, chúng lại tan biến, không để lại chút dấu vết nào.
Tăng Phúc cảm nhận một nỗi đau âm ỉ len lỏi vào trái tim mình. Cảm giác mất mát ngày càng sâu sắc, mỗi ký ức mờ ảo tan biến đều để lại một khoảng trống trơ trọi. Cậu cảm thấy như mình đang quên đi điều gì đó rất quan trọng, một phần ký ức mà cậu không bao giờ muốn đánh mất. Nhưng càng cố gắng nhớ lại, ký ức lại càng tan đi nhanh hơn, như những giọt nước rơi vào lòng bàn tay, càng siết chặt càng vụt mất.
Tiếng thì thầm vọng lên từ đâu đó trong mê cung, giọng nói dịu dàng nhưng lạnh lẽo:
- Buông bỏ đi... đã định sẵn là phải chia ly rồi... không thể làm trái được ý trời đâu...
Tăng Phúc run rẩy, tay siết chặt lá bùa trong túi áo như cánh tay duy nhất có thể cứu vớt cậu khỏi vực sâu. Nhưng cơn lốc ký ức mờ ảo cứ tràn ngập tâm trí, khiến cậu như chìm vào trong hư vô. Cậu đứng bất động, lạc lối giữa những hình ảnh không đầu không cuối, không còn rõ đâu là thực, đâu là ảo.
---
Map phe quỷ - Mở đầu map của BB Trần
Tăng Phúc và BB chầm chậm bước xuống cầu thang dẫn vào tầng hầm. Không khí lạnh lẽo len lỏi vào từng bước chân, và mỗi bậc thang đều phát ra tiếng cọt kẹt như những lời thì thầm ma mị. BB quay lại đóng cánh cửa phía sau, nhưng ngay khi vừa với tay kéo cửa, anh chợt cảm thấy cầu thang dưới chân mình biến mất. Trước khi kịp phản ứng, anh lao thẳng xuống, rơi vào một khoảng không đen thẳm, đầu óc quay cuồng.
Chỉ một giây sau, BB giật mình tỉnh dậy. Trước mắt anh là trần nhà quen thuộc. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ hắt vào tạo nên một cảm giác bình yên đến kỳ lạ. Cạnh bên, một giọng nói trêu chọc vang lên:
- Ngủ gì mà say quá vậy? Dậy ăn cơm thôi, má ơi!
- K-Kay? - BB thốt lên, giọng hơi run.
- Trời, con nè chứ ai - Kay bật cười - Má nhanh ra ngoài ăn trưa nha!
BB ngồi thẫn thờ trên giường. Phải mất một lúc, anh mới định hình được mọi thứ. Đây là phòng của anh, là nơi anh và Kay từng ở cùng nhau trước khi vào game... game gì nhỉ?
Anh lục tìm trong ký ức những từ khoá liên quan đến "game". Kay Trần là một game thủ nổi tiếng, chuyên trị dòng game tình cảm, cả hai thân thiết đến mức chẳng ngại ngần gọi nhau là "má" và "con" ngay ngày đầu gặp gỡ. Hôm qua, sau khi chơi một game mới phát hành với nhau, anh đột nhiên thiếp đi, rồi mơ một giấc mơ kỳ lạ.
- Má ơi???
- Đây má tới liền nè! - BB Trần đáp lời theo phản xạ, nhanh chóng đứng dậy mở cửa bước ra phòng ngủ.
Kay đang ngồi bắt chéo chân, ngồi trước bàn cơm nghi ngút khói. BB cũng ngồi xuống, ngẩn người nhìn chén cơm trước mặt, hơi nóng bốc lên từng làn khói mỏng manh, mờ ảo. Mọi thứ xung quanh – từ hương thơm quen thuộc, đến tiếng cười đùa của Kay bên cạnh – tất cả đều chân thực đến không tưởng, nhưng trong sâu thẳm, BB vẫn cảm thấy như mình đang trôi nổi trong một cơn mộng mị không có hồi kết. Cảm giác này thật lạ lẫm, như thể anh đang chứng kiến cuộc đời của chính mình từ một khoảng cách xa xăm, không thể chạm tới dù nó ở ngay trước mặt.
Loay hoay một lúc, Kay quyết định chọn bộ phim Mr Nobody. Màn hình bật lên đoạn đầu của bộ phim, mở ra cảnh một chú chim bồ câu bị nhốt trong một chiếc hộp có nút bấm. Chim bồ câu nghĩ rằng việc mổ vào nút bấm sẽ giúp mở cửa để kiếm thức ăn.
Nhưng thật ra, hộp này được thiết kế với một cánh cửa tự động mở mỗi 20 giây một lần. Có nghĩa là dù chim bồ câu không bấm nút, hoặc cố gắng bấm nhiều hơn, tần suất nó được cho ăn sẽ không có gì thay đổi.
Mọi thay đổi đều chẳng khiến kết cục khác đi.
BB khẽ nhéo vào tay mình một cái, cảm nhận cơn đau âm ỉ như để xác nhận rằng đây không phải là mơ. Anh cố gắng tập trung vào những tiếng động xung quanh – tiếng nhai cơm của Kay, tiếng thở đều đều, tiếng nhạc nền trong bộ phim. Nhưng tất cả âm thanh ấy như bị phủ một lớp sương mờ, không hoàn toàn rõ nét, cứ như những mảnh ghép vụn vỡ của một thực tại mà anh không thể nắm bắt.
Đột nhiên, giọng Kay vang lên, phá vỡ dòng suy tư của BB:
- Con chim bồ câu đúng là ngốc nghếch, phải không má? Nó cứ mổ mãi vào cái nút, cứ nghĩ nó có thể kiểm soát được vận mệnh của mình, nhưng thực tế đâu có phải vậy.
BB khẽ giật mình, ánh mắt rời khỏi màn hình, nhìn chằm chằm vào Kay.
Cậu bạn vẫn mỉm cười, nhìn anh một cách chăm chú:
- Phải không má?
- Tôi không cho là vậy đâu! - Một giọng lạnh lùng cất lên từ sau lưng. BB Trần quay người lại.
- Tr...Trường Sơn?
---
1 tiếng trước - Map phe người - Phòng tập gym
Một kế hoạch nhanh chóng được vạch ra. Trường Sơn mở đồng hồ, chọn item tay nắm cửa và gắn vào bức tường trước mặt. Ngay lập tức, một cánh cửa hiện ra. Anh chậm rãi xoay tay nắm, tập trung suy nghĩ về căn biệt thự trong map quỷ. Bất ngờ, một tia điện xẹt qua, giật anh lùi lại, và từ loa trên trần, giọng nói lạnh lẽo vang lên, đều đặn:
"Phải hoàn thành đầy đủ các bài tập theo hướng dẫn của phòng. Chỉ khi hoàn thành, cửa phòng sẽ mở. Mọi sai lệch về thời gian sẽ bị trừng phạt."
Trường Sơn cau mày, nhớ lại lịch trình của map này – sau giờ thể dục sẽ là giờ ăn. Chắc chắn, map phe người sẽ tiếp tục đặt ra một thử thách quái đản nào đó, buộc anh phải tuân theo nguyên tắc một cách nghiêm ngặt. Lần này, anh không chắc mình có thể vượt qua bài kiểm tra thể chất bằng cách chơi chiêu như bây giờ. Trường Sơn than thầm, vội vàng kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, lục tìm bất kỳ thứ gì có thể là lối thoát. Nhưng không hề có dấu hiệu nào của con đường khác ngoài việc hoàn thành bài tập thể lực trước mắt và di chuyển đến phòng ăn.
Bất lực, anh nhìn xuống chiếc đồng hồ, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên mặt kính. Item "Lời Chúc của Thần" hiện lên lấp lánh. Trường Sơn do dự, không muốn đối diện với đôi mắt vàng huyền bí và tất cả những gì nó đại diện, nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để anh thoát khỏi cơn ác mộng thể chất trước mặt.
Trường Sơn hít một hơi sâu, lòng đầy quyết tâm, rồi chạm vào dải lụa đen – vật kết nối với thần linh, sợi dây mong manh giữa anh và thế giới linh thiêng. Dải lụa lạnh lẽo, mềm mượt như dòng nước tối đen, nhưng ngay khi chạm vào, anh cảm thấy một sức mạnh dịu dàng nhưng uy quyền truyền qua.
- Ta còn đang tự hỏi khi nào ngươi gọi - Giọng nói trêu đùa của Tà thần vang lên bên tai anh. Trường Sơn giật nảy người, nhìn quanh quất nhưng chẳng thấy ai.
Ngay lúc đó, giọng đồng hồ vang lên:
- 10 giây bắt đầu.
- Ngươi phải tạm thời cất giấu mong muốn gặp mặt ta thôi - Tà thần thở dài - Map này quá yếu, ta mà xuất hiện sẽ....
- Được rồi, thần linh tôn kính - Trường Sơn ngay lập tức cắt lời thần linh tôn kính, đặt ngay vấn đề - Tôi mong sự chỉ dẫn của ngài để thoát khỏi nơi đây.
Tiếng nói im bặt. Chắc đây là lần đầu tiên Thần bị cắt lời phũ phàng như vậy.
Rồi, bên tai Trường Sơn, giọng lười biếng của Tà Thần vang lên:
- Ngày xửa ngày xưa có hai con sói đi vào rừng. Một con màu trắng, một con màu đen. Nếu chúng đánh nhau, hỏi con nào thắng?
Im lặng một chút, Thần bật cười:
- Con được cho ăn no hơn sẽ thắng.
——
Các khách đọc được cho tôi xin chiếc vote và lưu vào danh sách đọc nhaaa ☂️☂️☂️
Tôi đọc các comment của mọi người và thấy yêu vô cùng 🫶 Có góp ý gì các khách iu cứ comment cho tôi nhoé 🙌 Từng chiếc vote, lưu vào danh sách đọc, và comment của mọi người đều là động lực để tôi nấu fic mỗi ngày 🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com