Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

15

'ồ'

minho ồ lên một tiếng, ngồi ở ghế bàn ăn, ngắm nhìn jisung đang băng bó cho hyunjin ở phòng khách.

'ra là em về muộn, đi qua con hẻm thì bị quấy rối, xong cậu ấy cứu em?'

'vâng'

'thế sao em về muộn?'

lúc này thì minho nghiêm túc, gằn giọng lên.

'em..'

jisung định nói là 'em chờ anh', nhưng lại thôi.

'em không muốn về sớm'

'được thôi. không muốn gặp anh nữa chứ gì?'

'tuỳ anh suy nghĩ'

chả hiểu từ khi nào, mối quan hệ của cả hai người lại kém đến vậy.

'em m-'

'ưm..'

lúc này thì hyunjin tỉnh dậy.

'gì thế? tớ chen vào cuộc trò chuyện của hai người à?'

hyunjin ngáo nger ngồi dậy, nhìn hết jisung rồi đến minho.

'không có gì đâu. cậu thấy trong người như nào?'

'nếu tớ chen vào thì xin lỗi nhé, tớ đi đây'

vừa đứng dậy, hyunjin đã hơi loạng choạng mà gục xuống. nhăn nhó ôm đầu, cậu mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại.

'sao thế?'

'đầu tớ đau'

'thì cứ ở đây một lúc đi, khi nào đỡ thì đi sau. tớ không biết nhà cậu ở đâu nên đành nhờ anh minho đưa về nhà của tớ với anh ấy'

'hai người.. sống chung à?'

'ừ. chuyện cũng khá dài dòng'

'ừ thôi được rồi'

'cuộc sống sống chung thế nào?'

hyunjin chống tay lên cằm, ngả người ra đằng trước. thế có nghĩa là hyunjin tiến sát lại jisung hơn, làm minho nhăn nhó mày mặt lại. hyunjin liếc mắt nhìn minho, nhận thấy biểu cảm của anh, cậu hiểu được phần nào vấn đề. nhưng mà hyunjin thích trêu ngươi người khác lắm, nên hyunjin cứ ngả ra đằng trước nhiều hơn. jisung thì có để ý đâu, cứ thao thai bất tuyệt nói chuyện.

'ban đầu thì có chút khó khăn vì không thích ứng được. sau đó thì cũng có vài lúc khó chịu vì anh ấy cứ dính sát vào người t-'

lúc này thì minho tức rồi nha, minho đập bàn làm hai người kia giật thót. anh đi thẳng ra cửa, mở cửa đi ra ngoài, không quên sập cửa mạnh một cú.

'gì vậy..'

jisung lẩm bẩm rồi quay sang tiếp tục nói với hyunjin.

'-sát vào người tớ. nhưng mà tớ thấy cũng bình thường, riết rồi cũng quen. nhiều khi còn thấy thích ấy, tại vì cái ôm của anh ấy ấm áp lắm, ấm áp như lòng mẹ vậy. mỗi lúc đi làm thêm về thì chỉ mong được sà vào lòng anh ấy, hoặc nhìn thấy anh ấy thôi cũng được. tớ cũng không hiểu tại sao nhưng như kiểu anh ấy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tớ vậy'

hyunjin tắt dần nụ cười trên miệng khi thấy ánh mắt của jisung. đó là ánh mắt của người yêu dành cho người yêu.

'jisung thích minho rồi à?'

hyunjin hơi xị mặt xuống, làm jisung khó hiểu ngó hyunjin.

'cậu sao thế? không khoẻ ở đâu à?'

'không có gì'

hyunjin ngẩng lên, khoé miệng một bên nhếch lên.

'gì chứ? nhìn thế này thì chưa tỏ tình là rõ. vẫn còn cơ hội haha. anh chơi không lại tôi đâu minho à'

-

minho đi lang thang vòng quanh sông hàn với vẻ mặt cụk súk. anh thề là anh cáu lắm đấy, vừa đi vừa đá cục sỏi. cục sỏi bị chệch khỏi chân minho, minho cúi xuống cầm cục sỏi lên, ném mạnh xuống sông.

'mẹ nó, tức thế nhỉ?'

ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, mặt minho nhăn nhó khó chịu. minho thề là minho sẽ chẳng quay lại cái ngôi nhà đó nữa đâu, mặc dù đó là nhà của minho. cơ mà ngồi được một lúc thì minho bắt đầu run rẩy vì lạnh.

'lạnh ghê'

minho hai tay ôm lấy nhau, răng cập vào nhau. nhưng mà minho vẫn không về đâu, hứ!

'anh minho!'

minho quay đầu lại, là jisung. nhìn thấy cậu, anh bỗng thấy yên tâm phần nào. nhưng nghĩ về cái cậu hyunjin còn ở nhà kia, thì anh lại tức. jisung chạy lại, khoác áo lên vai minho. cậu chạy ra đằng trước, quàng vào cổ anh một chiếc khăn dày.

'bỗng dưng chạy ra ngoài làm gì thế cơ chứ?'

'đi hít thở không khí chút'

'thì ít nhất cũng mặc ấm vào. phong pha phong phanh rồi lại ốm ra đây thì sao hả?? anh biết em lo như thế nào không?'

lần thứ hai jisung cáu. minho mở to mắt nhìn jisung. gò má cậu đang ửng đỏ lên vì chạy dưới cái lạnh, hai răng cậu cũng cập vào nhau, tay thì cóng cả lại.

'sao em mặc lạnh thế hả?'

minho áp hai lòng bàn tay mình lên má cậu, giật mình khi mặt cậu còn lạnh hơn cả đôi bàn tay lạnh buốt của mình.

'ấm hơn anh'

minho cởi chiếc khăn ở trên cổ mình, quàng lại cho jisung. kéo jisung vào trong lòng mình. minho vùi mặt anh vào hõm cổ cậu.

'lần sau anh sẽ không bỏ ra ngoài mà không nói với em nữa. để em lo rồi'

'nhớ đấy'

jisung vòng tay lên ôm lại minho. cơ mà áo cậu đang mặc vừa to vừa dày, nên có chút khó khăn.

'về nhà thôi'

'vâng'

jisung chưa kịp đi thì đã khuỵ xuống.

'a..'

'sao thế?'

'vừa rồi chạy chắc em bị trẹo chân'

'trời ạ. cẩn thận tí đi'

minho đi đến đằng trước jisung, ngồi xuống.

'gì vậy?'

'lên đi. em tính lết về nhà à?'

'em tự đi được mà..'

'bảo lên thì cứ lên đi'

jisung vẫn ngoan ngoãn leo lên lưng minho.

'đi thôi'

minho dễ dàng đứng lên. cơ mà jisung cứ sợ minho sẽ ngã bất cứ lúc nào.

'hay cứ để em tự đi đi..'

'ở yên đấy'

'em có nặng lắm hong..'

'em gầy vl ra đây này, cảm giác như anh đang vác không khí trên lưng ấy'

'thôi đi..'

jisung bật cười, vòng tay ôm cổ minho chặt hơn một chút. dựa đầu lên vai minho, jisung ngáp ngắn ngáp dài.

'mà nè..'

'dạ?'

'sao em về muộn thế?'

'tại đợi anh..'

jisung vừa ngáp vừa trả lời rồi chìm vào giấc ngủ luôn. còn minho, nghe xong câu trả lời thì cứ mỉm cười suốt. gì chứ minho đang sướng lắm đây nè hihi=)). suốt cả quãng đường đi bộ về nhà, minho cứ cõng mặt trời của mình ở trên lưng, còn đằng sau, xa xa đó cũng có một chiếc xe chầm chậm đi theo hai người họ.

'đi chậm chút nữa, đừng đi sát quá'

'dạ'

hyunjin ngồi ở ghế phụ, mắt không rời khỏi hai người kia.

'cơ mà mặt cậu chủ bị sao thế ạ?'

người lái xe ở bên cạnh tò mò hỏi.

'ẩu đả một chút ấy mà, không có gì đâu'

'dạ'

-

về đến nhà, minho phải đặt jisung xuống thì mới có thể lấy chìa khoá mà mở cửa được.

'ưm..'

jisung đứng, nhưng mà cũng không đứng vững nổi cơ. nên cậu cứ bám vào tay của minho, như kiểu kí sinh trùng ấy. minho nhìn sang cái cậu đang ăn bám tay mình. mắt thì nhắm tịt vì buồn ngủ, cả người thì dựa vào tay anh, đầu thì cúi xuống.

'vào nhà thôi'

minho mở to cửa ra, rồi bế jisung lên như bế công chúa vậy. jisung buồn ngủ lắm, nên jisung cứ rúc mặt vào lòng minho mà ngủ. minho đặt jisung lên giường, đắp chăn cho cậu rồi xoa đầu cậu, hôn lên trán cậu.

'ngủ ngoan nha'

anh ra đóng cửa rồi bắt tay vào làm bữa tối. anh còn chẳng để ý là cái cậu hyunjin kia không có mặt ở đây. trong thân tâm của minho giờ chỉ có mình jisung thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com