22
hôm nay mưa lớn quá hiuhiu, cả seungmin hyunjin felix đều bận nên đương nhiên jisung được nghỉ, còn minho thì không. nhớ chồng quá nên jisung làm cơm trưa xong đem đến cho minho nè hihi. khiếp cái lúc tráng trứng cứ có ai đứng mỉm cười như bị phê thuốc ấy.
'thôi không cần đâu mà, trời đang mưa lớn như thế'
'aaaa hong pít đouu, em chuẩn bị xong ùii'
jisung nhõng nhẽo, đổi điện thoại từ bên này sang bên khác. đầu dây bên kia, minho cười khẽ rồi nói tiếp.
'thôi được rồi. cẩn thận đó nhé, đừng để bị ướt đó'
'vânggg. chồng đợi em nhá'
'dạ vâng ạ'
jisung mặc quần áo, vui vẻ đi ra khỏi nhà.
-
jisung vừa đi vừa mỉm cười. lúc đi qua ngã tư, cậu thấy một cậu con trai đang bê đồ đứng chờ đèn đỏ. lạ ghê, trời mưa lớn như này mà cậu ấy lại không cầm ô, cứ thế đứng đầu trần dưới mưa. chạy lại gần, jisung che ô cho cậu ấy. cậu con trai đó ngó lên đầu mình, xong ngó sang nhìn cậu.
'cảm ơn cậu nhé'
'không có gì đâu. cậu cũng qua đường à?'
'à vâng. qua đường xong đi thêm một đoạn nữa'
'à ok, thế đi chung đi'
'à vâng thế thì tốt quá ạ'
đi được một đoạn, jisung phát hiện ra hình như cậu ấy đi xa hơn mình.
'ừm.. tôi đến nơi rồi'
cả hai dừng lại trước cửa hàng tiện lợi mà minho làm thêm.
'à vâng cậu cứ vào đi ạ, tôi không sao'
'cơ mà đang mưa lớn mà, lỡ cậu ốm thì sao? cứ cầm ô này đi'
'à vâng, cảm ơn cậu'
jisung vẫy tay chào cậu con trai đó rồi tiến vào trong cửa hàng. minho đang đứng ở quầy, khoanh tay nhìn cậu.
'cơm thôi'
jisung giơ hộp cơm lên, nhìn minho cười tươi.
-
'nè'
minho đút một miếng cơm vào mồm, ngẩng lên nhìn jisung cũng vừa nhét đầy mồm thức ăn. minho cầm cái thìa, chỉ vào jisung.
'em'
'em làm sao?'
jisung má phúng phính khó khăn nói.
'sao em lại tốt như thế hả? cho cậu con trai đó mượn ô rồi tí nữa em về như nào? lỡ lại mưa tiếp thì sao? rồi em ốm thì ai chăm? ai khổ??'
'rồi rồi em biết rồi. tí nữa không mưa đâu mà. người cậu ấy ướt nhẹp như thế, lội mưa thêm thì cậu ấy ốm nặng, em nhìn thấy mà không giúp thì em cũng khó chịu trong lòng lắm'
'em đó. cứ tốt như thế rồi không ổn đâu'
'cũng bình thường mà..'
jisung bĩu môi, phụng phịu nói. đút miếng cơm vào mồm, mặt cậu rõ sự uỷ khuất.
'ăn lẹ đi xong về nhanh không lại mưa'
minho giục jisung.
'dạ vâng ạ'
và cuối cùng là người tính không bằng trời tính. jisung về gần đến nhà rồi mà còn mưa một trận rào. thật ra lúc đó jisung hoàn toàn có thể đứng dưới mái che đợi ngắt mưa nhưng mà các bạn hiểu mà, jisung ghét chờ đợi lắm, nên jisung lội mưa luôn. và rồi bùm, jisung ốm lăn quay ra đây.
'aish anh đã bảo thế nào rồi hả????'
minho tức giận, đặt mạnh hộp thuốc vào tay jisung.
'cứ tốt cho lắm vào xong giờ ốm lăn ra đây rồi đây này???? mà lúc đấy đứng chờ một tí thì có sao???? chết ai không???? vội làm gì cơ chứ??'
'em biết rồi.. em xin lỗi mà..'
jisung xị mặt ra, còn không thể ngẩng lên nhìn thẳng vào minho.
'anh đừng to tiếng nữa.. em sợ-'
'sợ thì làm sao hả???? có sợ bằng nỗi lo của anh không hả?? sao em bướng thế?? đã nói thế nào rồi mà cứ không nghe, làm trái lời là thế nào?? em muốn làm phản à?'
minho vẫn không nguôi được. và thế là jisung cũng bùng nổ luôn. cúi gằm mặt xuống, jisung không kìm được mà khóc. nhìn thấy vài giọt nước thấm vào chăn, cộng thêm tiếng sụt sịt của cậu, minho nhận ra mình hơi to tiếng.
'em không sao chứ?'
minho lại gần, vòng tay ôm jisung nhưng lại bị jisung vùng vằng đẩy ra.
'ừ rồi sao???? em bướng đấy thì làm sao??? em không thích nghe theo đấy??? giờ anh định làm gì?? đuổi em đi chứ gì??? được thôi, em đi đây!!! còn khó chịu chứ gì??? em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi rồi đó, được chưa??? hay anh còn muốn nữa????'
rồi jisung ho lục sục. minho đau lòng ôm jisung, cố gắng làm cho cái con người đang làm loạn ở trong lòng mình bình tĩnh lại.
'thôi, ngoan nào. anh xin lỗi, anh xin lỗi, chỉ là anh lo cho em quá. anh sẽ không nổi cáu nữa đâu. anh xin lỗi, làm em sợ rồi'
minho vừa nói, vừa xoa lưng cái cục đang gào khóc trong lòng mình. đấm bùm bụp vào ngực anh, jisung lớn tiếng ăn vạ.
'aaaa không biết đâu huhu..'
'thôi ngoan nào, ngoan nào'
minho cứ thế ôm jisung cho đến khi jisung ngủ thiếp đi trong lòng anh. nhẹ để jisung xuống giường, anh đắp chăn cho cậu. lúc này thì mèo chạy đến, cào cào gấu quần minho.
'sao thế?'
minho ngồi xổm xuống.
'mày muốn lên ngủ cùng à?'
mèo cứ thè lưỡi ra, thở hồng hộc, cơ mà mặt kiểu vui vẻ lắm. minho hiểu ý, anh bế mèo lên, vạch chăn ra rồi để em nó vào cạnh jisung.
'đừng có làm vợ tao tỉnh giấc đó nha'
mèo không phản ứng gì, chỉ im lặng nằm cạnh jisung rồi cũng ngủ lúc nào không biết nữa. minho đi ra bếp, chó đã đứng sẵn ở đó chờ anh.
'nay sao lại chờ tao trong bếp thế này?'
minho cúi xuống, nựng chó một lúc rồi mới bắt đầu nấu cháo cho jisung.
-
'này'
chan đặt cốc nước trước mặt thằng bạn đang ngồi cưng nựng berry.
'hửm?'
'mày mua cả chó cả mèo à?'
'ừm'
'aish cái thằng này thật là.. thế tên chúng nó là gì?'
'em chó thì tên mèo, em mèo thì tên chó'
'hả?'
'mày biết tính bạn mày mà'
'thôi được rồi. thế em mèo nhà mày giống gì?'
minho ngẩng lên, nhìn bạn mình một cách khó hiểu.
'em mèo?'
'ừ. em mèo ấy'
dm, em mèo hay em mèo?
'ý tao là chó ấy, giống gì?'
'à, giống mèo thôi'
'mẹ.. thế mèo?'
'corgi. jisung thích corgi hehe'
'thôi được rồi'
chan thấy thằng bạn mình khó hiểu thật sự. tự đi đặt tên cho hai đứa chúng nó như thế xong giờ lại tự thấy khó hiểu với cái tên mình đặt. chan đến quỳ với thằng bạn mình.
-
cậu con trai kia, cả tối cứ ngồi nhìn cái ô đó. hết cầm lên, mở ra xoay xoay rồi lại đóng vào, vuốt ve nó.
'jaebum ơi, ăn cơm thôi'
'vâng ạ, con xuống ngay'
jaebum ngắm cái ô một lúc nữa, nhớ lại lúc mà anh gặp jisung, lại vô thức mỉm cười. bỗng dưng jaebum thấy đau đầu gối ghê, chắc là va phải ánh mắt của jisung rồi.
đúng thế, jaebum hình như yêu jisung rồi.
-
chuẩn bị có thêm dramu sóng gió hehe=))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com