ngoại truyện 1
Jung Hoseok cũng không biết cô đã rời đi được hai ngày.
Lúc biết được hắn đang diễn một bộ cổ trang, diễn viên nữ đóng cùng hắn vẫn luôn không có trạng thái.
Đạo diễn Ki bực bội hét: "Cắt! Cắt! Cắt! Choi Serin, tôi kêu cô nhìn Jung Hoseok với ánh mắt ái mộ và sùng kính, ái mộ cô hiểu không? Đừng có trừng mắt phóng điện câu dẫn. Cô là tiểu thư ngự sử gia, không phải hoa khôi thanh lâu, ánh mắt của hoa khôi còn hàm súc hơn cô!"
Diễn viên nữ tên Choi Serin đỏ ửng hốc mắt vì mấy lời sỉ nhục không chút lưu tình này, đạo diễn Ki vốn có tiếng độc miệng trong giới, thấy bộ dáng tôi ủy khuất nhưng tôi không nói của cô ta, ông càng nổi trận lôi đình, bắt đầu quở trách: "Một cục phân chuột làm hỏng cả nồi canh, với tiến độ này của cô, chúng tôi quay đến sang năm cũng không xong, cô không được thì thay người sớm một chút."
Kể từ khi đóng phim, chưa bao giờ xuất hiện trường hợp mất khống chế như vậy.
Choi Serin bị mắng đến khóc, đạo diễn Ki giận đến đỏ mặt tía tai.
Các nhân viên công tác tại hiện trường đưa mắt nhìn nhau, theo bản năng quay đầu nhìn vào góc, nhưng mà trong góc vắng vẻ, một người cũng không có.
Tất cả mọi người giật mình, Seo Ah đâu?
Trước đây, Seo Ah mà ở đó, nhất định sẽ không để tình hình mất khống chế như vậy, miệng cô rất ngọt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Seo Ah là nhiếp ảnh gia tư nhân, kỹ thuật chụp ảnh của cô cực tốt, nhưng cô thường chỉ nhận một chút việc tư để sống tạm, hầu hết thời gian đều ở phim trường cùng Jung Hoseok.
Mới đầu mọi người không cho cô vào, sau đó mỗi ngày cô đều mua thức ăn cho mọi người, trời nóng mua dưa hấu lạnh, trời lạnh thì mua americano nóng.
Thấy đạo diễn Ki cô liền cười tủm tỉm khen: "Quần áo của đạo diễn Ki thật hợp thời trang! Kiểu tóc cũng là mới làm sao? Thật ngầu."
Đạo diễn Ki 'hừ' một tiếng, nhưng khoé mắt lại cong cong.
Lâu rồi mọi người cũng cam chịu cho cô tới phim trường, dù sao cô cũng không quấy rầy, ngược lại còn trấn an lúc đạo diễn Ki nổi giận: "Đừng nóng giận, chú xem xem chú này, khóe mắt sắp có nếp nhăn rồi, chuyện này có bao lớn đâu, không phải ai cũng có lúc trạng thái không tốt sao, đừng để bọn họ làm ảnh hưởng đến hình tượng oai phong của chú." Cô hào hứng nói, "Uống miếng nước, chú ăn hạt dẻ ngào mật ong không? Để bọn họ nghỉ ngơi một chút, tiếp theo nhất định sẽ được."
Đạo diễn Ki nhanh chóng sờ sờ đuôi mắt, trừng mắt liếc Seo Ah một cái rồi cho mọi người nghỉ ngơi.
Seo Ah thường hay cười tủm tỉm, chớp chớp mắt với Jung Hoseok.
Nếu mọi người trêu chọc, cô cũng không đỏ mặt: "Làm sao, tôi chính là thích Jung Hoseok mà." Cô thích thẳng thắn lại công khai, cả đoàn phim đều biết chuyện này.
Nhưng nếu mọi người hỏi cô có phải bạn gái của Jung Hoseok không, hắn còn chưa nói gì, cô đã vội xua tay: "Sao có thể, 'Naengseok' + của chúng ta vẫn còn độc thân, anh ấy không thích tôi, cùng lắm chỉ xem như fan bạn gái số một của anh ấy thôi." Jung Hoseok có biệt danh là "Naengseok", chữ khá giống, cũng phù hợp với tính cách, sau đó đã bị người hâm mộ gọi như vậy.
(*) Naengseok: 냉 (naeng) → nghĩa lạnh, băng giá; seok trong Hoseok.
Mọi người bị Seo Ah chọc cười ha hả.
Nhưng mà hôm nay, đạo diễn Ki đang nổi giận, thật lâu sau vẫn không thấy bóng dáng Seo Ah.
Đạo diễn Ki cứ mắng chửi, mắng xong lại thở dốc — ai guu, mệt quá, hôm nay sao không có ai kéo ông lại chứ.
Đạo diễn Ki phất tay, kêu nghỉ ngơi một lát trước, sau đó sẽ tiếp tục quay phần của những người khác.
Jung Hoseok mặc áo giáp tướng quân, chân mày lưỡi kiếm, khuôn mặt cứng rắn, làm người ta nhìn một cái tim liền đập thình thịch.
Hắn nhìn vào góc một mắt, cuối cùng tựa như không gì mà hỏi trợ lý bên cạnh: "Seo Ah đâu rồi?"
Trợ lý mờ mịt: "Em không biết, hay là em đi hỏi giúp anh."
Jung Hoseok nhíu mày muốn nói bỏ đi, chỉ là cáu kỉnh một chút thôi. Nhưng hắn dừng lại, vẫn mở miệng nói: "Đi đi."
Trợ lý vội vàng đi hỏi.
Hai ngày trước truyền thông chụp được cảnh hắn và Choi Serin ôm hôn, trực tiếp lên hot search hai ba ngày.
Sau chuyện quay tá vị không rõ ràng kia, Seo Ah không đến phim trường nữa. Trước đây cô thỉnh thoảng cũng sẽ nổi cáu, nhưng không cần người dỗ cô lại vui vẻ chạy tới phim trường.
Trợ lý Sang Woo dạo qua một vòng rồi trở về nói: "Mọi người đều nói không thấy chị ấy, hôm trước không thấy, gọi điện thoại thì chị ấy tắt máy."
Jung Hoseok ngẩn người.
Sang Woo gãi gãi đầu: "Hoseok nim, để em tìm lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Jung Hoseok nói: "Điện thoại."
Sang Woo đưa cho hắn, Jung Hoseok gọi cho cô. Đầu kia vang lên hai câu nhạc thiếu nhi rồi bị cúp máy.
Jung Hoseok nhíu mày, thế mà lại bị cô kéo vào danh sách đen.
Hắn nhìn chằm chằm di động không nói tiếng nào.
Sang Woo nhịn không được thất vọng mà nói: "Sau này không phải Seo Ah sẽ không đến nữa chứ."
Jung Hoseok liếc hắn một cái: "Cậu rất thích cô ấy sao?"
Sang Woo vội vàng phủ nhận: " Hoseok nim anh nói gì vậy, tất cả mọi người đều rất thích Seo Ah." Lúc cô ấy ở đây luôn làm người ta rất vui, tựa như cuộc sống đều tràn ngập hy vọng.
Seo Ah chưa từng cúp máy Jung Hoseok, huống chi là kéo vào danh sách đen. Jung Hoseok gắt gao mím môi, có chút xuất thần.
Trong cảnh tiếp theo, trạng thái của Choi Serin vẫn không tốt, chẳng qua là lần này, Jung Hoseok cũng liên tiếp xuất thần.
Đạo diễn Ki mắng chửi chẳng phân biệt đối tượng: "Jung Hoseok cậu sao vậy, nhìn vào mắt Choi Serin không có thương tiếc thì thôi đi, cậu còn ngẩn người! Đây là đóng phim, không phải nghỉ phép ở nhà! Còn Choi Serin, ánh mắt kia của cô, mắt của vương bát lục đậu cũng có tình cảm hơn cô, cô có hiểu ái mộ là gì không? Cô không hiểu thì xem Seo Ah ấy, nói không chừng cô ấy còn làm tốt hơn cô."
Vừa nói ra lời này, cả phim trường đều an tĩnh, mọi người yên lặng nhìn Jung Hoseok một cái.
Jung Hoseok nói: "Xin lỗi, trạng thái của tôi cũng không tốt, để hôm khác quay đi."
Đạo diễn Ki đen mặt, cuối cùng cũng không miễn cưỡng, để mọi người nghỉ ngơi nửa ngày. Thật ra hôm nay ông nổi giận như vậy, ít nhiều gì cũng là vì hồi lâu không thấy Seo Ah, không biết là vì sao, chỉ là ông cảm thấy không dễ chịu.
Jung Hoseok thay quần áo đi ra ngoài, Choi Serin đuổi theo: "Jung Hoseok, chuyện ngày đó tôi xin lỗi, lúc ấy tôi thật sự không thoải mái, không phải muốn lăng xê đâu."
Jung Hoseok nhàn nhạt nói: "Không có gì, cô đã giải thích rồi."
Choi Serin nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, dáng người rắn chắc dưới lớp áo sơmi được cắt may khéo léo, cô ta mím môi cười: "Anh không ngại là được." Nói không muốn sao có thể, người đàn ông này còn trẻ như vậy đã lấy được danh hiệu ảnh đế, là nam thần của vô số cô gái trẻ, theo lý thuyết diễn viên không nên đem cảm xúc ra ngoài.
Nhưng Choi Serin thích hắn ở trong phim ôm mình dạy múa kiếm, cảnh hôn cũng khiến nhịp tim cô ta tăng tốc, gần như mềm nhũn chân. Dù chỉ là môi chạm môi mà thôi.
Lúc diễn cảnh kia, Choi Serin lặng lẽ nhìn cô gái ở trong góc.
Seo Ah đứng trong góc, cúi đầu không nhìn bọn họ mà chỉ nhìn chằm chằm đôi giày trắng của mình.
Choi Serin cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Từ khi Seo Ah tới đoàn phim, có rất nhiều người hỏi Seo Ah vì sao không làm minh tinh, rõ ràng ngoại hình xinh đẹp như vậy. Choi Serin biết, còn có một ít người ở sau lưng lấy cô ta và Seo Ah ra so sánh!
Dựa vào cái gì? Cô ta là minh tinh, thế mà lại bị đem đi so sánh với một đứa nghiệp dư, mọi người còn thiên vị Seo Ah, cảm thấy Seo Ah càng tốt hơn. Choi Serin đã nghĩ tới sẽ khiến Seo Ah lộ ra ngoài, nhưng cô ta nghĩ, lỡ sau khi lộ ra Seo Ah thật sự trở thành minh tinh thì phải làm sao, vậy thì là mất nhiều hơn được.
Bởi vậy cảnh hôn ái muội kia Choi Serin cảm thấy cực kỳ đã ghiền, cô ưu tú thì thế nào? Ở trong lòng nam thần của cô, còn hôn nam thần của cô còn không phải là tôi sao.
Choi Serin cười nghịch ngợm: "Vậy để tỏ lòng biết ơn của tôi với anh, đêm nay cùng ăn một bữa cơm nhé?"
Jung Hoseok nói: "Không được, tôi có việc." Hắn chân dài bước đi, vừa đi vừa ấn điện thoại, ấn số gọi lại lần nữa, bị kéo vào danh sách đen không phải chưa từng có, nhưng sau đó chưa đến mười phút cô lại đổi ý.
Nhưng lần này đã hơn một tiếng trôi qua, hắn vẫn ở trong danh sách đen của Seo Ah.
Nói không rõ, nhưng trong một khắc ấy, hắn thật sự hoảng hốt.
...
Jung Hoseok nhớ, Seo Ah bắt đầu thích hắn từ lớp 11.
Khi đó cô không xinh đẹp như hiện tại, cả người đều tròn trịa, nhưng cô không tự ti, cô còn nói: "Nói tôi béo đúng không? Tôi mà gầy xuống thì sẽ đẹp chết cậu, em gái nhà tôi còn nhỏ đã cực kỳ xinh đẹp, tốt xấu gì cũng là người một nhà, tôi khẳng định là cổ phiếu tiềm lực."
Khi đó Jung Hoseok chính là Nam thần của lớp 11 ban 6.
Seo Ah thích hắn không chút nào che đậy, thậm chí cô còn không biết xấu hổ mà nói: "Cậu nhìn tôi đi, tôi là cổ phiếu tiềm lực, cổ phiếu tiềm lực đó cậu có biết không? Chỉ cần cậu đầu tư một chút, sẽ có được lợi nhuận bất ngờ."
Hắn đưa tay đẩy vai cô ra: "Cách xa tôi một chút, đừng làm phiền tôi đọc sách."
Cô nhích lại gần: "Sách có đẹp hơn tôi không?"
Hắn quay đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Seo Ah nổi đoá: "Cậu đang cười nhạo tôi! Tôi thấy cậu đang cười."
Cô cũng từng viết một bức thư tình cho hắn, Jung Hoseok đến viết một tờ giấy khác cũng lười, nên đã viết ngay phía dưới: Nhưng tôi không thích cậu, tôi chỉ muốn học tập thật tốt.
Phong thư tình còn chưa kịp trả lại cô thì không bao lâu liền xuất hiện trên báo tường.
Lúc ấy rất nhiều người vây xem, bao người thổn thức.
Cô gái béo trở thành trò cười, không biết trời cao đất dày đi thích người ta, kết quả bị vô tình cự tuyệt, còn bị dán thư tình lên báo tường của trường.
Seo Ah đẩy bọn họ ra, căm giận bóc thư tình của mình, vóc dáng của cô lùn không với tới, còn nhảy lên lấy, xung quanh cười ầm lên.
Jung Hoseok cau mày, hắn không biết vì sao phong thư tình kia lại bị người ta lấy đi, nhưng hiện tại cô hẳn là sẽ không quấn lấy hắn nữa. Hắn không phải học sinh ngoan đặc biệt lương thiện rộng lượng, loại người nghèo khổ như hắn, thương mình còn không kịp, sao lại đi thương người khác.
Vào lễ chào cờ thứ hai, chủ nhiệm giáo dục nghiêm khắc phê bình chuyện này: "Seo Ah, là em viết sao?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Seo Ah, loại chuyện này ai dám thừa nhận? Nhưng đôi mắt của cô gái rất trong trẻo: "Là em thì làm sao ạ?!"
"Em còn làm sao à? Trường học không cho yêu sớm, em còn nói lý đúng không. Nếu không nhận sai sẽ bị phê bình ghi tội xử phạt!"
Seo Ah lớn tiếng nói: "Ghi tội thì ghi tội! Em chính là thích cậu ấy, ghi tội cũng thích."
Mùa thu năm ấy, bạch quả trong sân trường chuyển vàng.
Các thanh thiếu niên đang chờ đợi trò cười, cuối cùng lại bị dũng khí của cô thuyết phục, tất cả đều không cười nổi.
Tan học cô tìm hắn: "Tôi biết không phải cậu truyền ra ngoài, cho nên tôi không trách cậu, chờ đi, có một ngày tôi sẽ khiến cậu viết thư tình cho tôi!"
A.
Cười chết mất, khi đó hắn nghĩ như vậy.
Có lẽ là vì đánh cược cho lần mạnh miệng ấy, rất nhiều năm, cô vẫn luôn xuất hiện trong cuộc sống hắn. Thi đại học cô muốn vào cùng trường với hắn, Jung Hoseok không thèm để ý, nhưng cô cắn răng nỗ lực hơn một năm, cuối cùng cũng đứng thứ hai.
Năm đó Jung Hoseok đứng nhất.
"Đã vào đại học rồi, nói chuyện yêu đương đi!" Cô cười tủm tỉm nói.
"Không rảnh." Hắn đẩy cái đầu nhỏ ở trước mặt ra, "Về lớp của cậu đi."
"Bạn học kia, đi học còn nói chuyện, trả lời vấn đề này mau!" Giáo sư vỗ vỗ bảng đen, chỉ về hướng Seo Ah.
Seo Ah lặng lẽ chọc chọc Jung Hoseok, hắn vẻ mặt lạnh nhạt, chuyện không liên quan đến mình.
Giáo sư kêu cô đi ra ngoài.
Seo Ah nhún nhún vai đi ra.
Ngày hôm sau, cô không so đo hiềm khích trước đây lại tới học cùng hắn một lớp khác. Khe khẽ viết một tờ giấy: Yêu đương không Jung Hoseok? Chọn tôi đi, tôi siêu ngọt!
Jung Hoseok không để ý đến cô, Seo Ah bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy, một lát sau cô lại đẩy một tờ giấy đến.
Trên giấy là truyện tranh, một cô gái đáng yêu ôm mặt một cậu thiếu niên, còn hôn lên mặt hắn, còn có một khung chữ: Muah~
Hơn nữa, xung quanh còn có quần chúng người que hoan hô — Ở bên nhau đi!
Jung Hoseok: ...
Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ.
Không thích ứng được với không khí ở đại học nên Seo Ah gầy đi, giống như cô nói, mình là cổ phiếu tiềm lực. Trước kia cô hơi béo vốn cũng không khó coi, hiện tại cả người đều xinh đẹp, hơn nữa tính cách lại hoạt bát, cực kỳ dễ gần.
Cô nói: "Đẹp thì cậu có thích không?"
Không thích.
Hắn nghĩ, hắn không phải người sẽ dừng bước trước tình yêu, lý tưởng của đàn ông không phải là chơi một trò chơi tình yêu với phụ nữ.
Cô biết mộng tưởng của hắn, cô luôn đi khắp nơi thu thập album của ca sĩ mà hắn thích.
Váy đẹp rất ít mua, quần áo của cô cứ như bao bố vì để mua album cho hắn, Jung Hoseok không cần, cô liền nghĩ các loại biện pháp dính người, ép cho hắn phải dừng lại.
Cô biết màu mà hắn thích, biết hắn không thích ăn ớt chuông và bông cải xanh, cô còn biết hắn ghét ngày mưa.
Cô còn nói hắn nhất định sẽ trở thành một minh tinh thật ghê gớm, khi đó toàn thế giới đều thích hắn.
Seo Ah nói: "Tôi sẽ trở thành người hâm mộ đầu tiên của cậu."
Sau đó tốt nghiệp, hắn không chỗ dựa không kinh nghiệm, ngoại trừ diễn vai quần chúng, cũng chỉ có nhận những chương trình tạp kỹ mà không ai đi. Cô không nghĩ gì liền xách máy ảnh đi, vì hắn mà cắt nối biên tập tốt nhất.
Lần đó cô đào hắn ra khỏi nền tuyết, suýt chút nữa đôi tay đã bị phế.
Cô đau đến sắp chết, hắn cõng cô đi một hồi lâu, cô còn không quên nói chuyện yêu đương với hắn.
Cô luôn đến phim trường, giúp hắn có mối quan hệ tốt, bằng kỹ thuật diễn xuất sắc và nỗ lực, Jung Hoseok cuối cùng cũng nổi lên. Thỉnh thoảng hắn phải quay cảnh hôn, cảnh thân mật, mặc dù không có tình cảm.
Mấy năm nay Jung Hoseok phát triển như thế chẻ tre, từ giải thưởng người mới xuất sắc nhất, giải vai phụ tốt nhất trong năm, đến cuối cùng là giải Baeksang Arts Awards. Jung Hoseok có danh hiệu ảnh đế, người hâm mộ của hắn càng ngày càng nhiều, vô số cô gái thét chói tai kêu hắn là chồng.
Bắt đầu từ rất lâu trước kia, Seo Ah vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Cho tới bây giờ, Jung Hoseok nhìn màn hình di động sáng lên, hắn nhanh chóng nghe máy, vang lên lại là giọng nói của Sang Woo: "Hoseok nim, Eun Hye nói lúc trước nhìn thấy Seo Ah, chị ấy nói là về nhà tham dự hôn lễ của em gái."
Jung Hoseok vốn đang căng thẳng bỗng nhẹ nhàng thở ra.
Vậy cô sẽ trở về đúng không?
Nhưng đợi một tuần, cô vẫn không trở về. Jung Hoseok cũng vẫn ở trong danh sách đen của cô.
Jung Hoseok rốt cuộc cũng biết, Seo Ah không phải đang nổi cáu hay nổi giận. Lần đầu tiên hắn rõ ràng ý thức được, trên thế giới nhiều người thích hắn như vậy, nhưng cô dường như lại muốn từ bỏ hắn.
Cô trưởng thành, không còn ỷ lại vào hắn.
Trước khi sắp đóng máy, Jung Hoseok lẻ loi một mình trở về thành phố Tear, hắn không có ấn tượng tốt về nơi này, ấn tượng sâu nhất chính là con mương hôi thối ở hẻm Euphoria, những con chuột chạy tới chạy lui cùng tiếng mèo kêu thê lương.
Sau khi công thành danh toại, Jung Hoseok không muốn trở về nơi này, nhưng hắn vẫn trở lại.
Sang Woo tìm không thấy người, vô cùng gấp gáp: "Hoseok nim anh chạy đi đâu vậy, chị Jo sắp gấp muốn chết rồi." Không phải hắn cuồng công việc sao, lần này làm sao vậy?
Jung Hoseok cúp máy, lạnh lùng nhìn quán cà phê phía trước, hắn không nghe thấy Sang Woo rốt cuộc đang nói cái gì.
Hắn mặc áo khoác, mang kính râm, rõ ràng là đầu xuân, nhưng lại lạnh đến thấu tim.
Nhìn xem hắn thấy cái gì?
Seo Ah đang khóc trong lòng một người đàn ông.
Không phải đã nói, cả đời sẽ thích hắn sao?
Đồ lừa đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com