Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Lục Trầm – Thống Soái của quân đội phương Bắc, là một người đàn ông không dễ dàng để nói đến. Sự lạnh lùng, tàn nhẫn, và quyền lực của hắn khiến những ai đứng trước mặt hắn phải khiếp sợ. Hắn không cần phải gào thét hay dùng vũ lực để thể hiện mình. Chỉ cần hắn ra lệnh, tất cả sẽ tuân theo. Chỉ cần hắn nhìn một cách đơn giản, những người khác đều biết mình nên làm gì.

Lục Trầm không bao giờ bận tâm đến người khác. Hắn chẳng cần tình yêu, cũng chẳng cần tình bạn. Trong suốt bao nhiêu năm cầm quyền, hắn chỉ tin vào sự thống trị và chiến thắng. Quân đội của hắn là một đế chế, nơi mà quyền lực và sự lạnh lùng là tối thượng. Hắn chưa bao giờ để tâm đến những điều như cảm xúc hay sự yếu đuối. Trong thế giới của hắn, chỉ có một nguyên tắc duy nhất: kẻ mạnh sẽ sống, kẻ yếu sẽ chết.

Với đôi mắt đen sâu thẳm và khuôn mặt lạnh lùng, Lục Trầm luôn khiến những người xung quanh cảm thấy như mình là những con cờ trong trò chơi của hắn. Không ai có thể thay đổi được những gì hắn đã định sẵn. Hắn là một cỗ máy chiến tranh, một người lãnh đạo không thể bị lay chuyển. Và trên hết, hắn không cần ai khác ngoài chính mình.

Còn tôi, tôi chỉ là một nữ y tá bình thường. Tôi không phải là người quan trọng, không phải là một chiến binh hay một lãnh đạo. Tôi là một người con gái nhỏ bé trong một trạm quân y nơi tiền tuyến, chăm sóc những người lính bị thương. Công việc của tôi đơn giản thôi: thay băng, băng bó vết thương, và đôi khi, an ủi họ trong những giờ phút cuối đời. Tôi không mong cầu gì ngoài việc làm tốt công việc của mình, giúp đỡ những người cần tôi, và sống một cuộc sống bình dị, không có gì phức tạp.

Tên tôi là Lý Lan. Tôi không phải người đặc biệt, không phải người có tài năng xuất chúng hay những ước mơ vĩ đại. Tôi chỉ là một nữ y tá bình thường, sống trong cái thế giới mà người ta không mấy khi nhìn nhận. Nhưng tôi có một trái tim, và đó là thứ tôi dùng để đối mặt với những nỗi đau mà những người lính mang đến. Tôi không nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ có sự thay đổi lớn nào, cho đến khi một cái tên xuất hiện trong cuộc đời tôi, Lục Trầm.

Dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng cái tên của hắn đã trở thành một phần trong những câu chuyện thì thầm, những lời đồn đại xung quanh tôi. Tôi không quan tâm đến hắn. Tôi không cần phải biết đến những người như hắn. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về Lục Trầm. Và đó chính là điểm khởi đầu của mọi thứ.

Hôm ấy, tôi đang băng bó cho một binh lính bị thương trong góc phòng, cố gắng hoàn thành công việc nhanh chóng, để có thể nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục với đống nhiệm vụ chồng chất. Mùi thuốc khử trùng và máu hòa quyện trong không khí, âm thanh duy nhất là tiếng thở hổn hển của những người lính đang cố gắng chịu đựng cơn đau. Tôi đã quen với mọi thứ ở đây, những vết thương, những cuộc sống bị cướp đi, và cả những ánh mắt đầy tuyệt vọng. Tôi không có thời gian để nghĩ nhiều về điều gì khác ngoài công việc.

Thế nhưng, hôm nay có điều gì đó lạ lắm. Một cảm giác khó tả cứ lởn vởn trong không gian. Tôi nghe thấy tiếng ồn ào phía sau mình, những tiếng thì thầm, những câu chuyện qua lại. Lúc đầu tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi nghe rõ, tôi mới nhận ra rằng những cô y tá đồng nghiệp của tôi đang nói gì đó rất đặc biệt.

“Lục Trầm sắp tới rồi!”  Một giọng nói trong trẻo vang lên, làm không khí trong phòng lập tức thay đổi.

Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm. Những người đồng nghiệp của tôi bắt đầu xì xào, thay nhau lấy đồ trang điểm, lau chùi mặt mũi, chỉnh sửa tóc tai. Tất cả đều nhanh chóng và có phần vội vã, như thể mỗi động tác của họ đều đang chuẩn bị cho một sự kiện trọng đại. Lúc này, tôi mới nhận ra sự căng thẳng trong không khí.

“Nghe nói lần này hắn sẽ đến trực tiếp trạm quân y, coi thử tình hình chiến sự. Chắc sẽ có một vài thay đổi trong kế hoạch nữa,” một cô y tá khẽ thì thầm với người bên cạnh.

“Tôi nghe nói hắn lạnh lùng lắm, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn đâu,” một người khác thêm vào, giọng run run.

Lục Trầm, cái tên đó lại một lần nữa lướt qua tâm trí tôi. Tôi không hiểu sao, dù chỉ là một y tá bình thường, lại phải nghe đến cái tên đó liên tục. Chúng tôi chẳng có lý do gì để quan tâm đến hắn. Hắn là người của chiến trường, là người mà tôi không bao giờ mong muốn có mặt trong cuộc sống của mình.

“Lần này có lẽ hắn sẽ vào thăm những đơn vị tiền tuyến. Tôi nghe nói hắn là người rất nghiêm khắc. Nếu có sai sót nào, chắc chắn không ai thoát được.” Một cô y tá khác nói, rồi nhìn tôi, đôi mắt sáng lên một cách khó hiểu.

Tôi chỉ lắc đầu, cố gắng tập trung vào công việc. Đưa tay sửa lại băng gạc cho người lính vẫn còn mê man, tôi không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại có chút lạ lẫm. Chắc chắn, một người như Lục Trầm sẽ không để ý đến một nữ y tá nhỏ bé như tôi.

Vậy mà, khi tôi quay lại nhìn những đồng nghiệp đang chuẩn bị, tôi cảm nhận được một sự thay đổi trong bầu không khí. Tất cả bọn họ, những cô gái chưa bao giờ bận tâm nhiều đến công việc, giờ đây lại trở nên chăm chút, tỉ mỉ. Có lẽ họ cũng chỉ như những chiếc lá trước cơn gió lớn. Lục Trầm, cái tên ấy một lần nữa khắc sâu trong đầu tôi, dù tôi muốn hay không.

Chưa đầy mười phút sau khi những lời xì xào về Lục Trầm vẫn chưa ngừng vang lên, một không gian nặng nề bao trùm khu vực. Bầu không khí trong phòng đột nhiên thay đổi, giống như một cơn gió lạnh thổi qua, làm mọi thứ trở nên tĩnh lặng và nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi không phải là người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào hay rối loạn, nhưng có một điều gì đó khiến tôi không thể không chú ý.

Một bước chân vang lên trên hành lang, những tiếng nói nhỏ dần tắt lặng. Cánh cửa phòng y tế mở ra, và tôi ngẩng đầu lên.

Lục Trầm bước vào.

Đôi mắt tôi không thể rời khỏi hắn. Hắn cao, mạnh mẽ, dáng người thẳng tắp như một cây tùng. Mái tóc đen rủ xuống, gương mặt góc cạnh hoàn hảo đến mức khó tin, như vừa được khắc lên từ đá. Không khí xung quanh hắn dường như bị hút vào một trung tâm, nơi mà mọi thứ dừng lại và chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Ánh mắt đen sâu thẳm của hắn quét qua những người trong phòng, lạnh lùng và sắc bén. Đó là ánh mắt của một người đã quen với quyền lực, không bao giờ tha thứ cho sự yếu đuối.

Bên cạnh hắn là vài người khác, những thuộc hạ trung thành, những người mà tôi có thể cảm nhận được sự cứng rắn trong mỗi bước đi. Họ đứng im, không nói một lời, chỉ như bóng đen bên cạnh Lục Trầm, làm nền cho sự xuất hiện của hắn.

Lúc này, những cô đồng nghiệp của tôi, những người vẫn đang chỉnh trang lại tóc tai, quần áo, đều ánh mắt dõi theo Lục Trầm. Một vài cô gái không thể giấu nổi sự ngưỡng mộ trong ánh nhìn, thậm chí còn thì thầm với nhau, cố gắng giữ cho mình sự bình tĩnh, nhưng không thể che giấu sự xao động.

“Trời ơi, hắn cao quá, nhìn thật… đẹp trai.” Một cô y tá thầm thì, đôi mắt sáng ngời như thể đã nhìn thấy một ngôi sao sáng.

“Đúng vậy, nhìn hắn như một vị thần. Đôi mắt ấy, không thể tin được là một người lại có thể đẹp như vậy…” Một cô khác khẽ khàng thêm vào, tay còn không tự chủ được mà vuốt lại mái tóc.

Tôi nhìn họ, và rồi lại nhìn Lục Trầm. Những lời thì thầm của họ không thể làm tôi xao động, ít nhất là tôi nghĩ vậy. Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi không thể phủ nhận một điều: Lục Trầm thật sự có một vẻ ngoài thu hút, một sức mạnh không thể phủ nhận từ hình dáng đến khí chất. Đôi mắt hắn, dù lạnh lùng và khắc nghiệt, lại có cái gì đó khiến tôi không thể rời mắt. Có thể đó chỉ là sự tò mò, hoặc là một phản xạ tự nhiên của con người khi đối diện với một người có vẻ ngoài nổi bật.

Nhưng tôi không phải là người dễ dàng bị lôi cuốn bởi ngoại hình, nhất là một người như Lục Trầm. Hắn là một kẻ mà tôi không bao giờ muốn dính dáng đến.

“Các cô không cần phải đứng nghiêm như vậy. Cứ tự nhiên thôi,” Lục Trầm lên tiếng, giọng hắn trầm và lạnh lẽo, như một cơn gió mùa đông lạnh giá.

Những cô y tá nhanh chóng vội vã quay lại công việc, cố gắng không làm cho hắn phải chú ý đến mình quá nhiều. Nhưng tôi không thể không để ý đến cách họ lén lút nhìn hắn, những ánh mắt ngưỡng mộ lướt qua, mỗi khi hắn bước đến gần.

Lục Trầm vẫn đứng yên, đôi mắt không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh, dường như không bỏ qua một chi tiết nào. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ quan sát tôi một lát rồi tiếp tục nhìn về phía những người lính đang nằm trên giường bệnh.

Lý Lan, tôi tự nhủ. Đây là công việc của mình, và không có chỗ cho sự bối rối hay cảm xúc lạ lẫm với một người như hắn.

Tôi cúi đầu, tiếp tục công việc của mình, nhưng cảm giác rằng Lục Trầm đang ở đây, trong căn phòng này, làm tôi không thể thoải mái. Những con mắt không ngừng dõi theo hắn, sự căng thẳng của không khí khiến tôi cảm thấy như mình đang đứng giữa một cơn bão.

Chắc chắn, một người như Lục Trầm sẽ không để tâm đến tôi.

Chừng năm phút sau, Lục Trầm đột nhiên bước về phía trước, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi chúng tôi. Cả căn phòng chìm trong một sự im lặng đến nghẹt thở. Mọi người đều ngừng lại công việc, đôi mắt hướng về hắn. Một cảm giác nặng nề bao trùm, khiến tôi không thể dừng được sự hồi hộp đang dâng lên trong lòng.

Lục Trầm đứng trước mặt, nhìn chúng tôi một lượt, rồi bỗng nhiên giơ tay, chỉ vào bốn cô y tá khác. Mỗi lần hắn chỉ, những cô gái ấy đều giật mình, cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng lên nhìn hắn.

Nhưng rồi, ngón tay của hắn không dừng lại ở đó. Hắn tiếp tục chỉ, và lần này, ngón tay của hắn dừng lại ngay trên tôi.

Cả người tôi như đóng băng. Cảm giác sợ hãi và bất ngờ ập đến khiến tôi không thể thốt nên lời. Tôi giật mình, tim tôi đập mạnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng đập trong tai. Lục Trầm, người mà tôi chỉ nghe thấy tên qua lời đồn đãi, giờ lại đang đứng trước mặt tôi, và hắn đang chỉ vào tôi.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tôi không thể ngừng run lên. Những cô gái xung quanh được hắn chỉ, đôi mắt họ  chăm chú vào Lục Trầm, không ai dám nhìn ra chỗ khác.

Lục Trầm im lặng một lát, rồi đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Mọi người trong phòng không dám thở mạnh, chỉ có tiếng thở của Lục Trầm là rõ ràng trong không gian tĩnh lặng này.

Cuối cùng, hắn mở miệng, giọng trầm và lạnh lẽo vang lên:

“5 người các cô, cùng tôi một lúc.”

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, ánh mắt họ bối rối, nhưng không ai dám lên tiếng. Họ chỉ đứng đó, bất động, như thể họ biết rằng nếu có bất kỳ ai dám phản đối, họ sẽ phải gánh chịu sự tức giận của hắn.

Tôi muốn phản đối, muốn hỏi vì sao, nhưng sự sợ hãi dâng lên khiến tôi không thể cất lời. Hắn không nhìn tôi nữa, chỉ đứng đó, chờ đợi. Tôi cảm thấy như mình bị giam cầm trong ánh mắt của hắn, không thể thoát ra, không thể thoát khỏi sự chiếm hữu mà hắn đang áp đặt lên mình.

Cả căn phòng dường như trở nên quá chật chội, và trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng thế giới của tôi vừa thay đổi hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com