Chương 3
Căn phòng vẫn yên lặng, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng từ những bước đi của tôi khi chuẩn bị dụng cụ. Tôi cố gắng bình tĩnh, nhưng đôi tay tôi vẫn có chút run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên tôi đứng gần Lục Trầm như thế này. Cái cảm giác căng thẳng không chỉ đến từ sự lo lắng về bệnh tình của hắn, mà còn vì cái ánh mắt của hắn lạnh lẽo và khó đoán.
Lục Trầm nhìn tôi một cách im lặng, đôi mắt thẳm sâu không lộ rõ cảm xúc. Một lúc lâu trôi qua, hắn cầm lấy tay áo, vứt nó xuống sàn.
Và rồi, hắn bắt đầu cởi áo.
Tôi không thể không nhướn mày, nhưng cũng kịp cúi xuống, không dám nhìn quá lâu vào cơ thể hắn. Những vết sẹo trên cơ thể Lục Trầm lộ rõ, là dấu vết của một người đã trải qua không ít trận chiến khốc liệt. Tuy nhiên, cái khiến tôi bất ngờ hơn cả là vùng lưng của hắn, nơi có những vết sưng đỏ và những vết ngứa lạ lùng.
"Đây là những vết thương cũ. Nhưng sao nó lại sưng lên thế này..." Tôi không khỏi thốt lên, miệng khẽ run.
Lục Trầm không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn tôi một cách chằm chằm. Hắn không tỏ vẻ khó chịu, nhưng cũng không có sự đồng cảm nào trong đôi mắt ấy. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ đứng im như một bức tượng, cho phép tôi làm công việc của mình.
Khi tôi tiến lại gần và nhìn kỹ hơn, những vết sưng đỏ kia không chỉ do vết thương cũ mà có vẻ như chúng đang trở nên nghiêm trọng hơn, lan rộng ra và có dấu hiệu bị viêm nhiễm. Những vết sưng ấy cũng có vẻ đặc biệt, khác biệt so với những vết thương thông thường mà tôi từng gặp trong công việc y tá. Điều đó khiến tôi càng cảm thấy lo lắng hơn.
Tôi nhẹ nhàng kéo lấy một chiếc khăn ấm, thấm vào nước và bắt đầu lau nhẹ lên những vết sưng đỏ trên lưng hắn, cố gắng giảm bớt cơn ngứa và khó chịu.
"Ngài có cảm thấy đau không?" Tôi hỏi, mặc dù biết rằng hắn không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Nhưng tôi vẫn phải hỏi, vì đôi khi chỉ một cử chỉ nhỏ cũng có thể cho thấy tình trạng thực sự của hắn.
Lục Trầm không trả lời ngay lập tức. Hắn chỉ im lặng, ánh mắt vẫn lạnh như băng, nhìn về phía tôi. Cảm giác kỳ lạ của việc đứng gần một người như hắn, người có quyền lực tối cao nhưng lại trông rất cô đơn và tổn thương, khiến tôi không khỏi cảm thấy có chút xót xa.
"Không." Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng lạnh nhạt. "Đừng lo, chỉ là vết thương không lành thôi."
Tôi vẫn tiếp tục làm công việc của mình, dù có một phần cảm thấy không yên lòng. Căn phòng vẫn đầy sự im lặng, chỉ có tiếng nước vỗ về vết thương và hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau.
Khi tôi đang thoa một lớp thuốc lên những vết sưng, Lục Trầm bất ngờ quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của hắn sắc bén như dao, nhưng lần này tôi không thể tránh được sự cảm nhận lạ lùng trong mắt hắn, một thứ cảm giác như đang dò xét, như thể hắn đang tìm kiếm điều gì đó trong tôi.
"Vậy cô nghĩ sao?" Hắn hỏi đột ngột.
Tôi ngước lên, không khỏi bất ngờ khi nghe câu hỏi này. "Ngài… nghĩ gì về chuyện gì?" Tôi không chắc mình có hiểu đúng câu hỏi của hắn.
Lục Trầm không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn tôi thêm vài giây. Sau đó, hắn cúi xuống một chút, khoảng cách giữa chúng tôi lại gần hơn, khiến tôi không thể không cảm nhận được hơi thở của hắn phả nhẹ vào làn da.
"Về bệnh của tôi. Cô có nghĩ rằng có thể chữa trị được không?" Giọng hắn trầm xuống, nhưng lại mang một chút gì đó nghiêm túc, khiến tôi không thể không suy nghĩ về câu hỏi ấy.
Tôi ngừng tay một chút, nhìn vào đôi mắt của hắn. Mặc dù hắn không bộc lộ cảm xúc nhiều, nhưng tôi cảm nhận được sự ẩn nhẫn trong từng câu hỏi, như thể hắn đang cầu xin một chút hy vọng, mặc dù biết rõ ràng là chẳng có gì dễ dàng.
"Với những vết thương này, có thể chữa trị được nếu kiên trì điều trị và tránh xa các yếu tố gây kích thích. Tuy nhiên, tôi nghĩ chúng ta cũng cần tìm hiểu kỹ hơn về nguyên nhân sâu xa khiến chúng không lành." Tôi nói, trong lòng không khỏi nghi ngờ về bản chất của những vết thương này.
Lục Trầm gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi tôi, như thể hắn đang xem tôi là một phần quan trọng trong những gì hắn cần phải hiểu rõ.
Với một cử chỉ nhẹ nhàng, tôi tiếp tục công việc của mình, nhưng trong lòng lại đang chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra tiếp theo.
Lục Trầm không nói gì thêm. Một sự im lặng nặng nề tràn ngập trong không gian. Tôi cũng chỉ tiếp tục thoa thuốc lên những vết thương của hắn, tận dụng mọi kỹ năng mình có để làm dịu đi sự đau đớn mà hắn đang phải chịu đựng.
Mới chỉ bôi một lớp mỏng, nhưng rõ ràng, tôi cảm nhận được sự thay đổi ngay lập tức. Lưng của Lục Trầm không còn nóng rát như trước, thay vào đó là một cảm giác mát lạnh dễ chịu, làm dịu đi sự căng thẳng và sưng tấy. Cảm giác ấy không thể sai được. Tôi cũng biết rằng thuốc của tôi hiệu quả hơn rất nhiều so với những loại thuốc mà các bác sĩ đã từng thử. Hắn đã thử uống nhiều loại thuốc giảm đau, nhưng không có loại nào giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
"Ngài cảm thấy đỡ hơn chưa?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, ngước lên nhìn hắn, trong lòng hơi thắc mắc.
Lục Trầm vẫn giữ vẻ im lặng. Hắn không trả lời ngay lập tức, nhưng tôi có thể thấy được sự thay đổi trong ánh mắt của hắn. Đôi mắt đó đã bớt đi phần lạnh lẽo, mà thay vào đó là một thứ gì đó khó đoán, một sự đánh giá lạ lùng.
"Đỡ rồi," cuối cùng hắn nói, giọng khàn khàn nhưng không còn chứa đựng sự khó chịu như trước. Hắn chậm rãi quay lại nhìn tôi, ánh mắt như muốn thử thách, như thể hắn không thể tin vào hiệu quả mà thuốc của tôi mang lại chỉ sau một lần thoa. "Thuốc của cô... tốt hơn những gì tôi nghĩ."
Tôi không khỏi ngạc nhiên trước lời khen ngắn gọn này. Dù chỉ là một câu nói ít ỏi, nhưng lại chứa đựng một sự công nhận từ người như Lục Trầm. Đó là điều không dễ dàng có được, nhất là khi hắn luôn tự mình làm chủ mọi thứ.
"Tôi đã từng dùng rất nhiều thuốc của những bác sĩ khác mà không thấy hiệu quả." Lục Trầm tiếp tục, đôi tay hắn lúc này đã buông lỏng, không còn cứng nhắc như trước. "Thế nhưng, chỉ mới bôi một chút thuốc của cô, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."
Tôi chỉ khẽ gật đầu, lòng có chút khó tả.
Lục Trầm ngồi lặng lẽ trong một khoảnh khắc, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Rồi, hắn cúi xuống lấy áo khoác bên cạnh và khoác lên người. "Cảm ơn," hắn nói một cách ngắn gọn, như thể đã xong việc, rồi đứng dậy. "Cô làm tốt lắm."
Lúc này, tôi mới nhận ra là tôi vẫn đang đứng đó, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Cảm giác làm việc bên cạnh một người như Lục Trầm, người luôn mạnh mẽ và lạnh lùng, lại khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật yếu đuối.
Khi tôi quay lưng lại chuẩn bị dọn đồ thì Lục Trầm bỗng nhiên lên tiếng, giọng hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ. "Từ nay, cô sẽ tự giác đến phòng tôi mỗi ngày để thoa thuốc cho tôi."
Tôi ngạc nhiên, không hiểu hắn vừa nói gì. Tôi quay lại nhìn hắn, không thể tin vào tai mình. Một mệnh lệnh như thế sao? Không phải là sự ngẫu nhiên hay lời mời, mà là một yêu cầu trực tiếp, gần như không thể từ chối.
"Thưa ngài," tôi nhẹ nhàng lên tiếng, cảm giác hơi bối rối khi đối diện với ánh mắt sắc lạnh của hắn. "Tôi là y tá ở đây, tôi... không thể chỉ đến mỗi phòng ngài."
Lục Trầm không đáp ngay lập tức, mà chỉ giữ một khoảng im lặng. Hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi tôi. Trong không gian tĩnh lặng, tôi cảm nhận được áp lực từ hắn, như thể hắn đang tính toán mỗi lời nói của mình.
Cuối cùng, hắn nói, giọng không chút do dự: "Nếu cô không làm, tôi sẽ tìm cách để cô có lý do đến. Đừng làm tôi mất kiên nhẫn."
Câu nói của hắn làm tôi ngừng thở một chút. Những lời này không phải là lời đề nghị, mà là một mệnh lệnh không thể từ chối. Tôi biết, nếu tôi từ chối, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như tôi nghĩ. Hắn là Lục Trầm, Thống Soái của quân đội phương Bắc, và trong tay hắn có quyền lực không ai dám phản kháng.
Tôi chỉ có thể gật đầu, không dám cãi lại, vì dù thế nào đi nữa, tôi cũng không có quyền quyết định. "Vâng, tôi sẽ đến mỗi ngày."
Lúc này, Lục Trầm mới thỏa mãn, ánh mắt hắn dần dịu đi, nhưng không mất đi vẻ sắc bén vốn có. "Tốt," hắn nói, và quay lưng lại, còn tôi vội vã đi ra khỏi phòng, đầu óc đầy những suy nghĩ mơ hồ.
Mỗi ngày? Tôi tự hỏi, liệu hắn có thực sự chỉ cần thuốc, hay có điều gì sâu xa hơn đang ẩn giấu trong những mệnh lệnh đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com