10.
Lạc Phàm cùng ngũ sư đệ từ đó một năm không gặp, đại hội võ lâm lại được mở.
Lần trước theo sư phụ tiến vào, là dùng thân phận đệ tử, lần này lại là đứng đầu một phái.
Mặc cho võ lâm minh chủ tuổi già thoái lui, đương nhiên sẽ chọn một minh chủ mới.
Phái Thanh Thành nói, minh chủ đương nhiên là người rộng lượng.
Phái Hoa Sơn nói, minh chủ phải có tình cảm của quân tử.
Phái Tung Sơn nói, minh chủ phải võ công cao siêu.
Nhiều loại như vậy, không đủ để nói.
Đến lượt phái Thiên Sơn của hắn, Lạc Phàm thân hình chưa động, trường kiếm đã rời khỏi vỏ, "đang" cắm sâu vào thạch bích ba thốn.
Thân kiếm trên thạch bích lung lay, ánh sáng lạnh lẽo chiếu người.
Lạc Phàm đứng dậy, nhìn xung quanh nói: "Ta."
Các đại chưởng môn im lặng.
Đại đệ tử Côn Luân lần trước bị bại dưới tay hắn, chưởng môn Côn Luân ngày hôm nay lần nữa khiêu chiến với hắn.
Lạc Phàm ngay cả kiếm còn chưa dùng, một cước liền đá hắn rơi xuống đài, tất cả chưởng môn nhân đều hút ngược một ngụm lãnh khí.
Phỏng chừng bọn họ chưa từng gặp qua một người bạo lực như vậy đến chọn võ lâm minh chủ, thậm chí ngay cả lời cũng chẳng muốn nói nhiều.
Lạc Phàm không phải không phát hiện ánh mắt khiếp sợ của nhị sư tỷ, chỉ là nghĩ xem như trút giận mối tình đầu khổ bức của mình, liền xem như không thấy.
Một cước này của hắn, như trời long đất lở, các đại chưởng môn không người nào dám nói thêm, chỉ có vài thượng tọa còn non trẻ thanh niên ôm mộng làm thiếu hiệp, nhảy lên muốn khoa tay múa chân cùng hắn.
Lạc Phàm vươn tay, hướng đám người kia ngoắc ngoắc tay, ý bảo bọn họ cùng tiến lên.
Hành vi coi thường cỡ này, những thanh niên tuổi trẻ khí thịnh đương nhiên không nhẫn nhịn được, không thèm để ý cái gì là đạo nghĩa giang hồ, như ong vỡ tổ toàn bộ chen nhau lên đài.
Lạc Phàm nhấc tay, trường kiếm trở về tay hắn, cổ tay khẽ xoay, kiếm quang như cầu vồng.
Hắn cầm kiếm đứng đó như vậy, ngạo thị toàn bộ giang hồ, càng thật sự không có người dám nói một chữ "không".
Hắn tra kiếm vào vỏ, phát ra một tiếng "đinh" thanh thúy, toàn trường trong lòng đều theo thanh âm kia run lên một cái.
Vì vậy, Lạc Phàm sau khi làm chưởng môn phái Thiên Sơn, lại thêm danh hiệu võ lâm minh chủ.
Hắn vuốt ve thanh kiếm trong tay, không một ai biết hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Sau khi trở về phái Thiên Sơn, hắn một mình ở trong phòng ngây người tròn một tháng, cơm canh đều do đệ tử mang đến, chưa bước ra khỏi phòng một bước.
Ngày cuối cùng trong tháng, hắn gọi tiểu sư đệ vào.
Các sư huynh sư muội ngoài cửa không ai biết hắn lại làm trò quỷ gì, chỉ biết lúc tiểu sư đệ bước ra sắc mặt rất là quỷ dị.
Sau một ngày, Lạc Phàm vẻ mặt tiều tụy xuất quan.
Sau ba ngày điều dưỡng, hắn chuyển thư đến các đại chưởng môn —— Mở đại hội võ lâm.
Tất cả đều ồ lên.
Chỉ là nếu minh chủ lên tiếng, đại hội này đương nhiên phải mở.
Trong đại hội Lạc Phàm nói: "Trừ ma giáo."
Các sư huynh sư đệ sư muội của hắn trong gió náo loạn, bởi vì vẫn là lần đầu nghe thấy hắn không cà lăm.
Các chưởng môn cũng trong gió náo loạn, minh chủ có tâm tiến thủ như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Bọn họ đang suy nghĩ nên mở miệng khuyên can thế nào, chợt thấy minh chủ trường kiếm lần thứ hai xuất vỏ, lập tức chỉ có thể mặt đối mặt nhìn nhau.
Cho nên cách trăm năm, nhân sĩ chính đạo lại dưới sự lãnh đạo của minh chủ võ lâm vừa nhậm, đi lên con đường tiễu trừ ma giáo.
Giáo chủ ma giáo nghe được tin tức này, vuốt cằm nói: "Hắn đang làm trò quỷ gì a?"
Mạc Chiêu bên cạnh cũng lắc đầu không biết.
Hắn thực sự đoán không được tứ sư huynh của hắn muốn làm gì.
Có lẽ là lúc nhỏ bị khi dễ quá nhiều, người trong môn phái chỉ xem Lạc Phàm là người đơn thuần, hắn lại biết người này so với bất kỳ ai còn để tâm hơn.
Nếu như ai tin bộ dáng ít lời của hắn, thật sự chính là bị gạt rồi.
Đến khi đến dưới chân núi ma giáo, Lạc Phàm cũng không nóng lòng công lên núi, truyền tin đến giáo chủ ma giáo —— Chúng ta đơn đấu đi.
Giáo chủ tà mị cười, đồng ý, Mạc Chiêu quan chiến.
Phía trên đã nói, có thể chính diện đối đầu với giáo chủ ma giáo chỉ có võ lâm minh chủ, bởi vì võ lực không ngang bằng, không cách nào thành CP.
Hôm nay Lạc Phàm thân đã làm minh chủ, võ công vài năm nay càng có tiến cảnh lớn, cùng giáo chủ đánh từ chân núi lên tới đỉnh núi, kiếm khí ngang dọc.
Nhân sĩ chính đạo dưới chân núi xem mà nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy có một minh chủ hành động cường đại thế này xem ra cũng không phải chuyện xấu gì.
Đến khi kiếm khí dần ngưng bớt, tiến vào đại điện ma giáo, nhìn thấy minh chủ của bọn họ chân giẫm trên ngực giáo chủ, tà mị cười về phía bọn họ.
"Ta là tân giáo chủ."
Lạc Phàm nói.
Trên giang hồ lần đầu nảy sinh ra chuyện võ lâm minh chủ chuyển sang thành giáo chủ ma giáo.
Các chưởng môn nhìn minh chủ của bọn họ trói giáo chủ ma giáo, còn mình ngồi lên vị trí giáo chủ, nhất thời nhìn nhau không nói.
Tiểu sư đệ Thương Hằng phái Thiên Sơn cười khổ, thầm nghĩ thảo nào hắn muốn mình tiếp nhận chức vị chưởng môn, hóa ra là vậy.
Các đại chưởng môn gặp phải đả kích trầm trọng, như đám du hồn quay về môn phái của mình.
Mạc Chiêu nhìn Lạc Phàm đang ngồi trên vị trí giáo chủ, nói: "Cách làm của ngươi như vậy, phái Thiên Sơn làm sao bây giờ?"
Lạc Phàm cúi đầu vuốt ve thanh kiếm của mình.
Võ lực chí thượng thật sự không phải thói quen tốt.
Hắn đột nhiên nắm tay Mạc Chiêu bên cạnh mình, rất có khí khách trừng trừng nhìn Mạc Chiêu: "Mạc Mạc..."
Lão nam nhân ba mươi tuổi bộ dạng non mềm thực sự khó coi, nhưng bản thân Mạc Chiêu cũng không nhỏ.
Hắn cười nói: "Vì nói câu 'Ta là tân giáo chủ' ngươi tốn bao nhiều thời gian để tập luyện?"
Tròn một tháng, Lạc Phàm ngây người trong phòng tròn một tháng, chỉ để nói câu "Trừ ma giáo" và "Ta là tân giáo chủ".
Cho nên nói, tiền nhiệm giáo chủ thua tuyệt đối không oan uổng.
Hắn vươn một ngón tay nói: "Một... một ngày."
Mạc Chiêu cúi người nâng cằm hắn, thấp giọng cười nói: "Nói dối cũng không phải tật tốt gì."
Núi không phải ta, ta liền đến bên núi. Mạc Chiêu không muốn rời khỏi ma giáo, hắn liền bỏ mặc tất cả đến ma giáo.
Từ chưởng môn phái Thiên Sơn đến võ lâm minh chủ, lại đến giáo chủ ma giáo, hắn nhìn thì như từng bước xa dần Mạc Chiêu, nhưng nếu dám buông bỏ, hai người lúc này chẳng qua chỉ trong gang tấc.
Hắn là một tên cà lăm, sư đệ hôm nay đôi mắt tuy rằng khỏi rồi, nhưng trong mắt hắn, vẫn là sư đệ muốn hắn chủ động nắm tay như năm xưa.
Nếu như không dám, liền thật sự thua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com