Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoài Niệm

Hắn từ bỏ , không ẩn mình sau cách phiến đá hay một hốc xó nào nữa . Lòng tự tôn hắn trỗi dậy . Đây không phải chỗ cho một Đại vương càng không phải chỗ cho Tề Thiên Đại Thánh . Hắn lượn trên những con suối tận hưởng cái khoái cảm tự do , tự đại . Rồi hắn đâm sầm vào tảng đá to giữa suối . "Chà không ngờ nay ta lại rảnh rỗi lấy đầu thử đá" hắn cười vì sự bất cẩn của hắn . Có vẻ cái đập đầu đủ mạnh để lôi tâm trí hắn về , rồi trong tâm trí hắn kí ức về sư phụ hắn , không không phải thánh tăng mà là hơn 500 năm trước lúc hắn mới chỉ là một con khỉ vô danh , con khỉ là quá nhẹ để chỉ hắn rồi , mà phải là yêu quái mới đúng , không một con khỉ nào sinh ra từ đá . Phải là sư phụ đầu tiên của hắn , người dạy hắn biết viết , biết võ , có một cái tên và một gia đình , phải Bồ Đề Tổ sư , hắn nhớ người , hắn không dám đôi co với Bát Giới không phải hắn đuối lý , chỉ là sư phụ cấm hắn , nghĩ tới lời đe doạ của thầy làm hắn sợ phát khiếp

" Chỉ cần ngươi ở đâu , mà nhắc tới tới tên ta , ta điều hay và sẽ lóc xương xẻo thịt con khỉ nhà ngươi "
Đấy có cho thêm mạng Tôn gia gia cũng không dám làm càn , hắn thở dài à có hai người nữa , không phải thầy chỉ là bằng hữu , là Lục Nhĩ . Bạn thân , người huynh đệ tốt nhất của hắn . Gã có bộ lông xám trắng , và đặc điểm nhận biệt là sáu lỗ tai cùng với niềm đam mê bất diệt với những thứ mới mẻ , và tài năng sáng chế kinh ngạc

Uyên Nhi . Uyên Nhi sao ? Hơn ngần ấy năm muội ấy còn nhớ tới bổn thánh . Những kí ức chợt ùa ùa kéo về lấp đầy khoảng trống trong hắn . Hai người là gia đình , bạn bè , đồng đội của hắn . Nhớ cái lúc mà hắn vượt sông , vượt biển kiếm thầy , trải qua mười mấy ngày giầm cái thân này trong tuyết đợi thầy nhận , thì người đầu tiên bắt chuyện với hắn là muội ấy.
Đôi mắt đỏ trong , tóc dài đến ngang lưng vừa chừng búi , là một yêu hồ . Vì đều là yêu tu luyện mà thành nên muội ấy với hắn quen nhau trong tình cảnh trớ trêu . Tưởng chừng vậy là hết nhưng sau này lại đồng cảm với nhau hơn cả !
Mới đầu cả hai đều bị bắt nạt tại nơi ấy , nhưng muội ấy thật giỏi , thật đáo để , muội ấy đã chứng minh yêu cũng có thể lựa chọn tốt hơn , và cả hắn cũng bị ý chí đó ảnh hưởng , vốn sẵn là đá nên tinh thần thép và ý chí chai sạn , cùng với sự quyết chí không lùi được ảnh hưởng thừ Uyên Nhi đã giúp hắn được giải nhất trong cuộc thi , và muội ấy thứ hai .
Nghĩ tới muội ấy là hắn lại bất giác mỉm cười tại sao nhỉ . Khác với Lục Nhĩ , hắn vốn đã không ưa gì nhau từ lúc đầu , tình bằng hữu chỉ nảy nở khi Uyên nhi bày trò , đẩy hắn với gã cùng chung số phận . Lên kế hoạch tỉ mỉ , cho hắn và gã gặp nhau cùng nhau sau khu rừng , vốn không ưa gì đã vậy còn là thằng đầu xỏ bắt nạt hắn với Uyên Nhi nên gặp nhau đã đánh lộn bá nhào đang đánh mệt thì trời mưa, hai đứa ướt nhẹp chạy vào hàng trú mưa , do trời mưa quá lâu nên hai đứa bày trò khích nhau , khích qua khích lại .
Hắn bảo gã kia là đầu to óc như quả nho , gã kia cũng vừa mở miệng kích là bày đặt ra vẻ xin theo thầy chỉ để thể hiện .
Sau một lúc cao trào , hắn và gã đều chọt vào nỗi đau lớn nhất , là sinh ra đã không biết tình mẫu hậu . Gã chỉ là con khỉ được Đại Vương lúc bấy giờ nhận nuôi . Có đặc điểm vô cùng khác biệt là có sáu cái tai . Nên có tên là Lục Nhĩ . Gã có bộ lông trắng ngà , đôi mắt đen ánh lên vẻ tinh anh . Tính tình thì phải gọi là nghịch chúa .
Sinh ra đã không biết mẹ , may mắn có người cha nuôi nên cũng biết về tình cha con .
Gã không ghét hắn , chỉ nghĩ hắn là con người đanh đá khó gần vì hắn học nhanh và giỏi hơn gã nên mới bày trò trêu chọc . Hắn cũng nào khác gã là bao ! Hắn sinh ra đã thành hình luôn rồi , cũng chẳng biết thế nào là yêu đâu . Chỉ nghe về người mẹ của mình qua lời kể cả Bồ Đề thôi , mà hiếm lắm ông mới kể , hắn cảm giác là ông không muốn nhắc tới nhiều , mỗi lần kể là mắt ông cứ đỏ lên , vẻ ân hận xen bi thương . Chắc sau người mẹ đó là cả một câu chuyện mà hắn chưa biết ! Nên sau này hắn cũng ít hỏi tới , cũng may mắn là hắn cũng có một người cha . Bồ Đề Tổ Sư là người thầy , người cha của hắn nên y thương thầy rất nhiều . Lâu Lâu thuận miệng còn gọi tiếng Cha .Nhưng đôi khi hắn như bị lạc hướng không biết mình là ai ? Và tồn tại vì mục đích gì ? Bởi vậy mà hắn điên cùng lao đầu vào học nhằm kiếm câu trả lời và xua đi bao lời dèm pha hắn chỉ là một con yêu quái . Biết được hắn cũng cùng hoàn cảnh với mình , mà gã cũng thay đổi cách nhìn về hắn và có nói một câu nói mà hắn nhớ mãi
'' Ta không thích ngươi dùng chữ tồn tại . Cứ tồn tại như cô hồn vất vưởng không biết mục đích thì quá nhàm chán ! Hãy tìm mục đích của ngươi và hãy Sống KHÔNG ĐƠN GIẢN LÀ TỒN TẠI ''

Hắn lúc đầu không mấy quan tâm , sống và tồn tại thì khác gì . Nhưng sau này hắn mới hay , hai khái niệm đó rất khác nhau . SỐNG khác Tồn Tại , có lý tưởng có chính kiến tạo nên sống . Và cũng thật lòng cảm ơn gã , đã góp phần tạo nên một Tôn Ngộ Không như hiện tại , ngang tàn , sắc bén cứng rắn và biết sống ! Người ta bảo một chữ cũng là Thầy , mà nữa chữ cũng là Thầy . Nên nhìn bề ngoài thì hắn và gã trạc tuổi nhau , nhưng hắn thường gọi gã một chữ '' Huynh '' như một lời cảm ơn từ đáy lòng đã dạy hắn một điều tuyệt vời như vậy !!

Có cùng chung một nỗi đau , hắn và gã nhanh chóng thân nhau . Dĩ nhiên cả hai phải qua một trận ốm dài ngày , vì mưa lâu quá nên hắn với gã chọn cách đội mưa về cho nhanh ! Hắn thì đỡ hơn gã nhiều , đằng gì cũng là thân đá tu mấy ngàn năm mới thành nên cũng chịu bao nhiêu đợt mưa nắng rồi nên hắn chỉ ho nhẹ mấy ngày . Còn gã thì liệt giường mấy ngày , nhưng khi gã hết cảm rồi thì khác . Như đã nói gã là chúa của nghịch , hơn hắn rất nhiều . Với mấy tài sáng chế trình độ gã nghịch được nâng lên một tầm cao mới ! Nếu may á thì chỉ bị phạt thôi , còn xui á thì lọi giò .

Từng nghịch pháo cháy cả một phòng ăn , và cái ngu nhất là lấy cái chuông đồng gắn bánh xe vào , lao đi với tốc độ bàn thờ làm cả ba xém thì toàn tụ nơi chín suối . Và sau mỗi lần đó tùy vào thân thể còn nguyên không mà Bồ Đề sẽ ra hình thức phạt khác nhau . Như lần nghịch pháo thì phạt quỳ , sau đó còn chép phạt mấy sấp giấy , còn lần cái chuông thì không bị phạt do Lục Nhĩ đã tiếp đất bằng mặt , một bên chân vì thế đó bó một cục , treo tòn ten mấy tháng ! Cả ba báo làng cứ thế mà ra đời , cùng nhau ôn bài trước mỗi đợt thi , quậy phá làm cho bao người lớn phải đau đầu . Thống Hầu lẫn Bồ Đề cũng đã từng phải họp lại để ngăn lũ *cá con * thì cũng biết cả bọn phá cỡ nào . Những ngày tháng hồn nhiên , vui tươi cứ thế mà qua đi , tình thân của ba người cũng vì thế mà tăng dần , như không thể cách xa .

Cả hai dạy hắn tình bằng hữu , tình huynh đệ . Riêng sư muội hắn còn cho hắn một cảm giác khác nữa , lâu dần tiếp xúc với cô . Nhận ra cô là người mạnh mẽ , thông minh và nhạy bén , không ngại khổ nhưng không kém phần dễ thương lẫn đáng yêu , lại dễ gần , biết tôn trọng người khác , và hương sắc tuyệt trần ! Nam nhân khó qua ải mỹ nhân , hắn cũng vậy thôi . Huống hồ gì là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén !

Sau khi biết về hoàn cảnh của cô càng làm hắn thêm khâm phục , cô gieo vào hắn một khoái lạc cảm xúc , chỉ riêng với cô hắn mới cảm thấy như vậy , thật khó tả , hắn dâng một lòng mến mộ với cô, nhìn vào đôi mắt đó làm hắn tự khắc đỏ mặt , và sau lưng mà hắn không biết , cô nương đó cũng như y , cũng dâng cảm giác như vậy , hắn cũng đã gieo vào tim cô nương kia hình bóng của mình , lâu dần cả hai đều phát hiện những biểu hiện lạ của người kia , trong lòng cũng đã rõ . Nhưng hắn và cô vẫn duy trì tình huynh muội , mà sau đó là âm thầm quan tâm người kia hơn cả . Hắn và cô cũng chỉ đón nhận tấm lòng từ người kia bằng đôi tai ửng đỏ , bằng những nhịp tim lạc nhịp , biết bên kia có ý với mình rồi nhưng vẫn dưới vỏ bọc huynh muội , kiếm cớ để đứng kế bên người kia cũng chỉ dưới danh nghĩa đó , nhưng tâm lại là cảm giác khác , nhưng may sao là đối phương đều biết nên chẳng cần nói chỉ cần hành động . Vốn tưởng không ai biết , nhưng vải thưa sao qua mắt thánh , cả sư tôn lẫn Lục Nhĩ đều hay , Bồ Đề thì chỉ nhìn và cười trước những hành động tưởng chừng quan tâm bình thường nhưng ý lại khác đó mà chẳng ý kiến , riêng Lục Nhĩ phải chọc hắn và cô ngượng chết mới vừa lòng , dù có khi hắn vác chổi chà mà đuổi đánh cũng không chừa ! Đúng là mắt của đứa bạn thân là mắt cú , mắt quạ chứ không phải mắt người mà , chuyện gì giấu cũng biết , mà chuyện thanh thiên bạch nhật lại không biết cái gì mới khổ ! Sở thích quái thiệt chứ !

Tưởng chừng cứ vui vẻ bên nhau như vậy . Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang , mọi chuyện dần xấu đi khi hắn bất ngờ được bầu làm tân Đại Vương mà không phải là gã , người tưởng chừng sẽ nắm chức vụ đó . Gã cũng thường tự hào khoe rằng mình sẽ là Đại Vương trong tương lai , hắn chẳng mấy quan tâm đến chức ĐẠI VƯƠNG kia , nên tỏ ra khá bất cần , thật lòng chúc phúc cho gã sẽ là một Đại Vương tốt , ngờ đâu mọi chuyện khác với sự tính toán trước đó , chính hắn còn thấy bất ngờ . Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên cái giây phút đó , tiếng nói của Thống Hầu luôn khắc sâu trong đầu hắn

'' Đại Vương đương thời đã chỉnh sửa người kế nhiệm . Hi vọng lựa chọn của Đại Vương là đúng đắn , người sẽ đưa Hoa Quả Sơn tới thịnh vượng phải là người tài cao và mưu trí . Xin chúc mừng tân Đại Vương , TÔN NGỘ KHÔNG ''

Hắn sợ , sợ rất nhiều mỗi khi nhớ về lời nói đó , càng thêm đau đớn mỗi khi nhớ về cái ánh mắt mà Lục Nhĩ nhìn hắn , đầy vẻ căm hận . Mọi chuyện như cú vả đau điếng với gã , dù hắn có cực lực giải thích , đáp lại chỉ là lời nói lạnh nhạt
" Ngươi nghe thấy không , không phải tên Lục Nhĩ mà là cai tên Ngộ Không , ngươi cướp đi cái danh xưng vốn là của ta , tất của ta . Đây là cách mà ngươi trả ơn cho cái gọi là huynh đệ của ngươi sao ?"

Có thật là hắn cướp đi tất cả của Lục Nhĩ không ? Hắn cũng không rõ nữa , bởi hắn đâu muốn , hắn còn không biết biết mình sẽ lên làm Vương nữa kìa . Nhưng Lục Nhĩ đã quay qua hận hắn , liên tục dùng hành động lẫn lời nói xúc phạm hắn . Nhưng lúc đó hắn cam chịu để người ấy sỉ vả , hắn không muốn mất đi cái tình nghĩa này nên chọn cách nhẫn nhịn . Nhưng rồi gã vẫn chọn ra đi , đi biệt sứ và chưa từng xuất hiện kể từ ấy ! Dù cho hắn đã cố cứu vãn , thậm chí đề nghị đến việc nhường lại chức vị lại cho gã để mong sao người ấy suy nghĩ lại , vì vốn dĩ hắn chưa từng muốn cái chức vị này cho cam , đã vậy còn lấy đi người huynh đệ tốt của hắn , thật lòng hắn không muốn , chưa từng !

'' Ngươi cứ việc giữ lấy , để ta tự mình lấy lại thứ vốn sẵn của ta ,để ta tự lực chứng minh cho ông cha kia đã sai lầm thế nào mà chọn ngươi mà quên đi đứa con này , ta không thèm lòng thương hại từ ngươi , không cần một thứ tình huynh đệ cỏ rác này"

Gã để cho hắn một câu dứt nghĩa cạn tình , cùng câu thề quay lại lấy lại cái chức vị này . Sư Tôn lẫn Uyên nhi cũng vô cùng sầu lòng bởi cuộc cãi vãi của hai người . Chung quy cũng là tranh quyền đoạt vị , cái chức vụ hảo huyền làm xứt tình thân mà bao lâu đã gầy dựng giờ đổ sông đổ bể .

Hắn sau này cũng khỏi nói rồi ,vì ngang ngược cố chấp mà bị đuổi khỏi sư môn , sau khi Lục Nhĩ đi , hắn lên trời làm quan , bị khinh thường mà phong chức giữ ngựa . Lúc đầu hắn còn vui vẻ đón nhận nhưng sau bị các quan thần dè bỉu mới phản kháng . Dẫn tới sự kiện ĐẠI NÁO THIÊN CUNG , diệt hơn 10 vạn thiên binh thiên tướng , mà có danh xưng Tề Thiên Đại Thánh . Hắn trước khi làm chuyện long trời lở đất đó cũng đã gặp cô , cô vừa hay lúc đó cũng trải qua một biến cố xém thì lìa đầu . Vốn tính sau khi quậy phá thiên đình sẽ quay về xem cô giờ sao . Nào ngờ bị Phật Tổ nhốt dưới chân núi Ngũ Hành , sau được Đường Tăng từ Đại Đường đi thỉnh kinh cứu giúp , cũng nhờ Bồ Tát chỉ điểm mà bái ông , chấp nhận phò tá Thánh Tăng đi tây phương lấy kinh . Trên đường gặp thêm hai người nữa , lạy hắn nhận hắn làm sư huynh , Đại sư huynh . Hắn lại một lần bái thầy , nhận đệ rồi lại từ thầy chối đệ . Hai lần bị con dao tình nghĩa cứa vào tim càng làm hắn đau thêm ! Nếu biết trước như vậy sao hắn phải cố gắng làm gì cơ chứ . Bỗng đầu hắn nhớ tới hình bóng của cô tiểu hồ kia , mà tâm đang gợn sóng phút chốc an nhiên , như đã nói cô gieo vào hắn một khoái lạc cảm xúc . Vừa hay có một cái vòng rớt ngay vào lòng , hắn theo phản xạ ngồi bật dậy , cầm cái vòng mà xem xét không khỏi cảm thấy quen thuộc . Và nhanh như cách cái vòng ấy xuất hiện , tiếng nói của người nhận là chủ của chiếc vòng lên tiếng , hắn nhìn theo tiếng gọi là bóng dáng mảnh khảnh bên kia con sông , gió thổi bay làm các lọn tóc của người kia như bay lên !


" Xin huynh trả tôi cái vòng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com