Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Thương vẫn ghét , ghét mà thương !

" Lộ Tú Uyên "
Cô chợt khựng tay lại , điếu thuốc cũng vì vậy mà treo chơi vơi giữa khoảng không . Thôi chết , cô vừa chọc một tổ ong !
Chỉ là thói quen nhưng thật sự nó vừa phản cô ! Điều tệ hại hơn cả là giọng nói đó không chỉ đến từ sư huynh cô mà còn là của Bồ Đề tổ sư , và của Đường Tăng nữa !

" Cái dánh vẻ tự cao tự đại vốn có của con đâu rồi , sao giờ rúc một chỗ như ngày nhỏ vậy . Giờ lớn rồi thì càng nên vững bước mà đi , đi chứ . Thầy nói trước mấy trăm năm nay thầy quen ở một mình rồi ! Không để con khỉ nhà ngươi cứ chui ra chui vào như lúc nhỏ đâu ! Mà dù có vậy thì . Ngộ Không con phải luôn ghi nhớ . Rằng thầy sẽ luôn bên con , bên cả ba đứa . Gần đến nỗi các con chỉ cần quay đầu , sẽ luôn có bóng dáng của thầy ở phía sau đang dang tay đón lấy mấy đứa , dù mấy đứa có mệt mỏi thế nào ngoài kia . Hãy cứ yên tâm vì còn chỗ dựa là thầy ! Và nếu cần thiết thầy sẽ không ngại mà phạt ba đứa đâu "
" Vâng , con biết rồi "

Quay về cái lúc mà hắn và sư tôn đang ung dung tán gẫu , hắn cũng đang bị sư tôn khiển trách vì tội lo xa , vì nghĩ mấy chuyện không đâu ! Đang khi cảm động thì có một việc xảy ra làm không khí trở nên có gì đó sai sai !
Thì ra trong không khí phảng lại hương đăng đắng , lẫn với mùi bạc hà ! Tất cả điều lọt vào chiếc mũi thính của hắn , không những thế còn là của Bồ Đề . Thậm chỉ thế làn khói xanh còn đâu đó phảng phất trước mặt hai người bọn họ . Thề là không lẫn vào đâu được , là mùi thuốc !
Làm hắn lẫn Bồ Đề tá hoả vậy là đứng phắt dậy không kiềm được mà ló cái đầu ra nhìn .
Đã không nhìn thì thôi , đã nhìn thì lại lên cơn hạ huyết áp . Đồng thanh cả hai người gọi tên cô , và thật sự cũng khá bất ngờ vì có sự góp mặt của Đường Tăng . Nhưng thôi kệ , vì có thêm đồng minh cũng không tồi !

" Muội lại làm cái quái gì vậy"
Hắn chụp vai cô mà lắc , làm cái đầu cô đang đau ing ỏi càng thêm chữ điếng !
" Thôi được rồi , huynh đừng lắc muội nữa , muội chóng mặt quá "

" Ngộ không , con cứ lắc mạnh vào . Cho nó tỉnh ra , đâu ra lại có thói quen xấu như vậy "
Được rồi , nước đi này cô đi sai , cho cô một cơ hội đi lại được không ! Tận ba người thay phiên nhau giáo huấn làm cô chỉ biết cười trừ !

Ba khuôn mặt đằng đằng sát khí cứ sát lại gần , như muốn dùng sức nặng mà đè chết cô vậy . Dù ý đồ có là gì , thì cô dám chắc là bọn họ đã thành công khiến trí óc cô quay cuồng , tâm tính cô lung lay rồi . Sức ép vô hình đó làm cô theo phản xạ mà giơ tay chắn trước ngực , nụ cười thêm phần gượng gạo
" Nay con còn thêm tội này à Uyên Nhi "
Đường tăng hắng giọng , dùng mặt lạnh với cô , hắn đột nhiên xen vào
" Không phải thầy ạ , tội muội ấy nhân đôi mới đúng , tưởng muội và Sa Ngộ Tĩnh sau lần giấu diếm đó sẽ không tái phạm nữa , mà nhân tiện không phải muội cũng đã hứa rồi sao"
Xong hắn lại rời mắt khỏi cô , nói đoạn lại đưa mắt nhìn Tam Đệ , làm Lão chột dạ , đồng ý là cái lần đến động Hoàng Bào đã thấy cô nhâm nhi điếu thuốc , về nhà cũng đã dối lòng không nói cho ai biết rồi ! Lão thừa biết là Hầu Ca mắt nhắm mắt mở cho qua , chứ dễ gì múa rìu qua mắt thợ , hắn cũng chẳng tra khảo gì Lão , chỉ mắng với góp ý với cô thôi làm Lão nghĩ đã qua chuyện rồi , ai ngờ cô cáo trước mặt vẫn chứng nào tật nấy !
" À ý của con là Uyên nhi nó có đồng phạm là Sa Ngộ Tĩnh à "
Đường Tăng hơi chau mày rồi lại Sa Ngộ Tịnh làm lão phải vội nhận tội .
" Con thấy cổ cũng tội "
" Tội . Tội đầy mình á hả "
Hắn cau có mà nhìn lão xong rồi lại như cũ mà nhìn cô , hắn áp mặt về phía cô . Rồi lại đưa tay giật lấy cái điếu thuốc trên tay cô , vứt xuống đất đưa chân và giẫm nát nó ! Làm cô đứng hình , mặt cuối gằm xuống , không khí xung quanh xuống đến không ngờ , lạnh lẽo và bí bắch .
Ai cũng nghĩ là hắn vừa chọc cô giận rồi , đến hắn còn nghĩ vậy mà lại . Nhưng đùa ai vậy , hắn cũng toả ra sát khí tương tự ! Hai luồng khí lạnh gặp nhau , bầu không khí càng như cục tạ đè bẹp bất cứ ai ở gần ! Đường Tăng cũng toát mồ hôi lạnh , còn Lão Bồ Đề thì cười khổ ! Bát giới và Sa tăng thì sợ đến trắng cả người !
Nhưng thật chất trong lòng cô không khỏi thấy tiên tiếc ! Không phải vì điếu thuốc hút dở mà là vì chính cái điếu đó mắc vãi cả linh hồn !
Tận 25 ngàn lượng bạc cho vật liệu , 35 ngàn lượng bạc chi trả cho việc phục hồi sao cho giống nhất . Phí gia công thủ công với giá 5 ngàn lượng bạc cho tay người thợ lành nghề , 5 ngàn lượng bạc ấy là trả thêm để đảm bảo chất lượng lẫn coi như một phần thưởng tương xứng với kiệt tác mà họ làm ra !
Thánh thần ơi , hắn vừa thẳng tay tiễn 65 ngàn lượng bạc . Một số tiền lớn , đủ cho một người ăn sung mặc sướng tận một năm mà còn dư dả . Nếu biết chi li không chừng có sống ngót nghét hai năm với số tiền ấy . Đó là còn chưa nói tới những người sống hà tiện không dám ăn , không dám tiêu nhá ! Với những người như vậy không chừng với 65 lượng bạc có thể sống cả đời . Nói quá lên thì không chừng tới đời con cháu mà có con trai chuẩn bị lấy vợ vẫn còn đồng làm của hồi môn lấy một người con gái của viên chức cao còn không mấy ăn thua cho hết , thừa tiền lấy mấy cô lận ! Đó không còn là một số tiền nữa mà đối với nhiều người đó là cả một gia tài ! Từ thấy xót túi tiền dần lấn áp bởi cơn giận . Không phải giận kiểu muốn giết người như Hoàng Bào vừa hưởng , chỉ là cảm giác giận lẩy chấm phá thêm là cảm giác mang mác buồn vì mất đi một vật báu vậy . Món quà của đại tỉ trong buổi sinh nhật năm cô vừa tròn tuổi trăng ! Cái năm tai ương đó . Mọi vật đều như phản lại cô , đến uống một ngụm nước , nhấc một tấm vải đều có thể mất mạng . Vì năm đó , là cái năm đầu cô có thêm vật nặng . Một vương miện bằng vàng rồng đính ngọc những viên ngọc đỏ to tướng

Thật đẹp . Thật lộng lẫy thật kiêu sa .
Nhưng thật cô đơn trên chiếc ghế mạ vàng và trên đầu là một vật biểu lộ cho quyền lực . Vì ai trong nhà cũng muốn cô chết quách đi cho xong !
Thật sợ . Vì trước ngày hôm đăng quang mấy bữa . Đầu cô đã xém lìa trên khẩu đầu trảm !
Thật rẻ rúng . Vì thứ tình gia đình còn nông cạn hơn thứ tình nghĩa ngoài đường với những người không chung huyết thống ! Có khi lại yêu thương bạn hơn chính người ruột thịt !
Thật đau . Vì sau ngày hôm ấy cô phải chính tay đày cha mẹ mình đi biên cương !
Thật khốn cùng . Khi ngày hôm đó cô phải tự mình trục suất người chị mình đi thật xa !

Cô có và vẫn luôn để ý lẫn không ngừng hết thương người chị kia ! Đằng gì cũng chung một dòng máu , là máu mủ ruột thịt nên nói gì thì nói vậy thôi chứ nói về người chị ruột đó cô vẫn chỉ cố nhớ tới những năm tháng vui vẻ nhất , vẫn luôn tôn trọng chị ta theo một cách riêng ! Chả trách cô dám chi một số tiền lớn để phục hồi món quà kia , dù là nó nhắc lại là nó chẳng có ý tốt gì là bao . Dù chị ta tặng quà chỉ trên danh nghĩa thì cô cũng muốn nhận lấy nó , gìn giữ nó và cô muốn rằng mỗi khi nhìn thấy nó , cô chỉ muốn thấy hình ảnh người tỉ tỉ đang đưa cô cái bánh gạo sau những lần bị mắng hay luyện tập quá sức , muốn thấy hình ảnh tỉ ấy cũng cô nhảy múa dưới mưa ! Trong căn bếp đen xì khói khi tỉ cô đang cố dạy cô nấu súp ! Bàn tay lạnh của chị để lên vầng trán nóng bừng của cô trong cơn sốt ! Cô nuối tiếc điều ấy , nhớ mong tháng ngày ấy , hạnh phúc biết bao khi nhớ mình có người chị hiền thục và đảm đang !
Chứ không phải là hình ảnh chị ta dùng những lời cay nghiệt nguyền rủa cô khi lời tiên tri cho hay cô sẽ lên làm vương , cái ánh mắt lạnh lẽo cùng với khuôn miệng nhếch mép cười khi cô lên máy chém ! Cô ghét và hận . Hận bà chị đó rất nhiều ! Thà rằng trước đó đừng đối tốt như vậy với cô như vậy lúc đầu . Để cô thôi ảo tưởng rằng mình còn người nhà , còn người cho mình là máu mủ thịt thà ! Còn nhà để về ! Để khi chị ấy bỏ đi , cô không phải đau như vậy . Cô biết sự phản bội chưa từng đến từ kẻ thù nhưng nó vẫn rất đau . Và chữ đau đó vẫn đang gặm nhấm cô từng ngày ! Từ chữ đau cô dần chuyển sang ghét ! Cô ghét tất cả về người chị , chán ghét khi mỗi lần kể về cổ ! Ghét nhất khi mỗi lần không kiềm lòng được mà nhớ về chỉ ! Nhưng tận sâu bên trong cô biết cô vẫn thương chỉ , vẫn luôn mong ngóng chỉ về ! Nhưng cô khác hắn , cô sẽ không và không nhường lại ngôi vị cho chỉ đâu ! Không thể vì níu kéo một mối quan hệ chị em vốn đã đổ vỡ mà đẩy thần dân lẫn sỉ diện mình xuống được , cô chỉ đang mong ước . Và ước thì chỉ là ước thôi . Nên cô đành cất chữ thương vào sâu , mà để chữ ghét ra ngoài . Như vậy cô mới có đủ lí trí để cai trị tốt cho dân chúng , trong cuộc chơi thì kẻ chiến thắng phải là kẻ đặt ít tình cảm vào nhất ! Và cô là một người hiếu thắng , cô vẫn sẽ đợi chị ta về ! Luôn sẵn lòng mà tận tâm yêu thương lại chỉ , giải thích tất cả cho chỉ . Chỉ cần chị ấy chịu nghe và chịu quay lại thôi nhưng hiện giờ thì chưa được nên :
-" Thương thì vẫn thương ! Nhưng vẫn ghét "

Cô cắn răng xém tí còn cần trúng lưỡi . Nói thiệt nếu là đang ở một không gian khác vắng người hơn , cô cũng sẽ chẳng tiếc thể diện mà giảy nảy ăn vạ hắn đâu ! Nhưng đây dù gì đây cũng là chốn Vua chúa ở . Nên dù không muốn thì cô vẫn phải ưu tiên cho cái danh dự lẫn liêm sỉ . Không chỉ cho cô mà còn cho ba người kia và hắn nữa . Thật lòng cô cũng chẳng biết tại sao mình phải nghĩ nhiều như vậy , chỉ biết là có ảnh hưởng tới hắn là cô bằng lòng nhịn , nhưng khổ hơn là người làm cô sốc cứng người lúc này lại là hắn . Cô hít một hơi sâu , dù trong hoàn cảnh nào thì cô vẫn bảo đảm cho vai diễn hoàn hảo nhất , làm thì làm cho tới nơi tới chốn !
Cô khó khăn đứng dậy , phần vì vai diễn trẹo chân lúc đầu . Phần đầu lúc nãy ăn trọn cái ghế vẫn còn nhức ! Đứng đối mặt y , cô cố gặng ra từng tiếng một !
" H..uynh , ít nhất huynh có thể cho muội hút lấy một hơi mà ! Hoặc không thì trả cho muội , dù gì đó cũng là điếu thuốc mới mà , mắc lắm luôn á "

" À ra muội còn lén mua à "
" Dĩ nhiên , cái đầu bị huynh đập rồi , giờ đến cái này nữa"
Cô tiếc hùi hụi , mắc là một phần , nhưng tiếc hơn nữa vì cái điếu đó làm được hoàn toàn từ thủ công , đã vậy còn ghép từ mấy mảnh vỡ từ cái điếu ban đầu . Cũng vì đó là món quà của đại tỉ cô nên cô trân trọng nó lắm . Dù ý nghĩa tỉ ấy tặng cô chẳng mấy tốt đẹp gì nhưng dù gì đó cũng là món quà duy nhất mà cô có từ đại tỉ ! Nên cô mới bỏ tiền ra thuê người phục hồi lại nó , ai ngờ . Cô sớm biết trước thế này rồi , mà vẫn cố chấp , có một sư huynh tính khí như vậy thì đáng lẽ cô nên đề phòng . Suy ra cũng là lỗi tại cô quá chủ quan . Trời ạ , đau ví quá !
Cô lụm lại các mảnh vụn với vẻ tiếc đứt ruột . Ánh mắt từ trong mắt chuyển qua đục ngầu mà lườm lại y
" Huynh , thật không có lý lẽ gì cả "
Từ có lý , hắn tự nhiên lại thành người vô lý . Tính chướng của hắn cũng nổi lên , không phục hắn cãi lý với cô
" Là muội ngang ngược trước , ta mới phải làm vậy"
*Muội không quan tâm . Đền cho muội *
" Đền gì , có cái gì tốt cho muội thì ta lỡ làm hư thì ta sẽ đền . Nhưng thật đáng tiếc cái này không phải ta lỡ mà là cố tình đấy ! Cũng chả phải đồ bổ gì "

Cứ vậy mà hai người cãi lộn . Bồ đề với Đường Tăng nói đâu có sai . Tuy cô với hắn là sự cộng hưởng tuyệt vời . Nhưng tâm cô tịnh mà tánh cô ngang !
Và nếu gọi là ngang thì hắn đứng thứ hai thì ai dám nhận là thứ nhất !
Cứ như vậy trước mặt cả hai người thầy trong cương vị dạy dỗ . Một người dày dặn kinh nghiệm trước hai người trò kia . Biết rõ về tánh cô lẫn hắn . Một người mới biết về cô , cũng hiểu được sơ lược vì qua nhiều ngày bên cạnh . Nhưng nhìn thôi là đủ biết cô cũng là một bướng chúa ! Còn hắn á . Với ông chỉ có một cụm từ để chỉ hắn !
* Quỷ ngang ngược*
Thầm thán trong lòng , trong đầu ông đã tự bật lên dòng chữ đó rồi ! Kèm theo là tiếng thở dài nườm nượp !

"* Lại phải xem hai đứa quỷ đó đấu khẩu*"
Bồ đề lắc đầu , cúi người nhặt mấy mảnh vỡ vương vãi , chợt có bóng dáng xuất hiện sau lưng Lão .
Là Thánh Tăng
" Ông có phiền không "
Ông cất tiếng hỏi Lão , Lão kéo vành mũ lên cao hơn .
" Sao lại không chứ Lão bạn"
Thế là hai người thầy ngồi với nhau mà tránh xa hai "con cua"đang đấu khẩu !
Lão cầm một mảnh vỡ lên , không hiểu sao lại thấy thu hút đến kì . Ở chỗ Lão cũng có nhiều đồ ! Mà sẵn tiện lão cũng là một tay chơi có nghề chuyên về cây cối và đồ cổ !
Mấy đồ trưng ở nhà Lão không hiếm của hiếm thì cũng là chúa của mắc . Nhưng không chỉ thế còn phải đẹp và bắt mắt ! Mà chỉ với một mảnh vỡ đã khiến Lão để tâm
" Thảo nào "
Đường Tam Tạng cất tiếng mở lời làm Lão phải quay đầu qua nhìn ông .
" Cái này ông nghĩ nó giá bao nhiêu "
* Tôi nghĩ nó không phải rẻ gì "
Lão đáp lời , tay còn lại ve ve mảnh vỡ trong tay
" Tôi đoán vật này phải trên hằng chục "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com