Chương 7:
Y/N đứng trước chiếc giường trải dài từ sàn lên trần nhà trong phòng ngủ chính của dinh thự thuộc về Kim Mingyu, hình ảnh phản chiếu của nàng đối lập hoàn toàn với không gian xa xỉ xung quanh.
Chiếc áo sơ mi trắng cài cúc quá khổ mà nàng mặc buông thõng trên vai, chất liệu voan mỏng nhẹ của nó nửa trong suốt, để lộ chiếc áo cúp ngực có gọng định hình bên trong.
Phần dây áo đính đá của chiếc áo cúp ngực lấp lánh dưới ánh đèn chùm dịu nhẹ, thêm một điểm nhấn lộng lẽo và sắc sảo cho bộ trang phục vốn thanh tú.
Mingyu đã nhắn tin cho nàng trước đó, dòng tin nhắn của anh rành mạch và đầy uy quyền: "Mặc bộ nội y mà tôi đã chọn. Không áo ngực, không quần lót. Hãy chuẩn bị sẵn sàng khi tôi trở về."
Con tim nàng loạn nhịp bởi những ngôn từ của anh, một hỗn hợp của sự sợ hãi và hưng phấn cuộn xoáy trong lồng ngực nàng.
Nàng làm theo đa số chỉ dẫn của anh, chiếc áo cúp ngực ôm trọn lấy đường cong của nàng, đôi gò bồng đào đầy đặn của nàng xuyên thấu qua lớp áo mỏng tang.
Nhưng nàng không dám không mặc đồ lót hoàn toàn.
Chiếc quần lót mỏng tang viền ren nàng chọn là một hành động phản kháng nhỏ nhoi, một cách để bám víu vào một chút quyền kiểm soát trong một tình huống mà đang dần trở nên quá áp đảo.
Mái tóc dài của nàng xoã xuống hai vai, ôm lấy gương mặt nàng và mơn trớn da trần nơi xương quai xanh nàng.
Nàng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, làn da trắng sứ của nàng sáng bừng, nhưng đôi mắt lại phơi bày sự lo lắng trong lòng.
Nàng đang run rẩy, thân hình nhỏ bé của nàng trông lại càng nhỏ bé hơn bởi căn phòng khổng lồ và sức nặng của những điều sắp tới.
Nàng biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu. Kích thước của Mingyu, sự cuồng nhiệt của anh, và sự hiện diện áp đảo của anh, tất thảy lởn vởn trong tâm trí nàng.
Anh quá sức cao lớn so với nàng, chỉ riêng bàn tay anh đã có thể bao trọn lấy tay nàng.
Ý nghĩa đó khiến nàng lạnh cả sống lưng, tấm thân nàng giằng xé giữa nỗi sợ và một lực hút lạ kì không thể chối từ về phía anh.
Nàng tưởng tượng cái chạm của anh, đôi môi anh, tông giọng đầy uy quyền của anh, và hơi thở nàng nghẹn lại.
Đây chính là thực tại mới của nàng, và nàng vừa sợ hãi vừa bị lôi cuốn.
Thanh âm khe khẽ từ thanh máy riêng phá vỡ dòng suy nghĩ của nàng, và hơi thở nàng sững lại.
Anh về rồi.
Cánh cửa trượt mở, và Mingyu bước vào phòng ngủ, khí chất của anh tràn ngập căn phòng như một cơn bão.
Bộ vest đen đặt may riêng ôm lấy bờ vai rộng của anh, mái tóc sẫm màu hơi rối sau một ngày dài.
Giây phút ánh mắt Mingyu dừng lại trên người nàng, chúng tối sầm lại, một ánh nhìn đói khát, gần như của một con thú săn mồi loé lên thay thế vẻ điềm tĩnh đầy kiểm soát anh thường mang.
Anh dừng lại, ánh mắt anh quét dọc cơ thể nàng, thu vào tầm mắt chiếc áo sơ mi mỏng tang, chiếc áo cúp ngực đính đá, và cách đôi gò bồng đào nàng ép vào lớp vải.
Quai hàm anh siết chặt, và đôi môi anh cong lên thành một nụ cười nhếch mép chậm rãi, đầy hiểm nguy,
"Em trông... hoàn hảo," anh nói, giọng trầm và khàn đặc vì ham muốn. "Nhưng em đã không làm theo chỉ dẫn của tôi."
Tim Y/N đập loạn xạ, hai tay nàng mân mê vạt áo.
"Tôi... Tôi đã mặc quần lót," nàng thừa nhận, thanh âm nàng chỉ hơn một lời thì thầm một chút. "Tôi không chắc—"
"Em không chắc ư?" anh ngắt lời, bước lại gần, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người nàng. "Tôi đã bảo em là không mặc quần lót, bé cưng à. Em không có quyền quyết định."
Nàng nuốt khan, cơ thể nàng run rẩy dưới ánh nhìn của anh. "Tôi xin lỗi," Nàng thì thầm, hai má nàng ửng đỏ.
Mingyu rút ngắn khoảng cách giữa hai người, bàn tay to lớn của anh nâng niu cằm nàng, nâng khuôn mặt nàng lên để đối diện với mắt anh.
"Em sẽ hối hận thôi," anh thì thầm, giọng anh tựa một lời hứa hẹn hắc ám. "Nhưng tôi sẽ tha thứ cho em... lần này."
Cái chạm của anh như một luồng điện, ngón tay anh lướt từ cằm xuống quai hàm, rồi dọc theo cổ nàng, để lại một vệt nóng rẫy phía sau.
Anh cúi xuống, khoá môi nàng bằng một nụ hôn vừa ân cần vừa đòi hỏi, lưỡi anh khám phá quanh miệng nàng với một sự chiếm hữu khiến hai đầu gối nàng khuỵ xuống.
Hai tay anh mân mê cơ thể nàng, một tay lẻn vào dưới áo để siết lấy eo nàng, tay còn lại vùi vào mái tóc nàng, kéo nàng lại gần.
Anh hôn lên gương mặt nàng, hai má nàng, quai hàm nàng, mí mắt nàng, đôi môi anh lưu lại những dấu hôn cháy bỏng dịu êm mọi nơi nó lướt qua.
"Em là của tôi," anh gầm gừ trên da thịt nàng, răng anh cạ nhẹ lên cổ nàng, để lại những dấu vết đỏ ứng trên làn da mềm mại. " Từng tấc da thịt em."
Y/N nức nở, hai tay nàng siết chặt áo sơ mi anh khi môi anh di chuyển xuống sâu hơn, liếm mút và gặm cắn xương quai xanh của nàng, rồi đến bờ vai nàng.
Răng anh lưu lại những dấu vết, không đủ sâu để làm đau nhưng đủ để chiếm đoạt nàng, để gợi nhắc nàng rằng nàng thuộc về ai.
Anh cởi từng cúc áo sơ mi một cách chậm rãi, ngón tay anh lướt nhẹ da thịt nàng khi nàng cởi nó ra, để nó rơi vương vãi xuống sàn.
Chiếc áo cúp ngực ở lại, dây áo đính đá lấp lánh, nhưng ngực nàng giờ đã bị phô bày hoàn toàn,đầy đặn và căng tròn dưới ánh nhìn háu đói của anh.
Anh gầm gừ, hai tay anh bao trọn lấy bầu ngực nàng, ngón cái anh day miết hai nhũ hoa đến khi chúng cương lên.
"Mẹ nó thật hoàn hảo," anh thầm thì, cúi đầu để ngậm lấy một bên nhũ hoa vào miệng.
Anh mút mạnh, lưỡi anh xoáy tròn, rồi lại cắn nhẹ, khiến nàng thở hắt ra một tiếng.
Tay nàng luồn vào tóc anh, cơ thể nàng ưỡn cong về phía anh khi anh chuyển sang bên gò bồng đào còn lại, liếm láp và bú mút một cách cuồng nhiệt khiến tâm trí nàng quay cuồng.
Những nụ hôn của anh trượt dài xuống dưới, men theo vùng bụng nàng, đôi môi anh vừa mềm mại lại vừa chiếm hữu.
Anh quỳ gối trước nàng, hai tay bóp mạnh lấy hông trong khi hôn lên vùng đùi non, hàm răng cạ nhẹ trên làn da mẫn cảm.
Hơi thở của Y/N nghẹn lại, hai chân nàng run rẩy khi anh liếm lấy nàng qua lớp quần lót ren tựa một rào cản mong manh giữa lưỡi anh và hoa tâm của nàng.
"Em đã ướt vì anh rồi," anh nói, giọng anh khàn đặc vì thoải mãn. "Nhưng em không được giấu nó đi đâu."
Anh móc ngón tay vào viền quần lót, kéo nó xuống dọc theo chân nàng và vất nó sang một bên.
Cô bé trần trụi của nàng giờ đây bị phô bày hoàn toàn, bóng loáng vì hưng phấn, và Mingyu gầm gừ trước cảnh tượng đó.
Anh áp lại gần, lưỡi anh liếm một đường chậm rãi, có chủ đích dọc những cánh hoa nàng, khiến nàng phải bật khóc. "Mingyu," nàng thở hổn hển, hai tay nàng bíu chặt lấy vai anh.
Anh không đáp lời, quá tập trung vào việc ngấu nghiến nàng. Môi anh mút lấy hạt le của nàng, lưỡi anh xoáy trọn và trêu ghẹo, khiến nàng như phát điên.
Anh liếm mút nàng không ngừng nghỉ, hai tay anh ghì chặt đùi nàng sang hai bên trong lúc nàng quằn quại.
Nàng sắp đến rồi, gần lắm rồi, tiếng rên ngày một lớn hơn, nhưng anh đột ngột buông ra, từ chối cho nàng lên đỉnh. "Chưa được," anh nói, giọng anh cứng rắn. "Em chỉ ra khi anh cho phép."
"Làm ơn," nàng van nài, giọng đầy tuyệt vọng. "Làm ơn, để em—"
"Không," anh ngắt lời nàng, ánh mắt tối sầm lại đầy uy quyền. "Cứ van xin thỏa thích đi, bé cưng à. Em là của tôi mặc tôi đùa giỡn."
Hắn đút hai ngón tay vào bên trong nàng, uốn cong chúng để chạm vào điểm nhạy cảm của nàng, trong khi miệng anh quay trở lại cô bé của nàng, bú mút và liếm láp với một sự cuồng nhiệt còn hơn trước.
Tiếng khóc nức nở của Y/N vang khắp phòng, cơ thể nàng run lên bần bật khi anh dày vò nàng, liên tục đẩy nàng tới bờ vực khoái cảm hết lần này đến lần khác nhưng luôn dừng lại vào phút chót.
Nàng van xin, giọng nàng vỡ vụn, "Làm ơn, Mingyu, tôi không thể — Để tôi ra đi mà."
Cuối cùng thì, sau một lúc tưởng chừng như vô tận, anh mới chịu nhượng bộ. Ngón tay anh thúc nhanh hơn, lưỡi anh không khoan nhượng trên hạt le của nàng, và anh gầm gừ, "Ra cho tôi. Ngay bây giờ."
Y/N gào lên, cơn cực khoái ập đến, cơ thể nàng co giật dữ dội khi nàng lên đỉnh ngay trên miệng anh.
Anh không dừng lại, liếm mút nàng qua từng đợt co thắt, nuốt trọn dòng dâm dịch của nàng cho đến khi nàng run rẩy và kiệt sức.
Anh đứng dậy, dùng mu bàn tay lau miệng, ánh mắt rực cháy ham muốn. "Quỳ xuống," anh ra lệnh, giọng khàn đặc.
Y/N tuân lệnh, đôi chân run rẩy khi nàng quỳ sụp xuống sàn.
Anh tháo thắt lưng, để lộ ra dương vật thô to và cương cứng.
Mắt nàng tròn xoe, một sự pha trộn giữa choáng ngợp và sợ hãi trước kích thước của anh.
Anh to lớn hơn nàng gấp nhiều lần, và nàng biết chuyện này sẽ rất mãnh liệt.
"Mút đi," anh nói, đưa cự vật của mình đến trước môi nàng.
Nàng mở miệng, ngậm lấy anh, lưỡi nàng lượn vòng quanh đầu khấc trước khi bắt đầu mút.
Anh gầm gừ, tay luồn vào tóc nàng, điều khiển chuyển động của nàng.
Nàng mút sâu hơn, hơi ứ nghẹn một chút khi nó chạm vào cuống họng, nhưng nàng không dừng lại, hai tay bấu chặt vào đùi anh.
Hông anh di chuyển, thúc vào miệng nàng, sự mãnh liệt trần trụi khiến đầu óc nàng quay cuồng. "Đúng rồi," anh rên rỉ. "Nuốt hết đi, bé cưng."
Khi anh cuối cùng cũng rút ra, môi nàng đã sưng vù, hơi thở hổn hển.
Anh nhấc bổng nàng lên một cách dễ dàng, bế nàng vào giường và đặt nàng xuống.
Anh trút bỏ quần áo, cơ thể anh là một hiện thân của sức mạnh, bờ vai rộng, cơ bụng săn chắc, và cả cây dương vật khổng lồ đến không tưởng kia nữa.
Bóng hình anh bao trùm lấy nàng, đôi mắt anh dịu đi trong giây lát. "Đây là lần đầu của em," anh nói, giọng giờ đã dịu dàng hơn. "Anh sẽ chậm thôi. Anh hứa."
Y/N gật đầu, tim nàng đập thình thịch. Nàng sợ hãi, biết rõ anh to lớn đến nhường nào, nhưng nàng tin tưởng anh ít nhất là trong khoảnh khắc này.
Anh hôn nàng, một nụ hôn chậm rãi và đậm sâu, đôi môi anh lướt trên gương mặt nàng, hai má nàng, mí mắt nàng, vầng trán nàng cố gắng xoa dịu nỗi sợ trong nàng.
"Có tôi đây rồi," anh thì thầm. "Cứ thử lỏng đi nào."
Anh đặt mình vào giữa hai chân nàng, đặt dương vật mình trước cửa mình của nàng.
Anh từ từ thúc vào, giãn rộng nàng, và Y/N bật khóc, nước mắt ứa ra vì cơn đau nhói sắc bén.
"Đau quá," nàng rên rỉ, móng tay cắm sâu vào vai anh.
"Anh biết, bé cưng à," anh nói, hôn đi những giọt lệ của nàng.
"Sẽ sớm thấy sướng thôi. Cứ hít thở đều vào"
Anh di chuyển chậm rãi, từng chút một, cho nàng thời gian để thích nghi.
Cơn đau rất dữ dội, nhưng những nụ hôn, những từ ngữ ân cần của anh, đã giúp nàng thả lỏng.
Khi anh đã đút vào hoàn toàn, anh dừng lại, để cơ thể nàng quen dần. "Em làm tốt lắm," anh thì thầm, hôn lên môi nàng. "Em thật hoàn hảo cho tôi."
Anh bắt đầu chuyển động, những cú thúc của anh chậm rãi và có kiểm soát, mỗi cú thúc làm vơi đi cơn đau nhói và thay thế nó bằng một khoái cảm lạ lẫm, đang dần dâng lên.
Tiếng khóc của Y/N chuyển thành tiếng rên, cơ thể nàng đáp lại anh bất chấp cơn đau còn âm ỉ.
Hiệp đầu tiên thật dịu dàng, anh chỉ tập trung vào sự thoải mái của nàng, và nàng bám chặt lấy anh, áp đảo nhưng vẫn đầy tin tưởng.
Nhưng hiệp thứ hai thì khác hẳn.
Sự tự chủ của Mingyu đã trượt khỏi tâm trí, ham muốn đã chiếm lấy anh. Những cú thúc của anh trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, hông anh quất vào hông nàng với một lực khiến nàng phải thét lên.
"Mingyu," nàng thở hổn hển, giọng vỡ òa. "Nhiều quá—"
"Em chịu được mà," anh gầm gừ, giọng khàn đặc vì ham muốn. "Em là của tôi."
Anh quá đỗi khổng lồ, lấp đầy nàng hoàn toàn, và sự mãnh liệt ấy thật áp đảo.
Cơ thể nàng đau rã rời, khoái cảm xen lẫn với đau đớn khi anh đắm chìm bên trong nàng.
Nhịp độ của anh tăng dần, những cú thúc không khoan nhượng, và tiếng khóc thét của Y/N vang vọng khắp phòng.
Hơi thở nàng nghẹn ứ, tầm nhìn trước mắt nàng nhòe đi rồi những đốm đen bắt đầu xuất hiện.
Khoái cảm là quá mãnh liệt, cơn đau quá sắc bén, và cơ thể nàng đã không thể bắt kịp nổi nữa.
Với một tiếng khóc nức nở cuối cùng đầy tuyệt vọng, nàng ngất lịm đi, cơ thể mềm oặt dưới thân anh.
Mingyu sững người lại, tim đập loạn xạ khi anh nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
"Y/N?" anh nói, giọng anh hoảng loạn.
Anh rút ra một cách ân cần, nâng niu gương mặt nàng, hai tay anh run rẩy. "Bé cưng à, dậy đi nào."
Nàng bất tỉnh nhân sự, gương mặt nàng bình yên mà xanh xao.
Anh thầm chửi thề, cảm giác tội lỗi ập đến bao trùm lấy hắn.
Đây là lần đầu của nàng, và anh đã quá mạnh bạo, quá vội vàng.
Anh cẩn thận bế nàng lên, đặt nàng ngay ngắn trên gối, rồi lấy một chiếc khăn ẩm trong phòng tắm để lau trán cho nàng.
"Tôi xin lỗi," anh thì thầm, hôn lên thái dương nàng. "Tôi không cố ý làm em đau."
Vài phút sau Y/N mới tỉnh lại, mi mắt nàng khẽ rung rồi bật mở.
Nàng nhìn anh, bối rối và kiệt sức. "Chuyện... chuyện gì đã xảy ra vậy?" nànglẩm bẩm, giọng yếu ớt.
"Em vừa ngất," anh nói, giọng dịu dàng nhưng trĩu nặng cảm giác tội lỗi. "Tôi đã quá mạnh bạo. Tôi xin lỗi, bé cưng à. Sẽ không có lần sau đâu."
Nàng gật đầu, quá mệt để đáp lời, cơ thể vẫn còn đau nhức.
Mingyu kéo nàng sát lại gần, vòng tay ôm lấy nàng, thân hình to lớn của anh bao bọc lấy vóc dáng nhỏ bé của nàng.
"Nghỉ ngơi đi," anh thì thầm, hôn lên tóc nàng. "Em là của tôi, và tôi sẽ chăm sóc cho em."
Khi Y/N lịm vào giấc ngủ sâu, sức nặng của màn đêm bao trùm lấy nàng.
Đây là lần đầu của nàng, và nó thật sự choáng ngợp, đau đớn, và mãnh liệt.
Giờ đây nàng đã là của anh, bị ràng buộc bởi bản hợp đồng, bởi cái chạm của anh, bởi thế giới mà anh đã kéo cô vào.
Và khi Mingyu ôm lấy nàng, nỗi ám ảnh của anh càng bùng cháy dữ dội hơn, khi biết rằng nàng đã thuộc về anh trên mọi phương diện ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải làm nàng tổn thương một chút để giữ nàng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com