Chương 2
Tôi nghe thấy tiếng cãi cọ tại nhà ăn chung, chất giọng trải đời qua bao năm tháng của lão gia chất vấn con trai độc nhất nhà họ Lưỡng. Tôi đã ngủ li bì suốt ngày hôm nay và tất nhiên trước khi an yên trên chiếc giường của mình, tôi cùng gã đã kịp thu dọn tàn dư trận mây mưa trái ngang ấy. Lão gia đã cùng hai bà trở về sau chuyến ngao du, bước vào nhà chung, cảnh tượng trước mặt hẳn đã khiến lão sững sờ đến mức chân tay run lên lẩy bẩy, tôi vội vàng chạy xuống theo cuộc đối thoại máu lửa nọ và thứ trong nhà khiến tôi bàng hoàng không kém. Bộ bàn ghế gỗ lim báu vật gia truyền có tuổi ngang ngửa gia chủ nằm ngổn ngang trước sân, thiếu gia trong tay một cây rìu, vung lên những nhát chém mạnh mẽ hòng chặt món báo vật thành nhiều mảnh. Bộ bàn ăn trong nhà đã được thay thế bằng những chiếc ghế lót bông tinh xảo đến từ Anh Quốc, người chi tiền cho toàn bộ thứ đồ hào nhoáng này không ai khác vẫn là vị thiếu gia ngang tàn nhà họ Lưỡng.
Lão gia đã lên cơn đau tim khi nhìn những mảnh gỗ lim được gia nhân thu gọn lại một góc và chuẩn bị chất vào kho chứa củi. Thời khắc này khi trừng phạt và trách mắng chẳng còn tác dụng, lão đành ngậm ngùi ngồi trên chiếc đậm chất phương Tây, thở dốc từng nhịp khó khăn. Túc Na đã vứt cây rìu sang cho người làm của mình, trước khi lướt ngang qua mặt tôi còn bóng gió một câu bâng quơ, người làm có thể không hiểu nhưng với những gì chúng tôi đã trải qua, tôi liền cúi mặt ngượng ngùng.
"Không đau mông nữa nhé"
Bàn ăn thay đổi, cũng vì thế mà sự sắp xếp chỗ cũng đổi thay. Chúng tôi ngồi trên một chiếc bàn tròn chứ chẳng còn là hình vuông như dạo trước. Bên cạnh tôi là vị trí của Túc Na, kế đến là bà ba, bà tư ngồi cạnh gã và đối diện với tôi là lão gia. Những chiếc ghế bông này khiến hậu huyệt luôn luôn bị dày vò của tôi không còn cảm giác như vạn mũi tên đâm mỗi dịp dùng bữa. Nhưng cũng chính vì sự thay đổi đường đột này, tôi đối diện với một vấn đề khác.
Từ ngày hôm đó, Túc Na ở nhà nhiều hơn, bất cứ khi nào vắng mặt lão gia hoặc nơi khuất bóng người làm, gã thường kéo tôi cùng với đũng quần đang cộm lên của mình. Chúng tôi mây mưa trong nhà kho, nơi bóng tối ngập tràn và chẳng nhìn thấy nhau, thứ duy nhất tôi có thể cảm nhận là tiếng thở dốc của gã và cơ thể nhạy cảm tham lam của tôi. Tôi buông lời cự tuyệt, gã tỏ ý tuân theo nhưng bên dưới lại xỏ xiên không ngừng lấp đầy cái miệng nhỏ đang ngậm chặt lấy dương vật của gã. Cơ thể tôi không vâng lời và dần dần tôi như thích ứng với kiểu làm tình vụng trộm này. Hay nói đúng hơn, tôi mê đắm cơ thể gã. Đôi khi gã đánh liều, những ngày lão gia không ghé qua phòng tôi, gã đợi đến khi gia nhân say ngủ, gõ gõ nhẹ cửa sổ, rồi lẩn vào gian nhà phía nam này, cùng sức cuốn hút không thể chối từ. Tôi và gã cùng bật ra những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, tinh dịch chảy tràn từ hậu huyệt của tôi, chạy dọc bắp chân như một lời tuyên ngôn dõng dạc về sự khoái cảm.
Tôi có lo sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị phát giác chứ? Tôi chưa từng một giây nghĩ về nó. Nhưng tôi lo sợ lời đe doạ của Túc Na hơn thảy.
Vài lần khi vừa trải qua mây mưa loạn vũ, Túc Na đã yên vị trên bàn ăn còn tôi cố gắng chỉnh trang lại lớp áo tấc của mình sao cho những nếp nhăn không trở nên đáng ngờ. Cả gia đình đã đợi sẵn, lão gia nghiêm mặt nhìn tôi còn bản thân chỉ là một người vợ lẽ bé bỏng, không biết nên làm gì ngoài lí nhí một câu xin lỗi. Gã nhàn nhã thưởng thức phần ăn của mình, chẳng hề trao tôi một ánh nhìn, tôi lúc này cũng giống như hai người đàn bà kia, san sẻ một người đàn ông là cha của gã - hẳn lúc ấy gã đã nghĩ vậy. Tôi khúm núm trên chiếc ghế của mình, nết ăn vẫn cơ cực như hồi còn ở nhà mẹ. Cúi đầu chăm chăm vào chiếc bát của mình.
Đột ngột, tôi muốn giật bắn mình nhưng xét về hoàn cảnh hiện tại, điều này chỉ gây bất lợi cho tôi và gã. Khi tôi cảm nhận được bàn tay ranh mãnh đang lần mò nơi bắp đùi tôi, Túc Na là một người thuận tay trái, nên gã dùng tay phải liền kề với vị trí của tôi, ngang nhiên thực hiện hành vi khiến ai nấy nhìn xuống gầm bàn cũng phát giác đỏ mặt. Gã dùng tay phải mơn trớn bắp đùi tôi, có lúc thay đổi tư thế trên chiếc ghế còn cố tình đưa bàn tay lên cao một chút chạm vào nơi tư mật. Trên bàn ăn mọi người vẫn rôm rả những câu chuyện phiếm, từ trước tới nay tôi vẫn là một người kín tiếng vậy nên lão gia cũng không thắc mắc sự im lặng căng thẳng của tôi, còn gã bắt đầu pha trò bằng những câu chuyện cười, bàn tay khuất mặt vẫn đảm đương công việc của mình.
Bên dưới sớm đã cương lên, còn gã hẳn nhiên cảm nhận được thay đổi này, còn cố tình quay về phía tôi hỏi rằng tôi có thấy câu chuyện của gã thú vị hay chăng. Mọi người bắt đầu đổ dồn con ngươi tò mò về phía này - nơi một người đang chật vật với cơn căng cứng cực độ dưới gầm bàn. Tôi méo mó nặn ra một nụ cười, nói rằng câu chuyện của gã mới thú vị làm sao. Nhưng Túc Na chưa dừng lại ở đó, còn cố ý muốn trêu chọc tôi khi bên dưới bàn đang nắm lấy dương vật đương căng cứng.
"Chỉ cần cậu năm thích, tôi sẽ chẳng nề hà"
Tình trạng ấy vẫn luôn tiếp diễn khi tâm trạng Túc Na trở nên hứng khởi, một chút trêu đùa lén lút dưới gầm bàn và đôi khi cả những nụ hôn vụng trộm của chúng tôi nơi hoa viên tràn ánh nắng tà.
*************************
Tôi xin lão gia được trở về nhà một tuần, với điều kiện không cần ngựa xe hay kẻ hầu người hạ. Nào tốn phí tổn, lão gia chẳng tài nào từ chối. Vậy là tôi cúi đầu hành lễ, mang theo một chiếc tay nải, bắt một chiếc tàu điện chạy thẳng về nhà. Tôi đã thăm mẹ cùng gia đình trong vòng ba ngày, còn ba ngày còn lại bắt thêm một chuyến tàu điện khác, mang theo một tờ giấy viết tay tỉ mỉ, trong lòng rộn ràng những tiếng trống dồn, đôi khi vì hành vi mờ ám của mình tôi cứ ngoái lại phía sau sợ rằng có kẻ theo sát. Nhưng thật may mắn, tôi chẳng gặp khuôn mặt gia nhân thân thuộc nào hết. Hoá ra sự ghẻ lạnh trong đối xử của nhà họ Lưỡng đối với tôi bây giờ lại là lợi thế bởi tai mắt của lão gia nào hề quen mặt người vợ lẽ một thân nam nhân này. Tôi cứ lướt qua chúng không hề kiêng dè, suy cho cùng tôi tự tin rằng nếu lão gia có thể nhẫn tâm xuống tay với tôi thì quan hệ giữa tôi và thiếu gia khiến lão chẳng thể làm thế.
Đó là một ngôi biệt thự vừa mới xây trên một quả đồi hoang vắng, từ bên dưới cửa, tôi có thể nhìn thấy thiếu gia vắt vẻo trên ban công, phì phèo một điếu thuốc. Gã vẫy tay ra hiệu tôi dừng lại, chỉ vào chiếc then cài trên cửa sắt, ngụ ý rằng hãy tự mở đường. Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, căn nhà cứ vậy mà chào đón tôi chẳng mang một sự phòng bị. Ở nơi hoang vắng này, không có gia nhân, lại càng chẳng có tai mắt.
Ngôi nhà thuộc quyền sở hữu của gã, tất nhiên cha gã hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của công trình này. Túc Na vẫn thường xuyên dùng nơi đây cho các cuộc họp mặt mở rộng địa bàn cùng những tay sai dưới trướng. Còn hiện tại, theo lời gã nói, ba ngày tiếp theo sẽ là nơi cư ngụ của chúng tôi.
"Cái này, hợp với em"
Túc Na ngắm tôi diện một xường xám, bộ áo tấc kín đáo tôi đem theo bên mình đã được gấp gọn để vào một góc, bộ váy này phải chăng đã cắt xẻ quá đà khi tôi cảm giác rằng mỗi bước chân rộng của tôi sẽ khiến hạ bộ bên dưới cũng theo đó mà phô bày. Tôi khép mình và lại một lần nữa khúm núm nhỏ nhẹ trong từng bước đi tiến lại gần bên gã. Và chuỗi động tác cứng nhắc ấy chỉ khiến Túc Na thêm phần bật cười hoan hỉ.
"Cái gì cũng nhìn thấy rồi em còn phải ngại hả?"
"Nhưng sao lại là cái này?"
"À...để làm thế này"
Gã tiến lại gần tôi, dồn cơ thể gầy nhẳng vào góc tường, đôi bàn tay bắt đầu mò mẫm đằng sau lớp váy lụa. Như tôi đã nói, bộ trang phụ cắt xẻ quá đà này chắc chắn là thiết kế đầy toan tính của gã, Túc Na xoay người tôi, lật lên tà sau của xường xám, cánh mông hồng đào không mảnh vải che chắn lộ diện trước mặt gã. Trang phục lả lướt thế này thà chẳng mặc còn hơn, gã rủ rỉ bên tai tôi những ngôn từ dâm loạn. Mặc định rằng khi bước qua ngưỡng cửa ngôi nhà này và ba ngày tiếp theo sẽ khiến tôi chẳng thể rời giường. Sự hưng phấn đẩy lên tột cùng khi chúng tôi nghĩ đến những giây phút có thể làm tình ở bất kỳ đâu mà chẳng cần xét nét ánh mắt gia nhân hay lão gia nhà họ Lưỡng. Ngay khoảnh khắc ấy, gã phấn khích đến mức đem tất cả tinh hoa của mình bắn vào trong hậu huyệt co rút của tôi. Gầm lên một tiếng cả kinh rồi tiếp tục gặm nhấm vành tai ửng đỏ.
"Tôi dạy hư Phục Hắc Huệ rồi, ngày ấy gặp mặt em đâu có dâm loạn thế này?"
"Đừng nói anh không thích"
"Phải! Là rất thích, Phục Hắc Huệ, trên đời chưa ai từng cho tôi thứ cảm giác tột cùng này. Em khiến tôi muốn dày vò hai nhũ hoa và đâm rách hậu huyệt bé nhỏ đây. Tại sao chúng ta không gặp nhau sớm hơn?"
Túc Na đẩy tôi xuống giường, xường xám đã sớm không còn là mảnh vải hờ hững che thân, giờ đây cơ thể tôi loã thể giống như một đứa trẻ sơ sinh, hai đầu ngực căng cứng và tấy lên vừa trải qua đợt dày vò. Tôi để lại dấu hôn khắp người gã nhưng gã chẳng thể làm điều ngược lại với tôi bởi lão gia nhà họ Lưỡng vẫn đương chức gia chủ và trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ bé của cha gã. Tôi sẽ gặp rắc rối khi những vết tím trao từ đôi môi in lên cơ thể mình.
Tôi khẩu gia cho gã, người đàn ông tôi si mê quỳ trên hai đầu gối, dương vật tôi mê đắm phô bày trước mặt. Mơn trớn nó bằng chiếc lưỡi của mình, tôi ngậm lấy côn thịt nóng bỏng, ra sức chà sát bằng vòm họng. Tôi và gã đã trải qua điều này cả trăm lần và càng ngày thiếu gia càng phải công nhận rằng, tôi đang dần tiến bộ trong chuyện giường chiếu, có lẽ tình dục không khiếp hãi như tôi vẫn suy tư, chỉ là chưa gặp đúng người. Tôi thấy Túc Na ngẩng đầu hưởng thụ, sau một thời gian khẩu giao, thứ tinh dịch nóng ấm lấp đầy cổ họng tôi, người vợ cuối cùng của nhà họ Lưỡng nuốt nó xuống cổ họng một cách ngon lành trước đôi mắt ánh lên sự hài lòng của bạn tình.
Gã tiến về phía trước, ôm trọn tôi trong vòng tay của mình, khiến tôi ngã xuống giường, lấp đầu khuôn miệng vừa ngập tràn tinh hoa của tôi bằng đôi môi của gã. Cha gã chưa bao giờ cho tôi điều này và điều đơn giản nhất trong chuyện chăn gối là nâng niu bạn giường của mình lão còn chẳng thấu. Vỡi lão, tình dục là công cụ thoả mãn và chẳng cần đoái hoài đến cảm xúc của người dưới thân, một mình lão sung sướng là đủ. Túc Na khác với cha mình, khi tôi nhăn mặt vì đau đớn, gã lập tức di chuyển chậm lại, vuốt nhẹ sống lưng tôi, đôi khi hôn lên vầng trán. Tôi nghĩ, tôi đã yêu gã tự lúc nào.
Chúng tôi có một buổi chiều ngập tràn trong những tiếng thở dốc, tiếng hét lên thoả mãn và cả thanh âm va chạm xác thịt đã lấp đầy khoảng thời gian khi mặt trời ngự trị cho đến khi mặt trăng đứng bóng. Tôi với cơ thể ướt đẫm mồ hôi và tứ chi như muốn rụng ra nằm gọn trong vòng tay gã, cả hai chúng tôi nhìn về ánh đèn đường trước mặt. Tôi mông lung về tương lai của mình và thầm ước ba ngày này sẽ dài vĩnh cửu, còn gã nghĩ gì tôi chẳng hề hay biết.
"....anh nghĩ cũng đã đến lúc nói với em chuyện này"
"Hả?"
"Nếu phải chọn phe giữa cha anh và anh, em sẽ chọn ai?"
"Anh đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy, anh nhìn thấy những vết roi lằn lên trên lưng em rồi phải không?"
"Cha anh đang cản trở con đường sự nghiệp của anh và nếu điều này tiếp tục trong năm sáu năm nữa, những cơ hội của anh hiện tại sẽ nhanh chóng bay biến và điều đó sẽ khiến vị thế nhà họ Lưỡng lung lay vạn phần....Huệ, anh có một kế hoạch và anh cần em"
"....vâng, nếu em có thể giúp"
Túc Na thủ thỉ bên tai, chuyện đại sự liên quan đến vận mệnh của một gia tộc và tính mạng một con người thông qua những ngôn từ của gã như rót mật vào màng nhĩ của tôi. Vòm trời đêm hôm ấy gợn lên vài ánh sao cũng giống như hy vọng cho tôi thoát khỏi cuộc sống giống như địa ngục thông qua cái kế hoạch đẫm máu của gã. Cả cuộc đời tôi chưa từng làm điều gì to tát, đến thời điểm hiện tại công đức lớn nhất tôi có thể làm là ngoan ngoãn nguyện ý gả đi làm một người vợ lẽ. Nếu lão gia chết, chẳng phải tôi cũng gã có thể cứ vậy mà ngang nhiên qua lại trong khuôn viên nhà họ Lưỡng hay sao, gã sẽ chẳng cần vào ra bằng đường cửa sổ và tôi thì đâu cần khúm tay chân dưới bàn mỗi lần thiếu gia cố ý chòng ghẹo.
"Nhưng....việc giúp lão gia uống thuốc là của bà tư. Làm sao để em có thể đoạt được việc này cho riêng mình?"
"Cái này em không cần phải lo, ai cũng có bí mật cho riêng mình, chỉ là bí mật ấy đen tối hay sáng lạn mà thôi"
"Vậy bí mật của em với anh là đen tối hay sáng lạn?"
"Em nói xem?"
Túc Na hôn vào gáy tôi, bên dưới tay bắt đầu lần mò xuống nơi tư mật. Bí mật của chúng tôi thuộc phần nào trong hai lựa chọn ấy, câu trả lời thuộc về cái chết của lão gia. Vị trí của tôi, nếu lão gia yên vị dưới ba tấc đất và Túc Na trở thành người kế vị, với mối quan hệ này rõ ràng tôi sẽ chẳng còn chịu cảnh đòn roi thường xuyên hay chân tay lấm bẩn những công việc gia nhân. Tôi đã mơ về một tương lai như thế và trên hết sẽ chẳng còn ai bàn tàn hay xì xào về việc Túc Na hiên ngang bước vào cửa chính căn phòng hoặc chúng tôi quyện lấy nhau trên chính chiếc bàn ăn phương Tây mà gã đã đem về. Tôi sẽ mơn trớn khuôn mặt gã, còn gã đem những nụ hôn đánh dấu lên nước da trắng ngần của tôi. Tôi sẽ mặc xường xám, nằm trên giường và đợi gã trở về cũng sẽ đánh thức gã tỉnh giấc bằng trò đùa tinh nghịch của mình. Phải, những ý niệm ấy khiến tôi rắp tâm một lòng tạp niệm hòng đoạt mạng người chồng của mình.
Chúng tôi có ba ngày bên nhau, đây chính là quãng thời gian tươi đẹp nhất từ lúc tôi được gả vào nhà họ Lưỡng. Túc Na cũng từng du học bên Anh Quốc, gã mang thứ văn hoá táo bạo ấy trở về Trung Hoa để rồi áp dụng lên cách chúng tôi làm tình. Túc Na luôn đem đến cho tôi những bất ngờ đó là lý do tôi không thể ngừng si mê gã bởi suy cho cùng tâm trí non nớt của tôi vẫn luôn bị cám dỗ bởi những điều kỳ thú. Gã như thứ bạch phiến khiến thần trí tôi bất ổn và rằng giống như trải qua đợt huấn luyện bài bản, tôi đã quen với những mơn trớn nơi gã, tham lam và thèm khát gã chạm vào da thịt mình.
Túc Na đã dạy hư tôi trong ba ngày riêng tư ấy, tôi nũng nịu kiễng chân đòi hôn môi. Lại ngoan ngoãn quỳ xuống trên sàn nhà mà tuân mệnh khẩu giao, tôi không còn ngại ngùng khi diện những bộ trang phục thiếu vải, lại càng thích thú khi hắn kéo tôi ra bãi cỏ sau vườn và lăn lộn trên tấm thảm xanh mượt để rồi kết thúc bằng việc tinh dịch của cả hai trộn lẫn vào với nhau trên nền đất. Gã khiến đầu óc tôi mụ mị và khiến cả cơ thể tôi phụ thuộc vào người thiếu gia mang phần tính cách tàn khốc này.
Kỳ nghỉ của chúng tôi kết thúc, đêm cuối cùng thoải mái bên nhau, gã cuộn tôi trong một chiếc chăn, mang cơ thể mềm nhũn của tôi từ nhà bếp lên phòng ngủ. Chúng tôi vừa "ăn tối", món ăn cũng không có gì nhiều, chỉ là giữa bữa ăn bàn tay nghịch ngợm của gã lại lần mò xuống gầm bàn, xuyên qua lớp vải mỏng của bộ trang phục, gã cứ vậy xoa nắn dương vật của tôi. Và cho đến khi tôi bật lên một thanh âm cầu xin gã hãy lấp đầy lỗ nhỏ ngứa ngáy phía sau của mình, chúng tôi đã biến bàn ăn trở thành nơi ân ái và kem trên chiếc bánh vẫn vương tại nhũ hoa ửng hồng của tôi.
"Ngày mai phải về rồi, em lại là cậu năm còn anh lại là thiếu gia. Đừng vì những ngày tháng ở đây mà khiến chúng trở thành thói quen nhé...haha"
Tôi bĩu môi, gã đang cố ý trêu đùa. Ở nơi này khi chẳng có người, mối quan hệ của chúng tôi là hợp pháp, còn ngay ngày mai, khi tôi bước chân qua ngưỡng cửa nhà họ Lưỡng, Túc Na trở về đúng với danh phận của mình còn tôi sẽ lại khoác lên bộ mặt thơ thẩn mang vài phần u uất. Tôi âu sầu bởi ngày quay trở lại nơi này sẽ chẳng hề được cố định và chúng tôi chỉ có thể biến gia trang nhà họ Lưỡng trở thành nơi này khi lão gia xanh cỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com