Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 116: Vi (3)

Thời điểm Ramses được đưa vào lều của quân đội biên cảnh Ai Cập thì đã gần như hôn mê nhưng tay lại như đá cứng rắn cầm chặt lấy cổ tay Ngải Vi không buông. Quân y nơm nớp lo sợ cởi bỏ áo giáp trên người chàng, dùng dao rạch băng quấn vết thương trước đó, chỗ bụng đã máu me be bét. Bọn họ mất rất nhiều sức lực mới cầm được máu, máu đã biến thành màu đen, miệng vết thương hở hoác dữ tợn, giống như người nào đó đã đâm thủng thân thể của chàng.

Trong đầu tự nhiên liên tưởng đến một bóng dáng của ai đó, nhưng nàng liều mạng lắc đầu.

Mạnh Đồ Tư nói:

- "Ngày bệ hạ gặp chuyện đã suýt nữa thì mất mạng, hôn mê bảy ngày bảy đêm, nhưng mỗi lần tỉnh lại là bắt mọi người đi tìm công chúa Ngải Vi."

Mạnh Đồ Tư dừng một chút:

- "Miệng vết thương vẫn chưa khép lại nhưng vừa nghe nói công chúa đang ở Ashur, người liền lập tức từ hạ Ai Cập đuổi theo.

Người đâm bệ hạ bị thương chính là sứ giả của Hittite nhưng lại không bắt được vì không có chứng cớ."

Sau đó, Mạnh Đồ Tư dừng lại rất lâu rồi mới nói tiếp:

- "Điện hạ, thần theo bệ hạ nam chinh bắc chiến nhiều năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy bệ hạ đối xử với ai tốt như với ngài... Khẩn cầu ngài, không nên lại làm bệ hạ lo lắng thêm nữa."

Ánh trăng dần dần bị mặt trời mới mọc nuốt chửng, bầu trời xanh lam tối đen dần dần giao trả lại cho sáng sớm màu cam nhu.

Bởi vì Ramses bị thương nên toàn bộ quân đoàn Sethe phải đóng quân tại khu vực biên cảnh phía bắc. Ngải Vi ở cạnh bên Ramses, tay của chàng nắm chặt cổ tay nàng, vì vậy nàng cũng sẽ không buông ra, hai tay trắng tinh mà lạnh buốt cũng bao trùm lên mu bàn tay của chàng.

Trước đây đã từ rất lâu chàng từng nói, trở thành con trai của vị quốc vương lớn tuổi là phải cố gắng rất nhiều so với thường dân.

Mỗi ngày nhấm nháp một chút độc dược, luyện kiếm thuật cùng chiến sĩ mạnh nhất Ai Cập, đàm luận chính sự với thần tử có trí tuệ nhất trong triều. Dù vậy, còn phải đề phòng ám sát, hãm hại, chính biến... Chân mày chàng có chút cong lên, trong nội tâm như phảng phất đang nhớ lại điều gì thống khổ. Cẩn thận xoa nhẹ chân mày của chàng, theo biểu lộ ôn nhu, nước mắt rơi xuống trên gương mặt của chàng rồi chậm rãi trượt xuống ga trải giường màu xám.

Lúc trời chạng vạng tối thì Ramses tỉnh lại, Ngải Vi đang an tĩnh ngồi bên cạnh chàng, mái tóc màu vàng đã dài hơn một chút, giống như tia sáng mềm mại, chạm vào cánh tay rắn chắc của chàng. Thân thể khẽ động mới phát hiện tay của mình dĩ nhiên đang nắm chặt lấy cổ tay nàng, các đầu ngón tay đã không có cảm giác. Buông tay ra, phần cổ tay trắng mịn của nàng đã thành một vệt màu đỏ sậm, bên cạnh đó còn có một vết như bị đốt cháy, nhìn nhàn nhạt giống hình một chiếc vòng tay.

Chàng nhẹ nhàng đưa tay tới, cẩn thận chạm nhẹ vào tóc nàng, xúc cảm tỉ mỉ rõ ràng vuốt phẳng qua ngón tay chàng, hình dáng nàng chân thật làm chàng khó có thể thở. Đột nhiên, hơi thở của nàng bị cắt đứt, nàng chợt từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt của chàng, vốn là đang hôn mê, ngay sau đó như nhớ tới điều gì đó liền chạy ra ngoài phòng gọi quân y vào. Thầy thuốc vội vàng chạy tới, thấy Ramses tỉnh lại, vội la lên cảm ơn thần tiên, tiếp theo bắt đầu thay thuốc cho chàng rồi băng bó lại.

Vì sợ gây trở ngại cho việc khám vết thương nên Ngải Vi ngoan ngoãn đứng ở một bên ngẩn người nhìn mọi người băng bó cho Ramses.

Ramses có chút không kiên nhẫn chờ mọi người sửa sang lại vết thương trên người cho hắn, quân y vừa mới băng bó xong, chàng liền quay đầu nói với Ngải Vi:

- "Vi, đến bên cạnh ta."

Ngải Vi hơi sửng sốt, sau đó đi đến, bị chàng thoáng cái kéo ngồi xuống bên giường.

- "Ăn cái gì không?"

- "...Cũng được."

Bị chàng đột nhiên ôn nhu như vậy làm chấn kinh nên có chút không kịp phản ứng.

- "Các người ra ngoài cầm một ít thức ăn vào đây."

Mấy người hầu vâng mệnh rồi đi ra ngoài.

- "Có lạnh không?"

- "...Bình thường."

Chàng liền hơn nhanh ôm nàng, dùng chăn trên người mình bọc nàng lại một chỗ. Quân y ở xung quanh giống như đứng trên đống lửa ngồi lên đống than, nhao nhao bái lễ sau đó tranh nhau đi ra ngoài. Chàng tiếp tục nói:

- "Cũng không tệ mà nói..., dọn dẹp một chút rồi chúng ta sẽ quay về."

Ngải Vi nghiêng đầu:

- "Nhưng miệng vết thương của chàng làm sao bây giờ?"

Chàng cười khẽ, hôn lên tóc của nàng.

- "Ta nghĩ về sớm một chút để tổ chức hôn lễ của chúng ta."

Ngải Vi gật gật đầu, có thể ngay sau đó, ánh mắt lại trở nên phai nhạt. Chàng dừng một chút, lập tức hỏi:

- "Làm sao vậy?"

Ngải Vi dừng một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu:

- "Chuyện kết hôn, sau này hãy nói đi."

Nghe được câu nói này, mặt của chàng cực nhanh ỉu xìu một chút, nhưng sau đó lập tức lại là một ít bộ dáng nhàn nhạt, khóe miệng mang theo vài phần vui vẻ khó nhận ra:

- "Làm sao vậy? Nàng và ta đã là quan hệ như vậy, không gả cho ta, nàng phải làm sao?"

Ánh mắt của Ngải Vi bỗng nhiên mở to, sau đó ánh sáng xanh lam lại phai nhạt dần, lặp lại câu nói:

- "Sau này hãy nói đi."

Ramses nhấc cao lông mày nhưng không nói gì về chuyện này nữa.

Nói tới kết hôn là phải đối mặt với rất nhiều vấn đề thực tế. Vương hậu Nefertari, Kamille Rotta, người phụ nữ của chàng, tình nhân của chàng, còn có sau khi kết hôn nàng lại sẽ làm nhiễu loạt lịch sử... Mộng đẹp chính là nhớ lại những điều tốt đẹp trong quá khứ, nhưng một khi tỉnh giấc đối diện với thực tế thì nàng sẽ không biết phải làm sao. Mặc dù trong đầu tưởng tượng rất nhiều lần có một ngày hai người sẽ có chung hình ảnh với nhau, nhưng sự thật đánh úp làm người ta không kịp trở tay, nàng đã thật sự chuẩn bị sẵn sàng để chống lại hết thảy mọi cái sẽ trở thành lịch sử chưa?

Theo bản năng, nàng muốn trốn tránh cái gọi là chân thật này.

Nhưng dù vậy, nàng có muốn trốn tránh hắn không?

--------

Đoàn người vốn là đến Memphis nhưng vừa đến Hành cung, Ramses liền biến mất không thấy đâu, đợi khoảng ba ngày thì xuất hiện rồi sau đó lại dẫn nàng thẳng đến Thebes. Trải qua nửa tháng bôn ba, bọn họ cuối cùng cũng mệt mỏi mà đến được cung điện Thebes quen thuộc. Mặc dù là chiếu cố thân thể đang bị thương của Pharaoh, đoàn quân đi với tốc độ rất chậm, nhưng ở trên lưng ngựa xóc nảy lâu như vậy, hơn nữa trên đường đi Ngải Vi đều rất hưng phần cùng trò chuyện với Ramses, nên khi đến cung điện Thebes, Ngải Vi bỗng nhiên cảm thấy mình mệt mỏi. Quay người định đi về phía tẩm cung nơi mình đã ở đó mấy tháng trời thì đột nhiên bị Ramses giữ lại.

- "Sao thế?"

Nàng vừa dụi mắt, vừa hồ đồ hỏi.

- "Nàng đi nhầm hướng rồi."

Chàng đáp, rồi như ép nàng đi hướng mình chỉ.

- "Có đúng không?"

Ngải Vi nhìn hướng mình đang đi tới, quay đầu lại hỏi chàng.

- "Em ở bên kia mà?"

- "Về sau không ở bên kia nữa."

Ngải Vi mơ mơ màng màng, mặc cho Ramses kéo nàng đi nơi nào đó, sau đó nằm vào trong chăn, nặng nề rơi vào trong giấc ngủ. Ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau, lúc mở mắt, còn không kịp thấy rõ nhà mới của mình, thị nữ ở cửa ra vào chờ lệnh liền hướng ra phía ngoài báo cáo:

- "Điện hạ Ngải Vi đã tỉnh."

Ngay sau đó, mấy thị nữ nối đuôi nhau đi vào, sau khi thỉnh an Ngải Vi liền nhanh nhảu bắt đầu giúp nàng rửa mặt thay quần áo. Nào đá thiên thanh, đá hắc diệu, đá lục tùng, kim sức, sa mong, loáng một cái đã đeo đầy trên người nàng. Nàng cau mày nói:

- "Ta không mặc những thứ này đâu, có váy ngắn cây đay màu trắng không?"

Nữ quan bên cạnh cùng hai lão thần đã có tuổi đi đến, vừa nhìn, Ngải Vi cảm thấy quen quen, còn chưa kịp nhớ ra là ai, bọn họ đã hỏi một lèo.

- "Điện hạ Ngải Vi thích màu sắc bảo thạch nào?"

- "Điện hạ Ngải Vi đặc biệt thích loại phong cách xếp đặt thiết kế nào?"

- "Điện hạ Ngải Vi bình thường thích vải len sọc không?"

Ngải Vi giật mình, làm cho bọn họ run run rẩy rẩy lấy ra các loại bản vẽ, bộ dạng không hỏi được kết quả thề sẽ không bỏ qua nên Ngải Vi đành miễn cưỡng trả lời.

Bọn họ bàn tán rồi điều tra khoảng chừng nửa tiếng mới vội vàng cáo lui. Ngay sau đó, Ramses đi vào, chàng sải bước đi đến bên nàng, kéo tay nàng.

- "Qua đây, chúng ta sẽ đi dạo bờ sông Nile."

Ngải Vi không hiểu gì cả.

- "Đợi chút đã, chàng muốn em mặc như vậy để đi ra ngoài?"

Chàng quay đầu nhìn nàng một cái, lập tức mỉm cười nói:

- "Rất đẹp, rất hợp với nàng."

Còn chưa kịp phản ứng, chàng đã hôn lên má nàng rồi túm lấy lưng quần kéo nàng ra ngoài.

- "Tốt rồi, đi nhanh đi, bọn họ đều đang chờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com