Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 178 + 182

Chap 178: Nhân vật chính đều là một người

Trong cung Phượng Ương, Phượng Thiển còn không biết tin tức này, nghĩ đến hắn sẽ tới đây dùng bữa như mọi khi.

Đồ ăn trên bàn đã chuẩn bị xong, vẫn không nhìn thấy bóng người Quân Mặc Ảnh, Phượng Thiển không khỏi buồn. Sao lá gan Hữu tướng lớn như vậy, nói chuyện quan trọng gì, nói đến ngay cả thời gian dùng bữa tối của hoàng đế cũng dám trì hoãn.

Phượng Thiển phủ thêm áo choàng, chuẩn bị đi bên ngoài nhìn xem.

"Nương nương, hay để nô tỳ đi thôi." Đông Dương nghĩ ngăn cản nàng, bên ngoài trời lạnh như thế, làm gì để chủ tử đi một chuyến đâu, nàng làm hạ nhân nên đi xem.

"Không có việc gì, mặc nhiều như vậy, cũng không đông lạnh ta. Dù sao ta ở chỗ này cũng là chờ, còn không bằng đi xem."

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tiểu An Tử vội vàng chạy tới, biểu tình trên mặt rối rắm, lúc nhìn thấy nàng, lại biến thành kinh ngạc: "Trời lạnh như thế, sao nương nương lại đi ra?"

Phượng Thiển cười, không đáp lại: "Ngươi chạy gấp như vậy làm gì là Hoàng Thượng có chuyện gì, cho nên không thể tới sao?!"

Nhất thời biểu tình trên mặt Tiểu An Tử lại trở về rối rắm, tuy hắn cực lực muốn che dấu, Phượng Thiển vẫn không nhìn thấy khó xử chợt lóe rồi biến mất ở đáy mắt hắn.

Ấp úng nửa ngày, rốt cuộc Tiểu An Tử hạ quyết tâm, bình tĩnh nói: "Bẩm nương nương, hoàng thượng đến cung Thi Họa, bảo nô tài đến nói một tiếng, hôm nay sẽ không lại đây, để nương nương không cần chờ ngài."

Phượng Thiển nhíu mày, cung Thi Họa...Thân phi...

"Được, ta đã biết." Phượng Thiển dương cao khóe miệng.

Tiểu An Tử sửng sốt.

Đợi hắn phản ứng lại, người trước mặt đã muốn xoay người vào điện, chỉ lưu lại một bóng dáng màu vàng cho hắn.

Tiểu An Tử kêu khổ không ngừng, này gọi là phản ứng gì, chủ tử sẽ không phát lửa giận lên trên người hắn chứ?!

Ngẫm lại hắn cũng thật sự là khổ, là đồ đệ của Lý Đại công công, nhưng cũng chính bởi vì vậy, loại chuyện cố hết sức không lấy lòng đều chỉ do hắn làm. Sư phó khẳng định là không muốn đắc tội với người, tùy tiện tìm tiểu thái giám qua cung Phượng Ương bẩm báo với chủ tử, cho nên cuối cùng loại khẳng định loại việc này phải dừng ở trên đầu hắn.

Tiểu An Tử thở dài, xoay người men theo đường trở về, chuẩn bị trả lời.

Phượng Thiển trở lại trong điện, cũng không nói gì, cố tự ăn.

Đông Dương không khỏi kinh ngạc: "Nương nương không đợi Hoàng Thượng sao?"

Phượng Thiển nhìn chằm chằm cái chân gà cắn một miếng to thịt, nhét đầy miệng, hai má phình ra: "Ừ, hôm nay hắn không tới."

Không biết vì cái gì, Đông Dương cảm thấy mặc dù chủ tử cười, nhưng trong tươi cười giống như có vài phần âm trầm nghiến răng nghiến lợi, mà cái chân gà đáng thương kia trở thành đối tượng cắn xé của nàng.

Đông Dương không khỏi rùng mình.

Nàng không hỏi lại, yên lặng phát hiện, hôm nay chủ tử giống như ăn hai chén cơm, ngày thường, chủ tử chỉ thích ăn thịt, không thích ăn cơm.

Thật quỷ dị!!!

Cung Thi Họa.

Trên bàn cơm, Thân phi cẩn thận gắp đồ ăn cho đế vương, lời nói cử chỉ cũng không dám làm càn như trước kia, trước kia nàng cũng không thể gọi là làm càn, chính là ngẫu nhiên vui đùa nho nhỏ không ảnh hưởng toàn cục mà thôi. Không giống hiện tại, ngay cả cười một cái cũng phải cẩn thận, sợ chính mình không cẩn thận một cái lại đắc tội đế vương.

Chính là dáng vẻ đế vương, nhìn như trầm mặc, như lúc dùng thiện đã vội vàng nghĩ tới một việc.

Quân Mặc Ảnh đúng là nghĩ tới một việc, rất nhiều rất nhiều chuyện, mà nhân vật chính trong suy nghĩ của hắn đều là một người.

Phượng Thiển!

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 179: Không phải chỉ có Phượng Thiển sao?

"Nghe Lý công công nói, gần đây Hoàng Thượng bận rộn công vụ. Thứ cho nô tì cả gan, Hoàng Thượng phải bảo trọng thân thể mới đúng. Món canh tương cá muối này rất được, Hoàng Thượng nếm thử xem."

Thân phi mở miệng, lúc này mới kéo suy nghĩ của Quân Mặc Ảnh lại, thoáng bất mãn nhíu mày, sau đó mới "Ừ" một tiếng.

"Lúc ngươi ở Tây Khuyết, rất thân Thiển phi sao?" Quân Mặc Ảnh thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, tùy ý hỏi.

"Đúng vậy." Thân phi gật đầu: "Lúc trước trong nhóm tỷ muội trúng cử, chỉ có Thiển phi và nô tì có quan hệ tốt nhất."

"À" Quân Mặc Ảnh nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nhếch môi: "Vậy vì sao trước khi Thiển phi mất trí nhớ, trẫm chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới nàng?!"

Ánh mắt Thân phi chợt lóe, miễn cưỡng cười nói: "Nô tì sợ Hoàng Thượng không thích, không dám ở trước mặt hoàng thượng nhắc tới việc này."

Nàng cũng không nói rõ vì sao không thích, nhưng hai người đều hiểu trong lòng.

Một năm kia, ngay cả mặt Phượng Thiển đế vương cũng chưa thấy qua, như thế nào có khả năng vui vẻ bỏ qua chính là áp dụng phương thức xử lý lạnh, hay là có người ở giữa làm khó dễ, nhưng mặc kệ là thế nào, thức thời cũng không có người tùy tiện đề cập người tên là Phượng Thiển kia.

"Trừ bỏ không nhắc tới trước mặt trẫm, trẫm cũng không thấy ngươi quan tâm nàng cái gì." Quân Mặc Ảnh nói trực tiếp, không giữ cho nàng một chút đường sống.

Thân phi ngẩn người, đột nhiên hiểu được, vì sao hôm nay đế vương đồng ý đến cung Thi Họa của nàng.

Là vì muốn làm rõ mục đích chân chính nàng tiếp cận Phượng Thiển sao?

Thân phi tươi cười lại có vài phần chua sót, không đợi nàng mở miệng, Quân Mặc Ảnh lại nói: "Từ trước là thấy trẫm không thích, cho nên bất hòa, nay lại thấy trẫm vui vẻ, cho nên lại tiếp cận?!"

"Hoàng Thượng, nô tì tuyệt không có ý này!" Thân phi hoảng sợ, cuống quít lắc đầu: "Nô tì biết, Hoàng Thượng không phải là người có thể tùy tiện để một người xoay trái xoay phải, không có loại tâm tư này."

Quân Mặc Ảnh nhíu chặt mày.

"Vậy nếu trẫm nói cho ngươi, cố tình Phượng Thiển không bao gồm trong một người tùy tiện kia, ngươi còn có thể nói như vậy sao?"

Ngực Thân phi run lên, chân mềm xuống thiếu chút nữa ngã ra khỏi ghế.

Không bao gồm như thế nào gọi là không bao gồm?!

Những người khác đều là "Một người tùy tiện", chỉ có Phượng Thiển không phải sao?!

Nàng nhếch môi: "Hoàng Thượng minh giám, nô tì biết Hoàng Thượng ghét nhất xấu xa trong hậu cung, tuyệt không dám có tâm tư như vậy. Còn về Thiển phi, xưa nay nô tì đều coi nàng là muội muội, sở dĩ lúc trước không dám tiếp xúc nhiều với nàng, cũng là sợ quan tâm đặc biệt sẽ khiến nàng bị nô tài ghen ghét, cuối cùng ngược lại hại nàng. Nay không có phần lo lắng này, nô tì mới dám..."

"Được rồi, trẫm chỉ tùy tiện hỏi hỏi, ngươi không cần khẩn trương như vậy." Sắc mặt Quân Mặc Ảnh hạ xuống, chặn lời nàng.

Lúc này Thân phi mới nhẹ nhàng thở ra, lại không khỏi oán thầm: "Nếu đây cũng là tùy tiện hỏi, vậy có phải trong đại đường hình bộ cũng có thể gọi uống trà nói chuyện phiếm hay không?"

Một lát sau, tiểu thái giám đưa bữa tối đi xuống, Thân phi xung phong nhận việc châm nước trà cho đế vương.

Quân Mặc Ảnh đồng ý.

Chờ nàng trở về, không ngờ thay đổi một bộ xiêm y.

Vân sam màu đỏ tía, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của nàng, mi dày cong vút, mắt đẹp như sao, cười rạng rỡ, mị hoặc lan tràn. Cài trâm cài hình bướm búi tóc phi thiên kế, tăng thêm vài phần gợi cảm. Không giống mới vừa rồi bị gió thổi có chút hỗn độn, vừa thấy chính là tỉ mỉ ăn diện. Trong tay nàng còn đang cầm một đĩa trà, bên cạnh là một bộ tách trà làm bằng sứ thanh hoa.

Chợt liếc mắt nhìn một cái, khiến người mê mệt.

Quân Mặc Ảnh thản nhiên nhìn nàng: "Thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc Thân phi phải đi pha trà, hay là đi thay quần áo?!"

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 180: Bất cứ giá nào!

Sắc mặt Thân phi tối lại.

Đến tột cùng là đi pha trà hay là đi thay quần áo?!

Đương nhiên là đi thay quần áo. Thời gian ngắn như vậy, sao nàng có khả năng làm hai việc cùng lúc.

Hiển nhiên trà chỉ là một cái cớ tốt để nàng sửa soạn cho mình một phen. Chính là nàng không nghĩ tới đế vương sẽ trực tiếp vạch trần nàng như vậy, giọng điệu như vậy, giống như vốn không coi nàng là một nữ nhân.

Nhưng việc đã đến nước này, Thân phi cũng chỉ cứng ngắc tươi cười đi về phía đế vương.

"Hoàng Thượng" Thân phi như mảnh mai không có xương nũng nịu một tiếng, không thấy đế vương phản ứng, liền buông đĩa trà, đưa chén trà qua cho đế vương.

Quân Mặc Ảnh nhận lấy, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa, bình tĩnh giống như không nhìn ra nữ nhân này đang cầu sủng với hắn.

Thân phi nói: "Hôm nay sắc trời đã tối muộn, bên ngoài lại lạnh, không bằng Hoàng Thượng liền ở lại nơi này của nô tì đi?"

Ánh mắt Quân Mặc Ảnh thản nhiên quét một vòng quanh đại điện, mới gật đầu: "Ừ, cũng được."

Thân phi kinh ngạc nhìn hắn, giống như là có chút không dám tin đế vương sẽ khinh địch mà đáp ứng như vậy, hại nàng chuẩn bị đầy bụng lí do thoái thác thật tốt nhưng hoàn toàn không có chỗ dùng.

Đang lúc xuất thần, phía sau đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh.

Nhìn lại, đã thấy Lý Đức Thông ôm một đống màu vàng gì đó đến, cung kính nói với đế vương: "Hoàng Thượng, tấu chương của hôm nay đều đã lấy đến đây."

Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến trong phút chốc sắc mặt Thân phi trắng bạch.

"Ừ, đi xuống đi." Quân Mặc Ảnh chỉ án thư, để Lý Đức Thông đặt tấu chương xuống, cho hắn lui ra.

Trước khi đi Lý Đức Thông liếc nhìn Thân phi một cái, trầm mặc thở dài.

Cũng không biết đế vương nghĩ như thế nào, rõ ràng thoạt nhìn cũng không vui vẻ, thậm chí bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy miễn cưỡng, vậy vì cái gì phải ở lại cung Thi Họa.

Chỉ là tâm tư của đế vương, cũng không phải một nô tài như hắn có thể đoán được.

Sau khi Lý Đức Thông đi ra, trong điện chỉ còn lại hai người, Thân phi đứng ở bên cạnh đế vương, đột nhiên không biết làm sao.

Thật lâu sau, mới hít sâu một hơi, mị hoặc nói: "Hoàng Thượng ở lại chỗ nô tì, còn xem tấu chương làm cái gì?" Nàng bước từng bước về phía trước, mắt thấy sẽ ngồi lên người đế vương, lại không biết đế vương là trùng hợp hay là cố ý, vừa lúc xoay người đến chỗ tấu chương, Thân phi cứng đờ đứng đó.

"Theo ý tứ của Thân phi, nếu trẫm ở cung Thi Họa, không nên để ý tới triều chính, sa vào ôn nhu hương sao?" Quân Mặc Ảnh bật cười một tiếng.

Thân phi hoảng sợ.

Rõ ràng nàng không có ý tứ này, nhưng đêm nay mặc kệ nàng nói gì, đế vương giống như là cố ý muốn bới lông tìm vết, khắp nơi chọn cái sai của nàng.

Mặc kệ, bất cứ giá nào!

Thân phi nhắm mắt, cổ tay nhu nhược không có xương bỗng dưng bò lên cánh tay đế vương: "Sao nô tì có ý này, chính là đã lâu Hoàng Thượng không thấy nô tì, chẳng lẽ cũng không nghĩ tới nô tì sao?" Nàng ủy khuất nói: "Nô tì lại nghĩ tới Hoàng Thượng rất nhiều đó."

Quân Mặc Ảnh khẽ nhíu mày.

Dịch người, bất động thanh sắc phất hai tay: "Gần đây quốc sự bận rộn, suốt đêm hôm nay trẫm muốn phê xong tấu chương mới được."

"Hoàng Thượng...."

"Thân phi, trẫm vẫn nghĩ người là người biết thời thế." Quân Mặc Ảnh trầm giọng, ánh mắt lạnh lẽo không kiên nhẫn.

Lời này vừa nói ra, Thân phi còn có thể nói cái gì!

Tất cả ảo tưởng vừa rồi đều tan biến.

Nói thêm một câu nữa, nàng chắc chắn sai, chẳng phân biệt nặng nhẹ, chỉ sợ hiện tại đế vương có thể cho nàng quay đầu bước đi.

"Là nô tì quá tội, mong Hoàng Thượng thứ tội."

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 181: Mẹ nó, thói quen thật đáng sợ!

Thân phi hạ người thi lễ, chua sót nói: "Nếu Hoàng Thượng có chính sự phải làm, nô tì sẽ không quấy rầy. Chính là Hoàng Thượng cũng phải chú ý thân thể, đừng quá vất vả, sớm nghỉ ngơi. Cung Thi Họa tuy nhỏ, cũng xin Hoàng Thượng cố chấp nhận nghỉ tạm một đêm."

Quân Mặc Ảnh thản nhiên "Ừ" một tiếng: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Thân phi vào nội điện, Quân Mặc Ảnh mới phất áo bào, ngồi trước án thư đặt tấu chương, trong mắt phượng thâm thúy có một tia ám nhọn.

Cung Phượng Ương đầy ánh nến, đã vào đêm khuya, người trong nội điện vẫn lăn qua lộn lại nằm ở trên giường không ngủ như trước.

Phượng Thiển nhìn chuông gió ở đầu giường, ánh nến chiếu lên khuôn mặt nhỏ của nàng nhìn không rõ.

Không biết có phải ảo giác của nàng không, hôm nay giường có vẻ lạnh hơn, trong phòng còn lò than, đệm chăn dày đắp người, nhưng đôi chân của nàng vẫn lạnh lẽo không có độ ấm như trước.

Giờ này khắc này, chỉ có một câu có thể hình dung lòng của nàng, mẹ nó thói quen thật đáng sợ.

Phượng Thiển hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, bắt buộc mình chìm vào giấc ngủ.

Trên đời này, không có thói quen không thể bỏ, chỉ có tâm ma không trừ được.

Xoay qua xoay lại ở trên giường chốc lát, nàng bật ngồi dậy, khoác áo choàng lên người, đeo giày chạy đến bàn uống nước.

Cầm ấm trà trực tiếp rót vào miệng mấy ngụm, Phượng Thiển suýt nữa sặc, nước trà lạnh thấu theo miệng thấm vào tâm tỳ, lạnh đến mức run người.

"Nương nương, ngài còn không ngủ sao?" Cung nữ Lâm Lang gác đêm bên ngoài nghe được động tĩnh, sợ nàng cần cái gì, đi vào hỏi nàng.

Phượng Thiển mơ màng khoát tay: "Ta đứng dậy uống nước, không cần phải vào."

Vừa dứt lời, chợt nghe đến "Đông" một tiếng ấm lô bị nàng làm rơi, đau đến mức nàng lập tức ngồi xổm xuống đi ôm chân mình.

Lâm Lang bị dọa, vội vàng chạy đến bên người nàng: "Nương nương, ngài thế nào, có chuyện gì không mau để nô tỳ nhìn xem."

Phượng Thiển cố nén đau đớn, nuốt nước miếng, nhe răng trợn mắt nói một câu: "Ta không sao, ngươi đỡ ta lên giường nằm đi."

"Vâng." Lâm Lang vội vàng nghe theo, thật vất vả đỡ Phượng Thiển khập khiễng trở về giường, lại chạy nhanh ra ngoài tìm người tới thu dọn.

Hơn nửa đêm nháo ra động tĩnh lớn như vậy, Phượng Thiển vừa thẹn vừa giận vừa mắc cỡ, thấy Đông Dương cũng đến đây, liền để nàng thưởng những người này cho tốt.

Chính là không nghĩ tới, sau khi làm xong mọi chuyện, Đông Dương lại trở lại.

"Nương nương có khỏe không?!" Đông Dương lo lắng nhìn nàng.

Phượng Thiển nhún vai: "Lúc vừa đá phải còn đau, nhưng mà hiện tại tốt hơn rồi. Ngươi không cần lo lắng, thoa thuốc xong sẽ không sao nữa."

Đông Dương biết chủ tử đang giả ngu, một người rõ ràng như vậy, không có khả năng không biết mình đang nói gì.

Nhưng chủ tử không nghĩ nói, nàng làm nô tỳ cũng không thể bắt buộc, đành phải im miệng không nói tiếp đề tài này.

"Chốc lát nếu nương nương còn muốn uống nước, liền truyền nô tỳ tiến vào, đừng bản thân đứng lên, lạnh hoảng."

"Ừ, ta biết." Phượng Thiển cảm thấy không cần thiết vì uống nước còn phải gọi người tiến vào, chỉ là thấy nha đầu kia nghiêm túc như thế, vì để nàng đỡ lo, chỉ phải gật đầu đồng ý.

Lúc Đông Dương đi ra ngoài, mi tâm vẫn còn nhíu.

Mới đầu nàng không biết đêm nay Hoàng Thượng phải đi cung Thi Họa, chỉ nghĩ Hoàng Thượng bận rộn công vụ mới không tới đây. Nhưng sau khi hỏi những người khác mới biết được, hóa ra An công công ở cung Càn Long đã tới, chính là nói chuyện này.

Khó trách chủ tử ăn tối không thấy ngon.

Đông Dương thở dài, chỉ hy vọng ngày mai Hoàng Thượng có thể đến, an ủi chủ tử thật tốt, chuyện này có thể qua nhanh.

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 182: Đều là vì bảo vệ Thiển Thiển

Nhưng là hi vọng cuối cùng của Đông Dương không thể thực hiện.

Đến đêm ngày hôm sau, đế vương vẫn không xuất hiện, thậm chí không phái người đến nói một tiếng.

Đông Dương nghe được tin tức là, đế vương vẫn đi cung Thi Họa.

Kỳ quái là, Phượng Thiển ngủ dậy có cảm giác đứng lên bình thường, nên ăn liền ăn, nên vui liền vui, không nghĩ gì khiến Đông Dương cảm thấy kỳ quái. Nhưng cũng chính là vì như vậy, trong đầu Đông Dương lại càng không có tư vị.

Đều nói tâm đế vương khó dò, hiện tại xem ra, quả nhiên là đúng vậy.

Vài ngày trước còn sủng ái chủ tử, lúc này mới bao lâu, thế nhưng không nói trước một lời liền vắng vẻ chủ tử.

Nếu không phải tâm chủ tử rộng rãi, thay đổi một người khác, làm sao chịu được đả kích như vậy.

Đông Dương đứng ở cửa đại điện nhìn bóng dáng dưới ánh nến kia, giống như đang chuyên chú vẽ cái gì đó, ý cười nơi khóe miệng thanh thản.

Cung Phượng Minh.

Thái Hậu ngồi ở chủ vị, thần sắc thản nhiên nghe tiểu thái giám bẩm báo hành tung hôm nay của đế vương, biểu tình trên mặt có chút biến hóa.

Thẳng đến khi tiểu thái giám lui ra ngoài, bà mới khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Liên Tịch: "Ngươi cảm thấy Hoàng Thượng làm như vậy là vì sao?"

"Nô tỳ không biết." Liên Tịch lắc đầu, trong mắt lộ vẻ thản nhiên, tiện đà mới giật mình kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không phải bởi vì một lần nữa tiếp nhận Thân phi, Hoàng Thượng mới có thể như thế sao?"

"Ai gia cũng hy vọng là như thế này." Thái Hậu không rõ ý tứ lắc đầu, ánh mắt thưởng thức hộ giáp trên tay mình.

"Chỉ tiếc, ai gia không biết là Thân phi có bản sự lớn như vậy. Chân trước mới bị Hoàng Thượng đuổi ra cung Phượng Ương, sau lưng có thể mời Hoàng Thượng đến cung Thi Họa của nàng."

Nếu Hoàng Thượng có thể trước mặt người khác không nể mặt Thân phi như vậy, vậy trong lòng không thể nghi ngờ là không có người này. Là tốt hơn so với lúc sủng ái Phượng Thiển, khi nào thì Hoàng Thượng bỏ được để người nọ không có chút tâm tư, mọi việc không phải như vậy.

Đối lập rõ ràng như vậy, nếu ngay cả này bà không nhìn ra, liền mất công ở trong cung cấm này nhiều năm như vậy.

Nhưng nếu không có chút hảo cảm với Thân phi, vậy nguyên nhân Hoàng Thượng đi cung Thi Họa liền thật sự đáng giá tìm tòi nghiên cứu một phen.

Mắt phượng hẹp dài của Thái Hậu nheo lại, thần sắc phức tạp.

Liên Tịch híp mâu, dò hỏi: "Vậy theo ý Thái Hậu, Hoàng Thượng làm như vậy là vì sao?"

"Ai gia thấy...." Đột nhiên Thái Hậu khẽ cười một tiếng, vài phần bất đắc dĩ, vài phần thâm thúy, còn có vài phần sầu lo không dễ phát hiện.

Nói một nửa, không tiếp tục nói nữa, Liên Tịch cũng không hỏi lại.

Nhưng sao trong lòng Liên Tịch lại không biết là vì tự tiện dò đoán tâm đế vương chính là tội lớn, nàng mới giả bộ hồ đồ thôi.

Muốn nói nguyên nhân Hoàng Thượng làm như vậy, riêng nàng có thể đoán được hai ba phần.

Thứ nhất, Thân phi liên tiếp đi tìm Thiển phi, khẳng định Hoàng Thượng cảm thấy có nguyên nhân, mà nguyên nhân này lại chỉ có thể tra từ trên người Thân phi.

Thứ hai, Thái Hậu nhìn Thiển phi không vừa mắt, hôm qua tìm Thân phi nói chuyện khẳng định Hoàng Thượng đã biết, cho nên tự nhiên mà vậy, Hoàng Thượng muốn dời lực chú ý của Thái Hậu, cùng lúc, cũng là dời chú ý của nữ nhân trong hậu cung đối với Thiển phi.

Bất luận là nguyên nhân nào, đều không thoát khỏi quan hệ với Phượng Thiển. Nói rõ hơn, đều là vì bảo vệ Phượng Thiển.

Có lẽ còn có nguyên nhân khác, chính là đã không ở trong phạm vi suy đoán của nàng.

Đều nói từ xưa đế vương bạc tình, trước khi Thiển phi xuất hiện, nàng tin. Không phải lúc đó Hoàng Thượng của bọn họ là người lạnh tình sao?

Nhưng hiện tại!!

Liên Tịch hạ mi mắt, dấu đi tia sáng chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com