Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103 - 104

Chương 103

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Cố Hành Giản trở lại tướng phủ vừa kịp bữa tối. Mùa đông trời tối sớm, trong phòng điểm ánh nến, nhìn qua rất sáng. Ánh đèn chiếu lên phiến đá trên mặt đất, đung đưa qua lại, còn có thanh âm nói cười.

Cái nhà này, rốt cuộc đã không còn quạnh quẽ.

Hạ Diễn đang nói chút chuyện thú vị ở Thái Học, Nam bá và Hạ Sơ Lam đều đang nghe. Cậu và Tưởng Chu là bạn tốt, cũng là đối thủ cạnh tranh, có khi hai người khảo thí tranh đệ nhất, có khi vì một đề tài tranh luận đến mặt đỏ tai hồng.

Hạ Diễn nói: “Mới đầu, đệ cũng không nói mình là em vợ Tể tướng, Tưởng ca ca cũng không nói mình gọi Xu Mật Sử là thúc thúc. Sau càng nhiều người biết đến, mỗi ngày đều có người chạy tới xem hai chúng ta, ngay cả Ngô Tông Tiến cũng không dám khi dễ chúng ta. Hôm qua ở Quốc Tử Giám gặp được hắn, hắn gật đầu một cái rồi chạy. Tỷ tỷ, hiện tại đệ rốt cuộc biết chỗ tốt của quyền thế rồi.”

Hạ Sơ Lam cười nói: “Đệ đừng chỉ nghĩ mấy chuyện này, tỷ phu đệ năm đó cũng xuất thân bần hàn, chịu rất nhiều khổ, dựa vào chính mình mới đi đến hôm nay.”

Nàng ngồi đưa lưng về phía cửa, không thấy Cố Hành Giản đã tiến vào. Hạ Diễn và Nam bá lại thấy được, Hạ Diễn tiếp tục nói: “Đệ đương nhiên không thể so với tỷ phu. Ở trong lòng tỷ tỷ, tỷ phu hẳn là người tốt nhất trên đời này.”

Hạ Sơ Lam không phủ nhận. Những lời này ngay trước mặt hắn, nàng nói không nên lời. Nhưng nàng thật sự rất thích Cố Hành Giản, từ lần đầu tiên gặp mặt đã bị khí chất độc đáo trên người hắn hấp dẫn, về sau đủ loại cơ duyên xảo hợp, rốt cuộc cùng hắn ở bên nhau.

Nàng chỉ ngại một đời người quá mức ngắn ngủi, sợ bọn họ không có cách nào bên nhau đến già, mà nàng gặp được hắn lại quá muộn. Hoặc là nói nàng sinh ra quá muộn.

Nàng đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một đôi tay đặt trên vai nàng, nàng quay đầu lại nhìn thấy Cố Hành Giản đứng ở phía sau, lập tức đứng lên: “Ngài trở về lúc nào?”

“Vừa mới trở về. Các người còn chưa dùng bữa tối? Ta nói rồi không cần chờ ta.” Cố Hành Giản nhìn mặt bàn trống rỗng nói.

“Tỷ phu, tỷ tỷ cứ nhất định phải chờ ngài trở về.” Hạ Diễn chớp chớp mắt, tiếng tỷ phu này kêu rất thuận miệng.

Hạ Sơ Lam cũng không biết hắn đứng đó đã bao lâu, có nghe mấy lời bọn họ nói chuyện vừa rồi hay không, vội vàng chuyển đề tài: “Đồ ăn đều đã chuẩn bị tốt, chúng ta cũng không chờ lâu lắm. Ta liền bảo bọn họ dọn đồ ăn lên.”

Nàng đi ra ngoài phân phó Tư An các nàng dọn đồ ăn lên, Cố Hành Giản cười nhẹ với Hạ Diễn, hai người trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà nhập tọa. Ngày thường muốn từ trong miệng thê tử hắn nghe được một hai câu lời ngon tiếng ngọt quá khó khăn, hôm nay may mắn có cậu em vợ hỗ trợ.

Lúc ăn cơm, Cố Hành Giản từ trước đến nay không nói lời nào. Hạ Sơ Lam và Hạ Diễn dùng ánh mắt giao lưu, cũng an an tĩnh tĩnh mà ăn. Chờ đến khi Cố Hành Giản ăn xong rồi, Nam bá thu dọn chén đũa trước mặt hắn, Hạ Diễn mới nhỏ giọng hỏi: “Tỷ phu, hiện tại đệ có thể nói không?”

Cố Hành Giản lau miệng rồi nói: “Có việc cứ nói. Đừng học tỷ tỷ đệ, không cần đặc biệt nhân nhượng thói quen của ta, coi như đang ở nhà mình thôi.”

Hạ Diễn cao hứng mà ngồi vào chỗ bên cạnh Cố Hành Giản, đích xác có mấy vấn đề học vấn muốn thỉnh giáo hắn.

Hai người vừa đàm luận liền hoàn toàn không để ý người khác.

Hạ Sơ Lam đứng dậy đi đến nhà bếp chuẩn bị trà bánh, Tư An cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường. Trần Giang Lưu lại ở trong nhà bếp ăn cái gì, hiện tại nữ đầu bếp đã quen với hắn, mỗi ngày đều làm một phần đồ ăn khác nhau cho hắn. Hắn cũng ngoan ngoãn, giúp đỡ rửa rau chế biến món ăn, nữ đầu bếp cũng rất thích hắn.

Trần Giang Lưu nhìn thấy Hạ Sơ Lam và Tư An đi vào, thuần thục ăn hết màn thầu trong miệng: “Phu nhân có cần ta hỗ trợ không?”

“Không cần.” Hạ Sơ Lam lấy lá trà từ trên ngăn tủ xuống, quay đầu hỏi hắn, “Ngày mai là trừ tịch, ngươi không muốn về thăm người nhà sao?”

Nhắc tới người nhà, Trần Giang Lưu rùng mình một cái, lui về phía sau hai bước: “Phu nhân muốn đuổi ta đi?”

Tư An kéo hắn lại: “Nhìn ngươi xem, sao lại sợ hãi thành như vậy? Phu nhân không có ý muốn đuổi ngươi đi, chỉ là hỏi ngươi một chút, có muốn về nhà.”

Trần Giang Lưu liên tục lắc đầu, trong ánh mắt có tia hận ý: “Ta không có người nhà. Về sau nơi này chính là nhà của ta, các người đều là thân nhân ta.”

Hạ Sơ Lam nghe Sùng Minh nói, tỷ tỷ cùng tỷ phu Trần Giang Lưu đối xử với hắn rất không tốt, nếu không thì một hài tử ngoan ngoãn sẽ không bị bán đến loại địa phương đó. May mắn là gặp tướng gia cứu hắn ra, nếu không không chừng hiện giờ đang chịu khổ ở nơi nào rồi. Đứa nhỏ này xinh đẹp sạch sẽ, nếu sinh ở gia đình trong sạch, hẳn là được cha mẹ và trưởng bối ngàn kiều vạn sủng.

Thấy Trần Giang Lưu không muốn nói thêm về người nhà, Hạ Sơ Lam liền thay đổi đề tài: “Ta xem quần áo của ngươi thực cũ, vừa vặn ta phải làm quần áo mới cho đệ đệ ta, thuận tiện cũng làm cho ngươi một bộ đi?”

Trần Giang Lưu liên tục xua tay: “Giang Lưu chỉ là một hạ nhân, phu nhân không cần hao tâm tổn trí như thế.”

Tư An nói: “Không sao, không cần phu nhân tự mình động thủ, ta làm cho ngươi là được.” Nàng bắt lấy bả vai Trần Giang Lưu, nhìn nhìn trái phải: “Cô nương, nô tỳ nhìn vóc người Giang Lưu không khác mấy với Lục công tử đâu.”

Hạ Sơ Lam vừa bày mâm điểm tâm vừa nói: “Vậy em dùng vải trắng làm áo cho hắn, nhét thêm nhiều bông, vào đông cũng chống lạnh tốt.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.” Tư An vỗ vỗ bả vai Trần Giang Lưu, “Tối nay ta tới đo kích cỡ giúp ngươi, quần áo dù sao cũng phải làm vàu người mới tốt.”

Trần Giang Lưu bỗng nhiên quỳ xuống, đưa tay gạt lệ, nức nở nói: “Phu nhân, các người đối với ta thật tốt, ta làm trâu làm ngựa cũng không đủ báo đáp ân tình các người ……”

“Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên.” Hạ Sơ Lam bảo Tư An nâng Trần Giang Lưu dậy, “Một bộ xiêm y mà thôi, thật sự không đáng như thế.”

“Trong mắt phu nhân có lẽ chỉ là một bộ xiêm y, nhưng trong lòng ta, lại là ấm áp khó có được. Giang Lưu nhất định sẽ nhớ thật kỹ.” Trần Giang Lưu thành khẩn nói.

Hạ Sơ Lam cười cười. Đứa nhỏ này ngày thường ở tướng phủ vô thanh vô tức, cũng không quấy rầy đến bất cứ ai, nhìn thấy Nam bá hay nữ đầu bếp có việc cần hỗ trợ, hắn liền chủ động giúp một tay, không cầu cái gì cũng không oán giận cái gì.

Khó trách Sùng Minh xem hắn như đệ đệ mà yêu thương, nàng cũng hơi thích hắn.

Tư An lưu lại phòng bếp xào hai món ăn nóng cho Trần Giang Lưu, canh giờ này, nữ đầu bếp đã sớm trở về nhà.

Hạ Sơ Lam tự mình bưng trà bánh đi ra ngoài, về lại phòng ở.

Cố Hành Giản đang theo Hạ Diễn nói chuyện: “Ta biết tinh thông nhất lịch pháp hẳn là Bí Thuật Giám Tiền Phác. 《 Xuân Thu 》 ghi lại 36 ngày kế thực, đem các loại lịch thư đặt cùng chỗ để kiểm nghiệm, nhiều nhất có thể tính trong hai mươi mấy thứ, nhưng Tiền Phác lại có thể tính trong 35 thứ. Hắn không dùng công cụ, mà là tính nhẩm, miệng niệm nhân chia, không kém dùng công cụ. Hơn nữa nhân chia số lớn, hắn gảy bàn tính như bay, mắt người thường theo không kịp.”

Hạ Diễn chớp chớp mắt: “Đệ biết Tiền đại nhân, tháng trước ông còn tới Thái Học giảng bài. Nghe nói trước kia ông cùng trường với tam thúc, hôn sự của ngũ tỷ tỷ chính là do ông dẫn đường.”

Cố Hành Giản nhịn không được cười nói: “Đúng vậy, hắn là kẻ quái tài, đam mê chính là làm mai mối cho người ta.”

Hạ Diễn cũng cười theo, nghĩ đến lúc học Tiền đại nhân, ông giảng tri thức số học này nọ, bọn họ đều nghe không hiểu. Một buổi học mà nhìn xuống, rất nhiều người đều ngủ mất, ông tức giận đến dựng râu trừng mắt. Chẳng qua người bình thường đối với số học nghiên cứu hữu hạn, thiên văn lịch pháp càng thâm ảo khó hiểu, cũng khó trách bọn họ nghe không vào.

Nhưng Hạ Diễn lại cảm thấy rất thú vị, còn thảo luận một chút với Tưởng Chu về mấy bộ lịch pháp triều đại ban bố, cảm thấy trong đó 《 Phụng Nguyên Lịch 》 có độ chính xác cao nhất.

Hạ Diễn quấn lấy Cố Hành Giản nói thật lâu, Hạ Sơ Lam ngồi trên giường bên cạnh xem sổ sách, thỉnh thoảng nghe bọn họ nói hai câu. Chờ đến lúc bên ngoài tiếng trống canh gõ một cái, nàng nghiêng đầu thấy giữa hai mày Cố Hành Giản có chút mỏi mệt, liền nói: “Diễn Nhi, đã không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”

Hạ Diễn lúc này mới phát giác đã đến canh giờ này, nhưng cậu còn có rất nhiều lời chưa nói xong. Cố Hành Giản vỗ vỗ đầu của cậu: “Hôm nay ta xác thực hơi mệt mỏi, ngày mai rồi nói sau. Nam bá, mang công tử về phòng nghỉ ngơi.”

Hạ Diễn lúc này mới đứng dậy hành lễ với hắn và Hạ Sơ Lam, lưu luyến không rời mà đi theo Nam bá.

Hạ Sơ Lam đi đến phía sau Cố Hành Giản, duỗi tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương của hắn: “Có phải rất mệt hay không? Diễn Nhi ngày thường tuy rằng tính tình hoạt bát một chút, nhưng cũng rất ít khi nói nhiều như vậy với người khác. Đệ ấy thật sự thích ngài, mới có thể……”

Cố Hành Giản kéo tay nàng, ôm nàng ngồi ở trên đùi, trán tựa trán với nàng, nhẹ giọng nói: “Không việc gì, ta cũng thích Diễn Nhi.” Hắn nghĩ chắc là yêu ai yêu cả đường đi. Hắn thích an tĩnh, nhưng nói một buổi tối cùng Hạ Diễn, cũng không cảm thấy mệt. Hài tử kia tuổi tuy nhỏ, kiến thức lại rộng lớn hơn mấy vị quan lại hơn hai mươi tuổi. Không thể không nói, Hạ Bách Thịnh đào tạo con cái rất tốt.

Hạ Sơ Lam mỉm cười, đôi tay đặt trên vai hắn: “Đúng rồi, vẫn luôn quên hỏi ngài, hôm nay huynh trưởng muốn ngài suy xét chuyện gì?”

“Nương thân thể không tốt, huynh ấy hy vọng chúng ta có thể về nhà ăn tết. Nàng muốn đi sao?” Cố Hành Giản vén một sợi tóc rũ xuống của Hạ Sơ Lam ra sau tai, dò hỏi ý của nàng.

“Ta nghe ngài. Chỉ là khi về Cố gia, Diễn Nhi có thể đi cùng chúng ta sao?” Hạ Sơ Lam hỏi. Lưu lại Hạ Diễn một mình trong phủ, hiển nhiên không ổn.

“Đương nhiên có thể.” Cố Hành Giản gật đầu nói, “Ngày mai tứ tỷ cũng sẽ từ thôn trang trở về.”

Hạ Sơ Lam nghĩ thầm hắn rốt cuộc nhớ thân tình, vẫn quyết định đón Cố Tố Lan từ thôn trang trở về. Nàng cũng hy vọng người một nhà có thể hòa hòa khí khí, ít sinh chuyện. Có lẽ nhìn thấy Cố Tố Lan, bệnh của lão phu nhân sẽ tốt lên.

Nói với nhau một lát, Cố Hành Giản bế nàng lên, đi vào trong phòng, chỉ cảm thấy gần đây nàng lại nhẹ đi rất nhiều. Sau khi tắm gội hai người nằm ở trên giường, Cố Hành Giản nhắm mắt lại, kỳ thật không ngủ. Hạ Sơ Lam lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, cũng nhắm mắt lại ngủ.

Vốn cảm thấy hắn có chút tâm sự, lúc ngủ mày cũng không giãn ra. Nhưng người như hắn, nếu không muốn nói, một chữ cũng hỏi không ra.

Chờ người bên cạnh hô hấp vững vàng, Cố Hành Giản mới mở to mắt, duỗi tay qua giúp nàng đắp chăn đàng hoàng.

Cố Tố Lan rốt cuộc đang tính kế gì, rất nhanh sẽ biết.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Ta đổi nhi tử Dư Diêu huyện lệnh Tưởng Du đổi thành Tưởng Chu, nghe thuận miệng hơn chút, vai phụ nhỏ, không cần để ý.

_________________________

Chương 104

Editor: Masha

Điền trang vùng ngoại ô đô thành hoàn toàn không náo nhiệt như trong đô thành. Tuy rằng ngày mai là trừ tịch, nhưng trong vòng mấy dặm đều là đồng ruộng, không có hộ gia đình, vào đông ngay cả tiếng ve hay tiếng chim cũng không có. Hạ nhân điền trang cũng không về nhà ăn tết, đều cầm tiền năm khá nhiều, chỉ lo vùi đầu làm việc, còn sớm đã tắt đèn ngủ.

Một bóng người từ cái đình phía trước trống trải xẹt qua, đi đến cửa hông, chợt lóe ra ngoài. Một người đang đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía ánh trăng, chỉ thấy hình dáng mơ hồ.

“Ta dùng thuốc ngươi đưa hạ trong đồ ăn của bọn họ, lúc này đang ngủ rất sâu. Cố Hành Giản quả nhiên để ta ngày mai về Cố gia.” Cố Tố Lan thấp giọng nói, “Kế tiếp nên làm như thế nào? Ta làm sao mới có thể lưu lại trong nhà, không đến địa phương quỷ quái này?”

“Cái gì ngươi cũng không cần làm. Cố Hành Giản đã đi qua Thanh Phong Viện, biết chuyện ngươi gặp mặt chủ nhân.” Người nọ nói, “Trước mắt nhất cử nhất động của ngươi đều ở dưới mí mắt của hắn, chủ nhân kêu ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

Cố Tố Lan ngơ ngẩn, thanh âm thêm vài phần vội vàng: “Cái gì gọi là không thể hành động thiếu suy nghĩ? Chẳng lẽ ta thật vất vả trở về, lại phải trở lại chỗ này?”

Người nọ liếc ả một cái: “Do chính ngươi hành sự quá mức phô trương, một hai phải dẫm điểm mấu chốt của Cố Hành Giản, mới bị đày đến thôn trang. Chủ nhân đã tận lực vì ngươi mưu tính, ngươi còn muốn như thế nào? Tra xét nhiều năm như vậy, ngươi cũng tra không ra tài sản ngầm của hắn, hắn hành sự nhất quán một giọt nước cũng không lọt, bằng bản lĩnh của ngươi không thể tìm ra chỗ sơ hở nào.”

Cố Tố Lan cắn chặt răng, có vài phần không cam lòng. Ả rơi vào tình thế hiện giờ đều do Cố Hành Giản làm hại. Nếu lúc trước hắn không có thấy chết mà không cứu, ả làm gì đến nỗi một người lẻ loi hiu quạnh, tới tận tuổi này, một người biết lạnh hỏi ấm cũng không có? Nhìn Tần La sinh một đám hài tử, trước nay ả chưa từng được hưởng qua niềm vui làm mẹ.

Cho dù về sau có vô số người muốn làm mai cho ả, khuyên ả tái giá, nhưng ả đã chết tâm, sao có thể sống lại được? Là Cố Hành Giản không niệm thân tình trước đây, như vậy cũng trách không được ả.

Người nọ nhìn Cố Tố Lan trở về, đi nhanh vài bước đến chỗ xa, nói với người trong xe ngựa: “Chủ tử, đã nói với Cố Tố Lan. Nhưng xem nữ nhân kia chủ ý rất lớn, chỉ sợ sớm muộn gì sẽ nói ra ngài. Vì sao chúng ta không giết nàng?”

Người trong xe ngựa trầm mặc một lát mới nói: “Giết nàng, ngược lại thêm nhiều chuyện. Lão phu và Cố Hành Giản vốn dĩ không thể cùng tồn tại. Lúc hắn còn trẻ, lão phu đã nhìn ra bản lĩnh của hắn, không thể thu hắn về cho mình dùng, đã mang vài phần tâm tư muốn trừ bỏ. Chẳng qua rốt cuộc là xem thường hắn, mới không cẩn thận để hắn lớn mạnh như bây giờ. Hiện giờ sổ sách của Ngụy Chiêm ở trong tay hắn, hắn nếu điều tra thêm, nhất định sẽ tra ra chứng cứ lão phu thu mua Vương Luật và đám người quản sự Ngự Mã Phòng. Đến lúc đó, hắn sẽ không bỏ qua lão phu. Cố Tố Lan đã hết giá trị sử dụng, sau này không cần lại tốn tâm tư trên người nàng.”

Người nọ cung kính vâng dạ.

Xe ngựa chạy vào trong màn đêm, chuyển hướng về đô thành.

Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Hành Giản và Hạ Sơ Lam thức dậy, chuẩn bị về Cố gia. Hạ Sơ Lam cầm bộ xiêm y mới đến cho Cố Hành Giản thay, Cố Hành Giản hỏi: “Nàng làm xiêm y khi nào?”

“Đã nhiều ngày ngài không ở nhà, ta dùng thời gian nhàn rỗi làm gấp cùng Triệu ma ma, vừa vặn đuổi kịp tân niên. Vải dệt là ta cắt, đường may là Triệu ma ma may. Bộ trung y ta làm lúc trước, không thể mặc lại, không thích hợp.”

Xiêm y làm từ vải màu tím nhạt lấp lánh sao trời, rất vừa người. Xiêm y được huân qua, có mùi hương nhàn nhạt. Từ nhỏ đến lớn hắn đều mặc quần áo huynh trưởng để lại, sau lại làm quan, vì bớt việc, mua trang phục may sẵn. Trung y lần trước là lần đầu tiên trong đời hắn được người khác tự tay làm quần áo cho, tất nhiên trân trọng.

“Phu nhân hiền huệ.” Cố Hành Giản cười nói.

Hạ Sơ Lam nghe tiếng “Hiền huệ” hắn khen mà ngượng ngùng. Nếu thật là hiền huệ, nên tự tay làm cho hắn một bộ xiêm y, nhưng nàng còn phải nhờ Triệu ma ma hỗ trợ, tự mình làm không hoàn thành được. Trước kia cũng không cảm thấy nữ tử học nữ hồng may vá có ích lợi gì, chỉ là khâu khâu vá vá cho người trong nhà, những cái đó tất nhiên có tú nương còn có thị nữ vú già làm.

Đến thời điểm muốn tự tay làm một ít đồ cho người yêu, mới hận bản thân khi sinh ra không có hoa tay.

Cố Hành Giản nhìn nàng mày đẹp hơi chau, đoán được nàng suy nghĩ gì, ôm nàng vào trong ngực: “Lam Lam, một người không thể nào am hiểu mọi chuyện, nàng không cần phân cao thấp với bản thân. Ta trước kia đi theo lão sư học tập, phát hiện mình không hiểu âm luật cho lắm. Cung thương giác trưng vũ (ngũ âm) đối với ta mà nói, giống như sách trời. Lão sư nói, nhân sinh có một số việc, không cần cưỡng cầu.”

Hạ Sơ Lam ở trong lòng hắn mỉm cười, duỗi tay ôm lấy chắc vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn. Hắn thật sự sủng ái nàng vô biên, cho rằng nàng vẫn còn là một tiểu cô nương. Nếu là nhà người khác thê tử không làm được những việc này, chỉ sợ bị trượng phu ghét bỏ đến chết.

Nàng ngửa đầu hôn cằm hắn, lại cảm thấy không đã ghiền, ôm cổ hắn, nhón chân hôn bờ môi của hắn.

Tư An và Triệu ma ma nhìn thấy bên kia bình phong hai người ôm nhau, vội vàng lui ra ngoài.

Hạ Diễn thay xong xiêm y lại đây, nhìn thấy Tư An và Triệu ma ma đứng ở bên ngoài, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ và tỷ phu còn chưa chuẩn bị xong sao?” Vào đông ổ chăn ấm áp, cậu vốn đang muốn nằm thêm một lát, nhưng Lục Bình tới gọi cậu, nói Hạ Sơ Lam và Cố Hành Giản đã thức dậy, lúc này cậu mới nhanh chóng rời giường.

Tư An ho nhẹ một tiếng: “Chắc là xiêm y mới không quá vừa người, còn cần chút thời gian.”

Hạ Diễn nào biết chuyện giữa phu thê, ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa chờ.

Đại khái mười lăm phút sau, Cố Hành Giản mới cùng Hạ Sơ Lam một trước một sau bước ra. Cố Hành Giản sắc mặt như thường chào hỏi Hạ Diễn. Mặt Hạ Sơ Lam lại rất hồng, tay bị Cố Hành Giản nắm, hơi cúi đầu. Nàng mặc áo lông, hẳn không thể nhìn ra một vệt đỏ từ cổ đến ngực, nhưng vẫn có hơi có tật giật mình.

Cố gia bên kia, Cố Cư Kính liền bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm. Cố Tố Lan và Cố Hành Giản phải về nhà, hắn bảo người mang bàn bát tiên từ nhà kho dọn ra, lại phái người đi tứ tư lục cục thỉnh chuyên gia đến chế biến thức ăn.

Cố Tố Lan tới Cố gia trước, ả vừa thấy Cố lão phu nhân liền khóc lóc kể lể: “Nương, con đã ở thôn trang đến ngày mấy rồi! Những người đó cả ngày nhìn chằm chằm con giống như đề phòng cướp, ban ngày lại an tĩnh như bãi tha ma, ngài thật sự nhẫn tâm để con cả đời ngốc ở chỗ đó?”

Hôm nay thân thể Cố lão phu nhân mới vừa lanh lẹ chút, nghe vậy nhíu mày nói: “Tết nhất, con nói mấy lời này là muốn nguyền rủa ai chứ?”

Cố Tố Lan biết hiện tại trong nhà ả chỉ có thể trông cậy vào Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân từ trước đến nay rất mê tín, vội vàng mân miệng nói: “Nương, con không phải cố ý. Nghe nói mẹ thân thể không tốt, lòng con nhớ, liền bất chấp chưa chào hỏi huynh trưởng vừa về nhà lập tức đến xem mẹ. Thân thể mẹ tốt hơn chưa?”

Cố lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Tuổi lớn, luôn có chút tật xấu như vậy, sớm đã thành thói quen. Đúng rồi, đệ đệ con nói, sau lưng con còn làm chút chuyện bất lợi đối với Cố gia, hắn mới không cho con trở về. Con rốt cuộc làm cái gì, làm nó phòng bị con như thế?”

Cố Tố Lan nhìn sắc mặt Cố lão phu nhân nghiêm túc, lời lẽ chính đáng nói: “Nương, con sao lại làm chuyện bất lợi đối với Cố gia chứ? Mẹ đừng nghe hắn nói hươu nói vượn.”

Cố lão phu nhân lắc đầu: “Thật là nó nói hươu nói vượn? Biết con gái không ai bằng mẹ. Năm đó chuyện của Mạnh Biết Nguyên, con cầu nó hỗ trợ, nó không ra tay, con vẫn luôn ghi hận ở trong lòng. Con cũng không nghĩ, lúc ấy nó bất quá là một tiểu quan ngũ phẩm, vụ án mạng người quan trọng, nó có thể làm thế nào?”

Cố Tố Lan thấy Cố lão phu nhân vì Cố Hành Giản nói chuyện, có chút không cao hứng: “Nương, không phải như vậy. Hắn tuy rằng không phải đại quan, nhưng hắn là thượng khách của những đại quan đó, trong triều đình một vài đại quan nhất, nhị phẩm hắn cũng đều nói chuyện được, sao có thể không có cách nào hỗ trợ?”

Cố lão phu nhân lẳng lặng nhìn Cố Tố Lan, buông tay ả: “Nói như vậy, con quả nhiên vì chuyện này canh cánh trong lòng, ở sau lưng tính kế nó?”

Cố Tố Lan khi nào từng gặp qua loại vẻ mặt này của lão phu nhân, sau lưng có chút lạnh cả người, vội vàng nói: “Con thật sự không có. Hắn là Tể tướng, bên cạnh có nhiều người như vậy, con có thể tính kế hắn cái gì? Chuyện của Trung Nghĩa Bá phu nhân còn không phải là con bị hắn tính kế? Con thật sự chỉ muốn làm hắn cưới vợ sớm một chút, khai chi tán diệp cho Cố gia, nương lúc ấy cũng đồng ý. Tuy rằng con thu tiền những người đó là không đúng, nhưng chuyện này cũng không thể nói là tính kế đi. Hiện tại mẹ cũng đã biết cưới thương hộ nữ kia chỉ có vô tận phiền toái đi? Nàng ta xuất thân như vậy, trong nhà đều là người loạn thất bát tao, sao có thể xứng với nhà của chúng ta.”

Cố lão phu nhân thở dài, không nói gì.

Cố Tố Lan lại mềm thêm thanh âm: “Nương, mẹ rốt cuộc có nói với hắn chuyện để con trở về không? Huynh trưởng cũng không giúp đỡ khuyên sao? Con thật sự không muốn ngốc tại nơi đó.”

“Con ở chỗ này nói với ta có ích lợi gì? Tự con đi theo lão ngũ nói, nhận sai thật tốt. Chuyện này chỉ có nó có thể làm chủ. Hoặc là con nói với tức phụ lão ngũ, ta xem lão ngũ rất sủng nha đầu kia, nếu nàng chịu giúp đỡ khuyên, con sẽ có cơ hội trở về.” Cố lão phu nhân kiến nghị.

Cố Tố Lan lui về phía sau một chút: “Con không muốn đi.”

“Con nếu không chịu cúi thấp đầu xuống, ta cũng không có cách nào, con cứ tiếp tục ngốc ở thôn trang đi.” Cố lão phu nhân vịn thị nữ đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

Cố Tố Lan cắn chặt răng, kéo kéo khăn trong tay, đứng dậy đi theo Cố lão phu nhân ra ngoài.

Nhóm Cố Hành Giản đến Cố gia, Hạ Diễn trước hành lễ với Cố lão phu nhân và Cố Cư Kính. Cố lão phu nhân nhìn cậu tớng mạo thanh tú, khuôn mặt còn nhiều chút thịt, vô cùng đáng yêu, liền bảo ma ma bên cạnh cho cậu một túi kim châu, nói: “Nghe nói ngươi tuổi còn nhỏ đã vào Thái Học, thật không đơn giản.”

“Lão phu nhân quá khen, ta có thể vào Thái Học có vài phần nhờ vào vận khí.” Hạ Diễn khiêm tốn nói.

Cố Cư Kính cười nói: “Chuyện này ngươi thực sự không cần khiêm tốn. Ngay cả em trai ta cũng khen ngươi thiên tư thông minh, vậy là thật sự thông minh. Ngày ấy ta uống rượu gặp Tế Tửu Quốc Tử Giám, còn nói với ta về ngươi, cũng là khen không dứt miệng.”

Hạ Diễn sờ sờ cái gáy, ngượng ngùng cười.

Tần La đại biểu nhị gia tặng Hạ Diễn một bộ văn phòng tứ bảo coi như lễ gặp mặt. Đến lượt Cố Tố Lan, ả cũng không biết Hạ Diễn muốn tới Cố gia, không có nói trước để chuẩn bị, liền bảo thị nữ tặng một khối ngọc bội.

Hạ Diễn nghe được Cố nhị gia có hai đứa nhỏ, cũng chuẩn bị lễ vật. Tặng Cố Gia Huyên một quyển sách, lại tặng Cố Gia Thụy một đôi vòng tay. Đều không phải đồ quá quý trọng, rất phù hợp thân phận của cậu. Hạ Sơ Lam không ngờ cậu lại cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho hai tiểu hài tử, lễ nghĩa chu đáo, ngay cả Cố lão phu nhân cũng liên tiếp gật đầu.

Cố Tố Lan trộm nhìn Cố Hành Giản một cái, hắn đang theo Cố Cư Kính nói chuyện, tựa hồ không chú ý tới ả. Ả lấy hết can đảm nói: “Ngũ đệ, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com