Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Dù xã hội đã tiến bộ, nói đến ABO trong công việc không còn tuyệt đối thiên vị, nhưng sức khỏe O yếu hơn A là sự thật không tranh cãi. Mà cũng không thể nói được sức khỏe quá yếu ớt, chẳng qua so sánh ra thì thể chất kém hơn một chút thôi, hệ miễn dịch cũng không quá mạnh.

Trước khi phân hóa Park Jisung không đặc biệt chú ý đến những điều đó, nhưng lần này phát hiện giữa Zhong Chenle và mình có chênh lệch.

Trên thực tế không quá rõ rệt, trước đây Park Jisung cho rằng hình như cả sức khỏe và tinh thần đều tốt hơn xưa, còn tưởng nguyên nhân vì gần đây nghỉ ngơi đầy đủ chứ không nghĩ đến chuyện phân hóa.

Nhưng sau khi phát hiện ra, nó không dám làm khổ Zhong Chenle nữa. Trước khi comeback luôn tập luyện với cường độ cực cao, từ ngày đầu tiên Chenle về Hàn đã không có tinh thần, về sau tuy có điều chỉnh được nhưng buổi tối luôn mệt đến ngã xuống giường là ngủ ngay lập tức.

Mặc dù ngày trước cũng như vậy, nhưng so sánh với bản thân hiện tại, đột nhiên cảm thấy rất thương cậu.

Cơ bản mỗi tối đều thế cả, Park Jisung tắm xong quay về phòng đã thấy Zhong Chenle ngủ rồi, nhưng đầu mày nhíu chặt thi thoảng còn tự ấn đầu, bộ dạng hoàn toàn không an ổn. Đến khi nó nằm xuống bên cạnh, Chenle dựa sát đến như tìm được bến bờ giúp yên lòng, đợi Park Jisung duỗi tay kéo cậu ôm vào lòng, dụi vào quần áo đối phương rồi tiếp tục ngủ.

Có lúc còn nói mơ, chỉ có thể nghe hiểu một chút xíu vì cậu toàn nói tiếng Trung.

Mỗi lần đến lúc này, tình yêu hay niềm vui đều không quan tâm, cứ thế đơn thuần nương dựa vào khiến Park Jisung cảm giác đáy lòng mềm xèo như bông, ngủ càng thêm say.

Sáng sớm hôm sau dậy còn có thể bị Zhong Chenle đổ oan, người nào đó cũng lặng lẽ chấp nhận, khi cần thiết sẽ dùng chất dẫn dụ để đàn áp.

“Người của em vì sao em không thể ôm ngủ?”

Không cần biết ai động tay trước, kết quả cuối cùng đều như nhau, những chuyện khác đã làm hết cả rồi, ôm một cái còn có thể thế nào, Park Jisung nắm chắc điều này nên không hề lo ngại.

Tính đầy đủ ra, quãng thời gian thoải mái như vậy cũng chỉ được hai tháng, từ khi tập luyện đến khi chạy lịch trình comeback, hai kỳ phát tình trong lúc đó đều trải qua bình an vô sự. Kỳ phát tình Park Jisung không dám giày vò Zhong Chenle quá đà, dù lúc đó Chenle cực kỳ nhiệt tình với nó nhưng cũng chỉ vừa phải rồi không đòi hỏi thêm, chỉ sợ cậu mệt mỏi sẽ tổn hại sức khỏe.

Về chuyện này nó cực kỳ cương quyết, tựa như khả năng tự kiềm chế chưa bao giờ cao hơn thế.

Tuy comeback mệt mỏi rã rời, nhưng hai tháng qua cũng là quãng thời gian hiếm có Zhong Chenle không cần dùng thuốc ức chế, nghỉ ngơi ngắn ngủi giúp cậu khôi phục bình thường từ tác dụng phụ đầy tổn hại lần trước, cảm giác lại có thể tiếp tục chịu đựng đợt chia xa tiếp theo.

Nhu cầu thân thể rất dễ được thỏa mãn, có lúc chỉ cần ngửi thấy chất dẫn dụ của đối phương thôi đã thấy mãn nguyện rồi, mà sự phụ thuộc về mặt tâm lý thì trở nên mạnh hơn, từ thói quen biến thành quen thuộc thật sự, đến cả khi phải xa nhau cũng rất quyến luyến.

Lần này không cần tạm biệt giống lần trước, đã sớm thu dọn xong hành lí, vốn nằm trên giường tay nắm tay nhau chỉ nói về những chuyện thú vị trong thời gian comeback, Park Jisung nói xong mỉm cười nhìn Zhong Chenle, đối phương nhìn chằm chằm trần nhà bị khuyết mất một mảng đến bàng hoàng.

Lần trước khi đi còn chưa bị hỏng, sau khi quay về chỉ mải quấn lấy người yêu, đến cả những thay đổi xung quanh cũng chẳng chú ý thấy.

Bản thân thay đổi, hoàn cảnh cũng thay đổi.
Jisung... có phải... cũng...?
Liệu có... càng thêm...?

“Lele sao thế?”

Thật ra đã có vài lần Huang Renjun muốn nói gì đó với nó nhưng đều bị cản lại, trong lòng Park Jisung hiểu rõ, nhưng cho rằng nếu Chenle đã đồng ý có chuyện quan trọng sẽ nói với nó đầu tiên, vậy phải tin cậu.

Nếu cậu đã lựa chọn không nói, có thể vì chưa nghĩ xong, chứ không phải không muốn nói với nó.

“Jisung.”
“Ra sân bay tiễn anh được không?”

Zhong Chenle nói xong tự cười gượng một tiếng, lắc đầu nhìn đối phương, còn le lưỡi.

“Công ty sẽ biết mất, anh nói đùa thôi.”

Nét mặt cậu rất thoải mái, tựa như thật sự chỉ nói đùa, không đợi ánh mắt Park Jisung tối đen muốn nói, đã mỉm cười dựa sát vào người nó, nhận được vòng tay quen thuộc ôm lấy mình mới giơ tay che lên mắt, sau đó vùi mặt xuống không lên tiếng nữa.

“Anh ngủ đây, mai bay chuyến sáng sớm đấy.”

Hoàn toàn không biết cần phải nói gì, đối phương đã cho câu trả lời, san bằng chuyện đáng ra phải cảm thấy áy náy, sau cùng còn trồng một đóa hoa trên khung cảnh bình yên giả.

Lần đầu tiên Park Jisung thấy bản thân thật bất lực, vì kẹt giữa công ty, nói dễ nghe là tình yêu bí mật, nhưng phần lớn thời gian giống như kết hôn bí mật mà còn lừa gạt người khác nhiều hơn, lại chẳng thể quang minh chính đại đứng cạnh người yêu.

Nói rằng chúng tôi chỉ là đồng đội, là bạn thân từ khi chưa phân hóa, nhưng ở nơi riêng tư sống cùng một gian phòng, ngủ chung một chiếc giường, làm chuyện thân mật nhất, trên cơ thể còn có dấu ấn của đối phương.

Thân thiết và ngọt ngào là vậy mà đến chuyện đối phương muốn mình đi tiễn cũng không làm được.
Vẫn còn đang giận, vì sao lần trước cậu không đánh thức mình dậy rồi hãy đi.

Đánh thức rồi có tác dụng gì, chẳng qua chỉ là quấn lấy nhau thêm một lúc trong phòng, đợi anh Quản lý đến còn không thể ra khỏi phòng, chỉ có thể để đối phương tự đi, còn phải mỉm cười nói tạm biệt với mình.

Thật sự cả một điều ấy cũng không thực hiện được sao?
Quyền kiểm soát của công ty thật sự không có kẽ hở, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng giám sát hết sao?
Có lẽ, chỉ là không dám, chỉ là sợ hãi.
Không dám đối diện với công ty, đến khi phát hiện có thể sẽ bị cấm hoạt động, sợ hãi người yêu có thể vì chuyện đó mà gặp phải trắc trở không đáng có.

Không biết đã kiếm cớ kiểu gì, Park Jisung và Lee Jeno, Na Jaemin đều đi theo xe ra san bay, đến nơi anh Quản lý đi lấy hành lí trước, Na Jaemin cùng đi với anh. Dọc đường đi Zhong Chenle nhìn ra cửa sổ mím môi không nói chuyện, nhìn như không ngủ ngon nên hai mắt hơi sưng, suốt đường thường xuyên dụi mắt, dụi đến mức ngón tay cũng ướt và đỏ lên.

Park Jisung cơ bản không nhìn thẳng vào cậu, chỉ thoáng liếc qua hành động của cậu và tay đặt trên đầu gối, vệt đỏ vừa rộng vừa đậm nổi bần bật trên cánh tay trắng nõn, như bị bỏng nước sôi, vết nước trên đó còn tỏ rõ căn nguyên và đau đớn sắp đến.

Nhìn thôi cũng thấy đau, tưởng tượng thoáng chốc bị bỏng cho rằng là ảo giác cực lạnh, không nhịn được muốn rít mấy hơi để giảm bớt nỗi đau.

Đợi anh Quản lý xuống xe, Park Jisung bất chấp trong xe còn có người, lập tức ngồi sát đến quay mặt cậu ra, dùng chính tay mình chạm vào những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi ngày một nhiều chỉ có thể dùng lòng bàn tay để lau, cuối cùng vẫn là Zhong Chenle lôi áo sơ mi của nó lên lau mặt mình.
Hai mắt vừa đỏ vừa sưng, nước mắt gột rửa xong còn cực sáng, nhìn chằm chằm vào Park Jisung không hề chớp mắt.

“Anh nói gì em cũng làm? Công ty mà biết...”

“Biết thì cứ biết đi.”

Chia xa ngắn ngủi, nhưng nghĩ đến hết thảy mọi khả năng bi thảm có thể xảy ra. Ngăn cách giữa hai người đâu chỉ có công ty, còn có người nhà, còn có kỳ vọng của người đời, có cả ánh mắt soi xét của đại chúng.
Đâu phải những điều đó không quan trọng, hai người thích nhau đơn thuần, mà khi yêu lại trở nên phức tạp.

Chẳng qua, Zhong Chenle nói muốn Park Jisung ra sân bay tiễn mình, Park Jisung đi luôn.
Không quan tâm công ty nghĩ thế nào, người nhà nghĩ thế nào, người đời nghĩ thế nào, đại chúng có thể nhìn đến nghĩ thế nào.
Một nghìn người có một nghìn suy nghĩ, Park Jisung chỉ có một suy nghĩ duy nhất với Zhong Chenle.

“Lele, anh nói gì em cũng sẽ làm hết.”

Nói cần nó, Park Jisung cho luôn; muốn nó đợi cậu quay lại, Park Jisung đợi luôn.
Yêu cầu ít ỏi, gom hết toàn bộ cũng chưa đến mấy lần, chưa từng khiến Park Jisung phải khó xử.

Nếu yêu quá đỗi phức tạp, vậy thì chuyện cần làm hãy đơn giản đi.

Zhong Chenle thấy anh Quản lý đẩy xe đi tới, đứng dậy chặn trước người giả bộ muốn xuống xe rồi cho Park Jisung một nụ hôn.

Cửa xe vẫn đang mở, ánh nắng vừa vặn rọi vào trong, người đứng ngược chiều sáng nên đường nét trở nên nhu hòa hơn, như khi đứng trên sân khấu được ánh đèn pha tập trung chiếu rọi, tỏa sáng rạng ngời.

“Đợi anh về.”

Hết chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #sungchen