Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

sương đỏ chương 142-145

Tác giả: Yonhi Miawa/Thủy Thành

142

Linh Lan vui vẻ xách giỏ thức ăn bước vào nhà.

Lúc mới đi đến hàng tre xanh mát trước ngõ, nhìn thấy ngôi nhà lại trở về trạng thái đóng kín cửa, Linh Lan khẽ thở dài. Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Linh Lan tưởng rằng Huệ vẫn đang ngồi trên ghế suy nghĩ việc quân, ai ngờ căn phòng giờ đã trống không, đảo mắt một lượt trong nhà ngoài vườn cũng không thấy bóng dáng đâu. Sự vắng mặt của Huệ làm Linh Lan ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên ấy chỉ trong thoáng chốc rồi qua đi, chắc là Huệ đi đâu đó, rồi lát sẽ quay về, vốn có bao giờ anh làm gì mà nói với nó đâu.

Mang tâm trạng vui vẻ, Linh Lan xuống nhà bếp, làm vài món ăn quen thuộc như trứng chiên, canh cá. Nhìn những món ăn nóng sốt ngon lành đã được hoàn tất, Linh Lan phủi tay hài lòng, nó nhanh chóng dọn ra đĩa, bưng mâm thức ăn lên nhà trên rồi ngồi đợi Huệ về.

Vốn dĩ đợi Huệ về, ấy vậy mà Linh Lan đợi, đợi mãi, cho đến khi nó không chịu đựng được nữa mà phải ăn cơm trước. Vừa ăn, nó vừa tự hỏi không biết Huệ đã đi đâu mà quá giờ cơm vẫn chưa về như thế này. Chắc chẳng có chuyện gì đâu, anh ta đã bắt đầu lo đến công việc thì hẳn sẽ không làm gì dại dột đâu, chắc chỉ đi đâu đó cho thư giãn đầu óc mà thôi, Linh Lan mông lung suy nghĩ. Bữa cơm trưa trôi qua một cách tẻ nhạt, Linh Lan uể oải đứng dậy, mang cơm và thức ăn xuống nhà bếp, đậy lồng cẩn thận, để khi Huệ về thì còn có cái mà ăn.

Vậy mà nó đã hâm đi hâm lại thức ăn ba bốn lần, thức ăn nóng rồi nguội, cho đến tối mịt vẫn không thấy Huệ đâu.

Linh Lan đã bắt đầu sốt ruột.

Nó hết đi lên rồi lại đi xuống, lâu lâu ngóng ra ngoài cửa xem Huệ có về chưa. Chẳng lẽ Huệ đã xảy ra chuyện? Vô lý, Huệ võ công đầy mình, ứng biến nhanh chóng, anh ta không làm hại ai thì thôi, ai có thể làm hại được anh ta. Nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra, thì Huệ đi đâu mà đến tối mịt vẫn chưa về?

Tin tức Phan Văn Lân gửi đến cấp bách và quan trọng như vậy, có khi nào…

Linh Lan cắn môi suy nghĩ, đột nhiên, đôi mày liễu của nó nhíu lại, xăm xăm lên nhà trên, kiểm tra lại đồ đạc của Huệ. Quả nhiên y như rằng, đồ đạc của anh đã được dọn sạch sẽ, ngay cả cái lồng chim để bên cạnh giường cũng không thấy đâu, như vậy là Huệ đã trở về Quy Nhơn từ lâu rồi.

Linh Lan ngồi phịch xuống ghế, bờ môi đào mím lại, nó đang rất giận, rất rất giận. Tại sao vậy, tại sao Huệ trở về Quy Nhơn mà chẳng thèm nói với nó tiếng nào. Ban nãy tìm đồ đạc của anh, Linh Lan rất nôn nóng, nôn nóng đến nỗi sơ ý đánh rơi cả chiếc gối xuống dưới đất khi lục tung tất cả vật dụng trong phòng, từ bàn ghế, đến bình hoa, đến căn nhà bếp cũng quần thảo mấy lượt, chỉ vì muốn tìm xem anh có để lại lời nhắn nào cho mình không.

Khi không tìm thấy một mảnh giấy hay ký hiệu nào của Huệ để lại, nỗi thất vọng trong Linh Lan ngập tràn.

Nó thất vọng khi Huệ đi là đi, chẳng nói một lời, có lẽ cũng chẳng đặt nó trong mắt hay nhớ là còn có nó ở đây. Anh có thể nhớ mang theo một con chim, mà lại không thể nhớ được sự tồn tại của nó. Nó thất vọng khi hy vọng rằng sẽ tìm thấy một cái gì đó, từ anh.

Nhưng tại sao nó lại thất vọng, giữa nó và Huệ không có gì, vốn trước kia không có, và bây giờ vẫn vậy. Nó biết Huệ không hề để mắt tới mình, và bản thân nó cũng rất sợ anh, vậy tại sao nó lại hy vọng, một niềm hy vọng mong manh kể cả khi lí trí nó đang nhắc nhở rằng điều mình đang tìm là không thể.

Linh Lan ngồi thẫn người ra, nhìn những ánh sao khuya lấp lánh bên ngoài cửa sổ, lòng mênh mang. Ngọn núi xanh bây giờ đã hòa một màu với bầu trời đêm, ban ngày thì có thể nhìn thấy ngọn núi ấy, nhưng ban đêm dù có ngàn ánh sao sáng xanh vẫn không tìm được ngọn núi ấy nơi nào.

Linh Lan khe khẽ thở dài, cơn giận ban nãy tuy đã nguôi, nhưng vẫn như một đốm lửa tuy đã tàn mà vẫn còn cháy âm ỉ. Thật ra nó biết bản thân mình giận vô lý, vì giữa nó và Huệ không có mối ràng buộc nào, chuyện ai nấy làm, việc ai nấy lo, nhưng không hiểu sao nghĩ đến chuyện anh đã bỏ đi mà không nhắn nhủ gì lại cho nó là Linh Lan lại thấy bực mình. Và chính vì nỗi bực vô cớ đó, suốt đêm nó chẳng thể ngủ yên.

oOo

Linh Lan thúc ngựa phóng như bay. Con tuấn mã vốn đã phi nước đại, nhưng Linh Lan vẫn cảm thấy chậm, nó muốn nhanh, nhanh hơn nữa để về đến Tây Sơn, gặp Huệ, hỏi cho ra lẽ chuyện vì sao anh đi mà không nói tiếng nào, báo hại nó ngồi chờ cả buổi với bữa cơm canh hâm đi hâm lại nhiều lần.

Như biết tâm trạng không được vui vẻ của chủ nhân, con tuấn mã tăng tốc, bốn vó lướt như bay trên mặt đường, để lại sau lưng làn bụi đỏ cuồn cuộn. Với tốc độ như tia chớp, chẳng mấy chốc, quân trại Tây Sơn đã hiện ra trong đôi mắt của Linh Lan. Quá quen thuộc với cảnh Linh Lan đi đi về về, hai người lính canh gác mở rộng cửa để Linh Lan tiến vào. Giao ngựa cho viên lính trông coi tàu ngựa, Linh Lan thẳng hướng về phía đội nữ binh, tìm Xuân để hỏi xem hiện cô ấy có biết Huệ đang ở nơi nào trong quân.

Nhìn thấy Linh Lan tìm đến, dường như biết đó là lẽ tất nhiên, nên nó chưa kịp hỏi thì Xuân đã trả lời luôn.

- Tướng quân hiện không ở trong doanh trại. Hôm qua vừa về đến nơi thì tướng quân đã nhận mệnh lệnh và ra chiến trường ngay lập tức rồi.

Nghe Xuân nói, Linh Lan khựng người lại. Huệ vừa về đến đã lại đi rồi, anh ốm đã nhiều ngày, vừa mới dậy, cũng chưa ăn uống được gì mà lập tức ra trận ngay sao? Mà anh đã không có ở đây, vậy thì nó chẳng thể hỏi anh lý do tại sao được. Ngay giây phút đó, một cảm giác lấn cấn trong lòng Linh Lan từ từ trỗi dậy, len lỏi vào tâm trí nó. Đó là cảm giác gì? À, hình như là khó chịu. Tại sao lại khó chịu, vì lẽ gì mà khó chịu, chẳng lẽ là vì nó không gặp được Huệ hỏi cho rõ ràng đâu ra đấy, với hy vọng sẽ nghe một lời giải thích chính đáng từ anh sao?

- Phải rồi cô Nhạn, từ khi cô trở lại An Thái, có một chàng trai ngày nào cũng đến tìm cô. Dù cháu đã nói khi nào cô trở lại, cháu sẽ báo ngay, nhưng người đó vẫn không yên tâm mà cứ tìm đến đây hoài. Nghe người ấy bảo người ấy là anh trai của cô đó!

Linh Lan ngẩng phắt đầu lên.

Sự khó chịu mang tên Nguyễn Huệ đã không còn nữa, thay vào đó là những cảm xúc lẫn lộn không thể nói nên lời.

- Chị, chị nói sao? Anh ta bảo anh ta là gì của em?

Linh Lan hỏi, mắt long lanh, bờ môi dưới hơi run run, đôi tay nó nắm chặt tay Xuân, vô tình xiết mạnh khiến Xuân thấy đau, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng trả lời.

- Người ấy bảo anh ta là anh trai của cô!

- Anh trai!

Linh Lan thốt lên trong ngỡ ngàng, môi nó mấp máy, trái tim nó đập thình thịch như tiếng trống trận trên sa trường. Anh trai, trên thế gian này nó làm gì còn có người anh nào nữa, ngoại trừ ông anh vừa kiêu vừa điêu của mình chứ. Anh Tú, là Anh Tú, có phải đó là Anh Tú không?!!

- Chị, vậy người đó ở đâu? Người đó đâu rồi, người đó có nói mình đang ở đâu hay chừng nào đến không chị?

Hai chữ Anh Tú vừa ập đến trong đầu, Linh Lan đã quýnh lên, nó nói nhanh, chữ nọ vấp vào chữ kia. Nhìn bộ dạng cuống cuồng của nó, Xuân biết những gì người thanh niên trẻ tuổi đó nói là sự thật. Nếu như người thanh niên ấy là anh trai của Linh Lan, theo lời Linh Lan nói cả hai đã thất lạc nhau từ lâu, bây giờ anh trai đột ngột xuất hiện và tìm đến, Linh Lan hấp tấp, mừng rỡ cũng là lẽ đương nhiên.

- Từ từ nào, đừng nóng vội, người ấy hiện đang ở quán trọ Nguyệt Lai gần hàng Lụa, cô thử đến đó tìm xem người ấy còn ở đó không!

Những từ cuối Xuân còn chưa kịp nói hết, Linh Lan đã vội quay đi. Nó đi như chạy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập rộn ràng, đôi mắt long lanh vui sướng khi sắp được gặp lại Anh Tú. Ôi, từ ngày hai anh em thất lạc nhau ở Phú Yên, không lúc nào nó không trông ngóng tin tức anh mình. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi nghĩ đến Anh Tú, bao lo lắng, bất an lại bủa vây tâm trí nó. Thời buổi loạn lạc, nhiễu nhương, liệu anh nó có bảo vệ được thân mình không? Cứ mỗi lần nghĩ đến những rủi ro sẽ xảy đến cho anh mình, là trái tim Linh Lan lại thốn lên, nỗi lo trong nó lại cuồn cuộn. Văn Bình đã cho người tìm nhưng vẫn không tìm thấy tin tức Anh Tú, để nó sống trong hy vọng rằng những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh mình. Nay vừa về đến, đột nhiên nghe tin Anh Tú xuất hiện, dù chưa biết chắc đó có phải là Anh Tú thật không, nhưng chỉ nhiêu đó thôi đã khiến Linh Lan trông ngóng, mừng rỡ, hy vọng hai anh em có ngày đoàn tụ với nhau.

Linh Lan lao nhanh ra doanh trại, vừa bước chân qua cánh cổng cao lớn, sừng sững, đôi mắt nó đã mở to, khi nhìn thấy một bóng người đang từ xa đi tới.

Bao nhiêu tháng ròng rã sống trong lo lắng.

Bao nhiêu ngày canh cánh, bất an.

Bây giờ, tất cả những cảm xúc đó đểu đã tan như mây trời khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn thân thương ấy.

Anh Tú!

Anh Tú!

- Anh Tú!!!

Một tiếng reo lớn, tràn ngập yêu thương, mừng rỡ thoát khỏi đôi môi của Linh Lan, nó lao nhanh về phía trước, nơi bóng người cao lớn đang đứng sững lại, rồi ôm chầm lấy người ấy với niềm vui vỡ òa

- Ông anh ngốc, ngốc, ngốc, bao lâu nay anh ở đâu, để cho em lúc nào cũng sống trong lo lắng vậy hả?!!!

Bóng người cao lớn ấy không ai khác chính là Anh Tú, ông anh vừa kiêu vừa điêu của Linh Lan. Từ xa trông thấy Linh Lan, Anh Tú còn chưa dám tin vào mắt mình, chỉ khi nó lao đến, ôm chầm lấy, thì những giác quan trong Anh Tú mới được đánh thức, và reo vui rằng em gái mình hiện thời đang ở ngay đây, ngay trong vòng tay của mình đây

Như chờ đợi giây phút anh em đoàn tụ với nhau đã lâu, Anh Tú còn không dám ôm chặt Linh Lan vì sợ rằng nó sẽ tan biến đi mất. Sau một thời gian đóng giả thái giám sống trong hoàng cung, Anh Tú nay đã được tự do. Dưới sự giúp đỡ của Đoan Nam vương, chất độc trong người Anh Tú đã được giải hết. Ngay khi vết thương lành, người đầu tiên mà anh tìm đến chính là cung chủ Tử Phụng cung – Ưu Phong để biết về chỗ ở của Linh Lan và địa chỉ mà Ưu Phong trao cho lại là doanh trại Tây Sơn, khiến Anh Tú nửa mừng, nửa lo vì không biết phải gặp Linh Lan như thế nào.

Sau bao ngày chầu chực ở quân trại, dù được Xuân hứa sẽ báo lại ngay khi Linh Lan về đến, nhưng Anh Tú vẫn không an lòng ở quán trọ. Hôm nay anh lại tìm đến với hy vọng sẽ gặp được Linh Lan, và rồi cuối cùng, trời không phụ lòng mong mỏi của anh khi từ xa, một bóng dáng nhỏ bé chạy đến, để khi bóng dáng nhỏ bé ấy ôm chầm lấy mình, luôn miệng mắng mỏ, Anh Tú vẫn chưa thể tin vào đôi tay và đôi mắt của mình, khi mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.

- Anh, anh sao thế? Anh bị thương chỗ nào à?

Thấy Anh Tú cứ đứng ngẩn ra như trời trồng, mặc cho mình mừng rỡ, luôn miệng liến thoắng hỏi, Linh Lan lo lắng, nó đưa tay sờ lên trán Anh Tú, rồi lại quạt quạt lên mặt anh, để thăm dò phản ứng. Đến cái quạt tay thứ năm, Anh Tú bất ngờ nắm lấy tay Linh Lan, xiết chặt, mắt đăm đăm nhìn nó, lâu thật lâu, rồi véo má nó một cái, khiến Linh Lan nhăn mặt vì đau.

- Bé Lan! Đúng là bé Lan rồi! Ha ha ha!

Sau khi đã kiểm chứng đây không phải là giấc mơ, Anh Tú cười to, niềm vui ào ạt dâng tràn như con lũ, Anh Tú giang tay, ôm Linh Lan thật chặt khiến nó ngẹt thở. Hơi ấm này, gương mặt này, cái bĩu môi khi bị đau này đúng là Linh Lan, em gái của anh rồi.

- Tạ ơn trời phật, cuối cùng con đã tìm được em con!

Cứ như thế, Anh Tú vừa ôm Linh Lan, vừa mừng rỡ, vừa luôn miệng tạ ơn trời phật. Sau bao tháng lạc mất nhau, lo lắng cho nhau, bất an khi nghĩ đến nhau, cuối cùng, Linh Lan và Anh Tú đã đoàn tụ trong niềm vui tột cùng, mặc cho hai người lính gác cổng nhìn lom lom, vì cho rằng hai người này giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm ấp nhau thế, thật không bình thường.

oOo

­Gặp lại Anh Tú, Linh Lan mừng lắm. Khi niềm vui đã lắng lại, Linh Lan ngồi nghe Anh Tú kể chuyện xảy ra khi cả hai lạc nhau, nó hết ngạc nhiên khi biết không chỉ có mình, mà cả nhóm cùng bị cuốn về quá khứ, rồi cười thích thú khi Anh Tú phải giả làm thái giám khi ở trong cung, sau đó lại lo lắng, toát mồ hôi hột khi Anh Tú gặp phải quân Đông Sơn. Ôi, trong thời gian qua anh nó xảy ra nhiều chuyện như thế mà nó không hay biết gì, làm em như nó quả thật là đáng trách mà.

- Linh Lan, còn em thì sao? Sau khi lạc nhau, sao em lại vào Tây Sơn được?

Nghe Anh Tú hỏi đến chuyện của mình, Linh Lan ngập ngừng, nó không biết phải bắt đầu như thế nào cả, nhất là chuyện của Văn Bình và Nguyễn Huệ. Trong sử, Quang Trung rất nổi tiếng, liệu Anh Tú có tin nó không, liệu Anh Tú có xem chuyện Văn Bình và Nguyễn Huệ vốn là hai anh em sinh đôi, một người đã chết, sau đó cùng trú trong thân xác người còn lại, thì Anh Tú có cho đó là bịa đặt không? Và quan trọng nhất là, đó là bí mật của anh em họ, nó có nên nói ra không?

- Anh này, thật ra…

Sau bao do dự, suy nghĩ, cuối cùng Linh Lan quyết định nói hết mọi chuyện với Anh Tú. Anh Tú là anh trai duy nhất của nó, nó rất thương anh trai, và biết rằng Anh Tú cũng rất yêu thương mình. Anh Tú đã không giấu nó chuyện gì, thì nó cũng không giấu anh mà kể hết mọi chuyện đã xảy ra với mình. Từ chuyện tay mình đã nhúng máu ra sao, chuyện gặp Nguyễn Ánh thế nào, cho đến chuyện Văn Bình và Nguyễn Huệ thật ra là gì, Linh Lan đều nói thật, không giấu diếm. Nghe chuyện nó đã phải học cách giết người, ánh mắt Anh Tú đã hiện lên sự xót thương, rồi nghe đến chuyện Văn Bình và Nguyễn Huệ, đôi mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên, rồi trầm ngâm suy nghĩ mà không nói năng gì.

Linh Lan nhìn Anh Tú đăm đăm

Hơn một năm không gặp, anh nó đã trưởng thành rồi.

Khi còn ở hiện tại, Anh Tú rất vui vẻ, lạc quan, hay nhanh mồm nhanh miệng, da trắng như công tử, nhưng sau khi gặp lại nhau, Anh Tú rõ ràng đã thay đổi. Tú đã cao lớn, vạm vỡ hơn, từ da trắng đã chuyển thành da nâu, tính cách đã trầm lại, nụ cười điềm đạm hơn xưa, trong ánh mắt xuất hiện vẻ mông lung, như ánh mắt Linh Lan vẫn thường hay thấy khi ở bên cạnh Văn Bình.

Trong thời gian nó không ở bên cạnh Anh Tú, điều gì đã khiến Anh Tú thay đổi nhiều như vậy?

- Anh này, chuyện em nói về Quang Trung không làm anh sốc đấy chứ?

Nhìn nét mặt trầm tư của Anh Tú, Linh Lan dò hỏi. Trái ngược với suy nghĩ của nó, Anh Tú chỉ mỉm cười.

- Có ngạc nhiên, nhưng không sốc lắm. Lịch sử là là những con chữ ghi chép lại trên trang giấy, có ai kiểm chứng được sự thật như thế nào đâu, nên chuyện gì cũng có thể xảy ra cả!

- Vậy sao trông anh trầm tư ghê thế?

Linh Lan hỏi, nhưng Anh Tú không trả lời ngay, anh nhìn Linh Lan một lúc, rồi sau đó mới đáp lời.

- Đối với người tên Văn Bình, em thế nào?

Không nghĩ Anh Tú sẽ hỏi đến những chuyện này, nên sau phút lúng túng, Linh Lan mới khẽ khàng trả lời.

- Rất bình yên!

- Rất bình yên?

- Ừm, khi ở bên cạnh Văn Bình, em cảm thấy rất bình yên!

- Cảm giác đó có giống với ở bên cạnh người yêu không?

Nghe Anh Tú hỏi, Linh Lan vội xua tay, lắc đầu.

- Không có, không có đâu! Ở bên cạnh Văn Bình, em rất bình yên, thoải mái, nhưng cảm giác đó không phải như anh nói đâu! Nó giống như là gì nhỉ, à, giống như em gái đối với anh trai hơn.

Linh Lan nói xong, Anh Tú nhíu mày, anh lại hỏi tới.

- Vậy còn với Nguyễn Huệ?

- Em ghét anh ta!

Không đợi Anh Tú nói dứt, Linh Lan đã vọt miệng đáp luôn. Đúng thế, cứ mỗi lần nghe ai nhắc đến Nguyễn Huệ, Linh Lan luôn cảm thấy bức bối, một sự bức bối không rõ nguyên do luôn lấn cấn trong lòng. Lần này cũng thế, khi nghe Anh Tú hỏi, Linh Lan đã trả lời ngay không do dự. Nó ghét Nguyễn Huệ, chẳng phải luôn là thế sao.

- Tại sao ghét?

- Vì anh ta chẳng hề tôn trọng em chút nào. Muốn đến là đến, đi là đi, chẳng để ý đến cảm giác của người khác, chẳng để ý đến bất cứ ai cả! Như hôm qua nè, lúc ở An Thái, anh ta đột nhiên bỏ về Quy Nhơn mà không nhắn cho em chữ nào hết, báo hại em còn tưởng anh ta đi đâu đó nên ngồi chờ cả buổi. Trong mắt anh ta, em không bằng cả một chú chim non. Anh coi thế có được không.

Nhìn bờ môi mím lại của Linh Lan khi nói đến Nguyễn Huệ, Anh Tú mỉm cười.

- Hình như em để ý đến anh ta thì phải?

- Ai nói!!! – Linh Lan trừng mắt, quát rõ to. Như sực nhớ ra mình đang ở trong doanh trại, nó liền hạ thấp giọng, từng câu chữ thoát qua kẽ răng – Ai nói với anh là em để ý anh ta hả?

- Nếu không để ý đến Nguyễn Huệ, tại sao em phải để ý đến việc anh ta tôn trọng em hay không?

- Tôn trọng người khác là điều cần thiết chứ, việc gì phải để ý hay không?

- Vậy nếu em thấy Nguyễn Huệ không tôn trọng em, thì em coi như người này không tồn tại đi. Như em nói, anh ta đâu làm gì tổn hại đến Văn Bình, ngược lại còn lo lắng, bảo vệ Văn Bình rất tốt, vậy em còn để ý anh ta làm gì? Anh ta không tôn trọng em thì đường ai nấy đi, chuyện ai nấy làm, sao em đòi người ta tôn trọng em, để em vào mắt, rồi em tức giận chi cho khổ vậy?

- Cái đó…

- Và nếu em ghét Nguyễn Huệ, thì tại sao lại còn lên An Thái? Sao lại còn ở chung nhà? Sao lại còn để tâm đến việc anh ta đi đi về về như thế.

- Vì anh ta đang bệnh mà !

- Kể cả như thế, thì đó cũng đâu phải là việc của em, em có thể báo cho người nhà, thuộc hạ, hay bất cứ ai trong Tây Sơn để lo cho anh ta mà. Còn nữa, đã ghét anh ta sao còn muốn anh ta biết đến cảm giác của em, sao còn muốn anh ta để ý đến em, sao còn muốn anh ta nhắn em vài chữ, sao lại phải cất công ngồi chờ trong khi em ghét anh ta đến vậy?

Những câu hỏi đó, Linh Lan không thể trả lời.

Nó ghét Nguyễn Huệ, từ trước tới nay mỗi khi nhắc về anh, đó luôn là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nó.

Đã là thế, vậy tại sao lại còn lên An Thái?

Sao lại còn ở chung nhà?

Sao lại còn để tâm đến việc anh ta đi đi về về như thế?

Sao còn muốn anh ta biết đến cảm giác của mình, sao còn muốn anh ta để ý đến mình?

Sao còn muốn anh ta nhắn mình vài chữ, sao lại phải cất công ngồi chờ trong khi mình ghét anh ta?

Tại sao?

Nhìn Linh Lan thẫn người ra, không trả lời những câu hỏi của mình được, đôi mắt Anh Tú lấp lánh, anh mấp máy môi, tính nói gì đó, nhưng liền ngưng lại khi Xuân lo lắng bước vào, nói với giọng khẩn trương.

- Cô Nhạn, cô nghe tin gì chưa, tướng quân bị thương nặng rồi!

143.

Đang thẫn thờ suy nghĩ, Linh Lan ngẩng phắt đầu lên khi nghe Xuân thông báo. “Tướng quân bị thương nặng”, năm chữ đó vừa lọt vào tai, đôi mắt Linh Lan đã sững lại. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Anh Tú, Linh Lan đứng bật dậy như lò xo, nó vội chạy ra khỏi phòng như một cơn gió, bụng nóng như lửa đốt mà không biết tại sao.

Huệ bị thương nặng? Anh ta làm sao mà bị thương nặng? Anh ta giỏi như thế, ai còn có khả năng làm anh ta bị thương? Hay do vừa mới tỉnh dậy mà đã phải lập tức ra chiến trường nên mới như thế?

Linh Lan vừa chạy vừa tự hỏi, nó phóng mắt về phía trước tìm kiếm, bờ môi mím lại, những giọt mồ hôi lạnh rịn trên trán, trống ngực đập thình thịch khi nhìn thấy đám đông ở phía trước. Huệ đang ở giữa đám đông đó, con tuấn mã đen tuyền của anh không thể nào cất bước giữa vòng vây của quân lính. Nghe tin anh bị thương nặng, mọi người cũng lo lắng, sốt ruột, nên muốn tận mắt trông chủ tướng mình khỏe mạnh thì mới yên lòng.

Vì binh lính vây quanh Huệ nên Linh Lan không thể xem xét kỹ càng được, nó sốt ruột len lỏi vào bên trong, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, chạm vào áo Huệ, níu lấy. Cảm nhận có ai đó đã chạm vào mình, Huệ liền quay lại, đôi mắt đen u tối thẫm lại khi thấy người vừa níu lấy mình không ai khác là Linh Lan. Không để ý đến biểu hiện ấy, Linh Lan nhìn từ đầu đến chân anh, trái tim đang đập nhanh của nó dần dịu lại, một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra từ bờ môi nó trong vô thức khi nhận ra anh không sao. Huệ không bị thương.

Tốt rồi

Huệ không bị thương

Sau khi chính mắt xem xét kỹ lưỡng, thấy Huệ an toàn, không có vết thương hay dấu hiệu gì gọi là bị thương nặng như Xuân nói, mà ngược lại rất khỏe mạnh, Linh Lan nhẹ nhõm ngẩng đầu lên. Chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Huệ, Linh Lan hơi ngẩn người ra, nó nhìn xuống tay mình thì thấy tay nó đang níu lấy áo anh, trong phút lúng túng vội buông ra, lùi lại phía sau, suýt giẫm trúng chân của một binh sĩ đang đứng phía sau mình.

- Nghe tin anh bị thương nên tôi mới tới xem sao, nay thấy anh không sao là tốt rồi!

Linh Lan nói nhanh, rồi quay người đi, nhưng chưa kịp len ra khỏi đám đông thì Huệ đã nắm lấy tay nó, lôi ngược lại. Vì anh hành động quá bất ngờ, khiến Linh Lan mất thăng bằng, suýt té nhưng Huệ đã giữ chặt tay nó, giúp nó đứng vững lại. Rảo mắt một vòng đám đông binh sĩ, Huệ trầm giọng.

- Các ngươi nhìn đủ chưa. Ta không sao. Hãy mau trở về vị trí của mình đi!

Lệnh chủ tướng ban ra, không ai dám cãi, vả lại đám đông binh sĩ cũng đã nhận thấy chủ tướng rất khỏe mạnh, không hề bị thương thì đã an tâm. Lời Huệ vừa dứt, đám đông dạ ran một tiếng rõ to, rồi nhanh chóng tản ra, tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Khi đám đông đã tản hết, chỉ còn lại Linh Lan, không nói không rằng, Huệ nhanh chóng kéo nó vào một góc khuất kín đáo, rồi cất giọng lạnh lùng.

- Tin đồn ta bị thương mà cô nghe được là từ đâu?!

- Tôi… tôi không biết. Tôi đang ngồi trong phòng thì chị Xuân đến, nói nghe tin anh bị thương thôi.

Thấy vẻ mặt hoang mang của Linh Lan, chứng tỏ nó cũng như mọi người, chẳng biết ất giáp gì,  Huệ nhíu mày, không hỏi thêm gì nữa. Không ổn, chắc chắn đã có người trà trộn vào Tây Sơn, tung tin đồn chủ tướng bị thương nặng khiến lòng quân hoang mang, rối loạn. Cho dù kẻ trà trộn đó có mục đích gì, anh vẫn sẽ tăng cường kiểm soát, cho quân tuần tra nghiêm ngặt và truy tìm hắn. Đang xảy ra giao chiến, lòng quân rất quan trọng. Cũng chỉ vì “tin đồn” mà Trương Văn Đa đã mắc bẫy, gây ra trận chiến với Xiêm La, giờ anh nhất định phải xiết chặt lại thông tin và rà sát xem gián điệp đó là ai để tránh gây ra những thiệt hại lớn hơn.

Vốn là người đã quyết định thì sẽ thực hiện ngay, Huệ lập tức buông tay, quay người bỏ đi, để mặc Linh Lan đứng chôn chân tại chỗ, mắt mở to nhìn theo dáng anh mà tức tối. Cái gì đây, tự nhiên lôi lôi kéo kéo nó trước đám đông, lại chỗ này rồi hỏi có đúng một câu xong bỏ đi, chẳng ngó ngàng, chẳng để ý đến cảm giác của nó như thế nào, chẳng lẽ nó là người dễ dãi như thế hay sao chứ? Mà anh ta gặp nó rồi, cũng chẳng buồn nhắc đến chuyện đã không từ mà biệt, đến một lời thông báo cũng không cho nó biết. Anh ta nghĩ nó là gì đây, khi cần đến thì hỏi han, khi không cần đến thì tựa như nó không tồn tại sao? Anh Tú đã nói gì nhỉ, nói nó để ý đến Huệ ư? Không đời nào, nó không để ý đến huệ, nó chỉ ghét anh, ghét anh mà thôi!

Linh Lan tức giận trở về phòng, những bước chân của nó nện thình thịch trên hành lang. Nghe tiếng bước chân ấy,  Anh Tú đang đứng khoanh tay nhìn những rặng núi xanh xa xa liền quay đầu lại. Thấy em gái mình quay trở về với bờ môi đào mím lại, rõ ràng đang tức giận về một chuyện nào đó, khỏi nói, anh cũng biết Linh Lan lại không hài lòng với người tên Nguyễn Huệ kia rồi.

- Sao rồi em gái, tướng quân bị thương thế nào?

- Bị thương gì! Khỏe như vâm!

Đã không nhắc đến thì thôi, nay nghe Anh Tú hỏi đến, sự tức giận trong Linh Lan lại tràn ngập, nó mím môi, nói một hơi nặng nề. Trước biểu hiện của Linh Lan, đôi mắt Anh Tú lấp lánh, anh hỏi, làm như vô tình.

- Ủa? Nếu không thì em phải vui mừng lắm chứ, sao lại hầm hầm thế kia?

- Vui mừng? Sao em phải mừng?

- Vì khi nghe tin tướng quân bị thương, em đã rất lo lắng còn gì?

- Lo lắng? Cho ai? Cho Huệ à? Không đâu, em chỉ lo lắng cho thể xác của Văn Bình thôi!

Linh Lan quắc mắt, rõ ràng mỗi khi nhắc đến Huệ, nó lại không vui. Ai bảo nó lo lắng khi nghe Huệ bị thương chứ? Nó mà lo cho anh ta ư? Con người tàn nhẫn, vô tâm, thờ ơ lạnh lùng, khi cần thì gọi, không cần thì đuổi đi ấy mà nó lại phải lo lắng cho hay sao.

- Được được, nếu em đã biết thể xác Văn Bình đã an toàn, vậy còn nổi giận về cái gì?

- Cái đó…- Một lần nữa, Linh Lan lại ngắc ngứ. Nó sao có thể nói cho Anh Tú biết việc nó giận là do Nguyễn Huệ đã bỏ nó lại sau khi hỏi han cơ chứ.

- Bé Lan, nếu em đã không còn lo lắng chuyện gì nữa, nếu Văn Bình đã an toàn vì có Nguyễn Huệ bảo vệ, thì nhiệm vụ của em trong Tây Sơn cũng đã hết rồi. Lúc trước em ở trong Tây Sơn là vì không có nơi nào để đi, không biết tìm anh ở đâu, bây giờ anh em ta đã đoàn tụ với nhau rồi, thì chúng ta nên rời khỏi Tây Sơn thôi!

Rời khỏi Tây Sơn.

Linh Lan ngẩng phắt đầu lên, gương mặt ngỡ ngàng, pha lẫn sự ngập ngừng, luyến tiếc mơ hồ nào đó. Rời khỏi Tây Sơn ư? Trước đây nó chưa từng nghĩ đến chuyện này, và bây giờ cũng thế. Phải rồi, Anh Tú nói đúng, nó ở trong Tây Sơn là vì hoàn cảnh bắt buộc, không phải tự nguyện, nay Văn Bình đã an toàn, Anh Tú đã tìm thấy, vậy thì theo lẽ thường, nó phải theo Anh Tú rời khỏi Tây Sơn thôi.

Rời khỏi Tây Sơn…

Linh Lan thẫn thờ.

- Bé Lan, chúng ta không phải người ở thời đại này, guồng quay lịch sử rất nguy hiểm. Bỗng nhiên trở về quá khứ là chuyện không ai lường trước được nhưng chúng ta vẫn phải tự bảo vệ mình bằng cách rời xa nó, không để bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của nó. Tây Sơn không phải nơi giành cho em và cho anh. Trước khi chưa có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, chúng ta nên rời khỏi Tây Sơn, kiếm một nơi nào đó an toàn, sống bình yên, còn hơn là bị cuốn vào dòng xoáy quyền lực này, rồi bị nhấn chìm trong đó.

- Nơi bình yên? – Linh Lan hỏi, giọng lạ lẫm – Nhưng đó là nơi nào?

Anh Tú nắm lấy tay Linh Lan, xiết chặt. Nhìn đôi bàn tay đã có những nốt chai của em mình, đôi mắt anh như có nắng soi vào. Từ khi nào bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại này lại chai sần như thế, từ khi nào em gái anh lại có những vết sẹo nhiều đến thế. Em gái anh bây giờ quen cầm kiếm hơn cầm kim, em gái anh bây giờ đã phải dằn vặt trong cảm giác ray rứt, tội lỗi khi lấy đi mạng người, để rồi phải khổ sở tìm cách làm quen với nó. Những lúc em gái anh đang hoang mang, tuyệt vọng và giày vò, kẻ làm anh như anh đang ở đâu?

- Điều này em yên tâm, thật may mắn khi anh có thể gọi là quen biết cung chủ Tử Phụng cung. Người đó đứng ngoài vòng chiến quyền lực này, chỉ cần người đó giúp đỡ, một nơi an toàn, bình yên không phải quá khó đâu!

Một sự thảng thốt xuất hiện trong đôi mắt Linh Lan

Thật sự phải rời khỏi Tây Sơn sao?

Nếu rời khỏi Tây Sơn, những cay đắng, khó khăn của nó sẽ không còn nữa. Nó sẽ không phải nếm trải cảm giác máu nóng trên bàn tay mình nữa, nó sẽ không còn phải nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy nữa, nó sẽ không còn gồng mình với những bài luyện tập khắc nghiệt nữa.

Ở trong Tây Sơn này, nó có người quen, nhưng còn đây nó lại có Anh Tú, người anh hết lòng lo lắng, yêu thương nó, là gia đình của nó. Ở trong Tây Sơn, ngoại trừ Xuân như một người chị, đội nữ binh như những người bạn, Lân như một người anh, còn lại tất cả đều xa lạ, Văn Bình thì đã ngủ yên ở đâu đó, chỉ còn lại mỗi Huệ thôi.

Chỉ còn lại mỗi Huệ thôi…

Trong phút chốc, đôi mắt nó mờ đi, cảnh vật đang hiện hữu trong phòng dần nhạt nhòa và biến mất. Xung quanh nó là bóng tối, cô đặc và lạnh lẽo, bóng tối gợi nhớ đến một mái nhà tranh then cài cửa đóng, con người ấy đang ở đâu đó trong bóng tối, đôi mắt nhìn lên cột nhà, bất động, cứ như thế đã ba ngày.

Sự xót thương lúc nhìn thấy hiện trạng của người đó khi ấy, và cả sự lo lắng khi nghe tin người đó bị thương bây giờ, rốt cuộc là tại sao?

Tình hình tướng quân bây giờ chỉ có cô mới biết, cô không biết thì còn ai biết!

Nó không biết thì…

- Bé Lan, em sao vậy? Có nghe anh nói gì không?

Thấy Linh Lan ngồi thừ người ra, đôi mắt xa xăm, trống trải, Anh Tú nhíu mày, lo lắng gọi Linh Lan. Bị tiếng gọi của Anh Tú đánh thức, Linh Lan bừng tỉnh, bóng tối biến mất, mái nhà tranh tan dần, ánh sáng ùa về khiến nó chớp mắt, cứ ngỡ như nắng ấm soi vào khiến đôi mắt ấy long lanh.

- Anh à…

Lâu thật lâu, Linh Lan mới len tiếng. Lắng nghe tiếng gọi nhỏ nhẹ của Linh Lan, Anh Tú mỉm cười.

- Sao?

- Để em suy nghĩ, có được không?

Nghe câu trả lời của Linh Lan, Anh Tú im lặng.

Khi tìm đến nơi này, hơn ai hết anh là người muốn mang Linh Lan rời khỏi đây nhất, khi gặp lại Linh Lan, nghe được những gì em gái mình đã trải qua, sự quyết tâm ấy càng trỗi dậy mạnh mẽ trong anh. Bằng mọi giá, anh phải đưa Linh Lan tránh xa khỏi nơi đẫm máu này. Bằng mọi giá anh phải bảo vệ Linh Lan, bảo vệ luôn cho cả phần của cha. Anh sẽ đưa Linh Lan rời khỏi Tây Sơn, nhưng dường như em gái anh không nghĩ thế, dường như em gái anh chưa sẵn sàng cho chuyện này. Vì cái gì mà em gái anh lại do dự. Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu dằn vặt và cảm giác tội lỗi còn chưa đủ để em gái anh quyết định hay sao?

Và cả anh nữa, anh cũng chưa đủ để khiến con bé quyết định hay sao?

Anh Tú yên lặng, anh nuốt tiếng thở dài vào lòng.

Linh Lan chưa thể quyết định, dù có muốn mang con bé rời khỏi rơi này đến đâu, anh vẫn sẽ tôn trọng quyết định của nó. Thế nên, anh sẽ chờ.

- Thôi được, em cứ suy nghĩ, anh chỉ mong những gì tốt nhất cho em thôi!

Lâu thật lâu Anh Tú mới trả lời. Câu trả lời ấy khiến Linh Lan cảm động. Nhìn thấy nỗi thất vọng giấu sâu trong đôi mắt Anh Tú, Linh Lan thương lắm, nhưng đi theo Anh Tú mà bản thân không dứt khoát, hay miễn cưỡng, cả nó và anh cũng chẳng ai vui vẻ gì, mà nó thì lại không muốn anh mình thêm buồn, thêm lo.

Sau câu nói của Anh Tú, căn phòng rơi vào im lặng. Hai anh em, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, cho đến khi hoàng hôn phủ xuống thềm nhà, Anh Tú mới là người lên tiếng đầu tiên.

- Bé Lan, anh có chuyện muốn hỏi em!

- Anh hỏi đi?

- Ban nãy em có kể đến việc em cũng đã gặp Nguyễn Ánh, mà theo sử, Nguyễn Ánh chính là vua Gia Long sau này. Anh còn nhớ khi ở hiện đại, em đã nói nếu có một ngày em gặp được Gia Long thì em sẽ đi theo ông ta. Vậy bây giờ em đã gặp rồi, em có làm theo lời nói của mình không?

Linh Lan nhìn Anh Tú, đôi mắt đen láy lấp lánh. Anh Tú hỏi xong đã lâu, nhưng Linh Lan vẫn chưa thể trả lời.

Nếu có ngày gặp được Gia Long, em sẽ đi theo ông ta!

Vậy bây giờ nó đã gặp rồi, nó sẽ làm như thế nào trước câu nói của chính mình?

Linh Lan im lặng, ngón tay trỏ của nó xoắn lấy dải nơ hồng, câu hỏi này trước kia nó đã tự hỏi, và bây giờ nó phải có câu trả lời cho Anh Tú và cho cả bản thân nó. Nhìn Linh Lan ve vuốt dải nơ của mình mà chưa trả lời, Anh Tú lại lên tiếng thêm một lần nữa, anh muốn biết câu trả lời

- Với em, Văn Bình như một người anh, Nguyễn Huệ là người em căm ghét, vậy còn với Nguyễn Ánh, em đối với anh ta như thế nào?

Vậy còn với Nguyễn Ánh, em đối với anh ta như thế nào?

 Linh Lan im lặng, nó không nói gì.

Trong phút chốc, những hình ảnh của quá khứ chậm chạp trở về trong tâm trí nó. Nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt dịu dàng, đồng hoa lau, những trái dâu ngọt, và quan trọng là sợi dây chuyền đính con chim phụng hoàng, tất cả những dấu hiệu đó, nếu nó không tưởng tượng thì chẳng phải Nguyễn Ánh rất quan tâm đến nó hay sao?

Được người mà nó đã mạnh miệng tuyên bố sẽ đi theo quan tâm, lẽ ra Linh Lan rất vui, rất cảm động, nhưng mà…

Linh Lan cắn môi.

Nhưng mà…

Sự bá đạo của Nguyễn Ánh làm cho nó sợ hãi, sự độc đoán của anh khiến nó nghẹt thở, tính cách thất thường của anh khiến nó hoang mang. Nó không phủ nhận được những gì anh đã làm cho nó, điều đó khiến nó cảm kích, rất cảm kích, nhưng đáp lại thì không thể nào.

Không thể nào!

Linh Lan buông tiếng thở nhẹ, nó nhắm mắt lại, rồi nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt lấp lánh những tia sáng khác thường.

- Đối với Nguyễn Ánh, em rất cảm kích những gì anh ta đã làm cho em, chỉ thế mà thôi!

Linh Lan trả lời, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong sự nhẹ nhàng ấy lại rất kiên quyết. Anh Tú nhìn Linh Lan đăm đăm, nội câu trả lời cùng thái độ của Linh Lan thôi, anh đã biết trái tim em gái anh hiện đang hướng về người nào. Với Văn Bình thì là bình yên, với Nguyễn Ánh thì là cảm kích, còn riêng với Nguyễn Huệ là căm ghét. Nói là ghét, nhưng những gì em gái anh thể hiện lại rất mâu thuẫn nhau, bằng chứng là em gái anh đã lo lắng đến toát mồ hôi hột khi nghe tin tướng quân bị thương nặng, anh có hỏi, thì lại lấy Văn Bình ra để làm cái cớ cho sự lo lắng ấy. Hành động đó không giống với em gái anh thường ngày chút nào.

Nếu như những gì anh nghĩ là đúng, rằng con bé rõ ràng để ý đến người tên Nguyễn Huệ ấy, thì lý do con bé còn do dự khi anh đề nghị cùng anh rời khỏi Tây Sơn chẳng phải quá hợp lý rồi hay sao.

Anh Tú nhẹ thở dài.

Anh không an tâm để Linh Lan ở trong Tây Sơn, nhưng cũng không thể đưa Linh Lan ra ngoài được, vậy thì anh cũng sẽ ở lại Tây Sơn để trông nom, bảo vệ nó. Chỉ là…

Chỉ là…

Ngồi bên cạnh Anh Tú, thấy anh mình trầm ngâm, Linh Lan tưởng Anh Tú giận về chuyện nó chưa thể quyết định chuyện rời khỏi Tây Sơn hay không, bèn lay nhẹ tay anh, nói với giọng hối lỗi.

- Anh, đừng trách em nhé. Em chỉ muốn bản thân mình không hối hận khi quyết định thôi!

Anh Tú ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt thiết tha của Linh Lan, trái tim anh mềm lại. Một nụ cười thoáng qua trên bờ môi, Anh Tú nắm lấy tay Linh Lan, xiết nhẹ, rồi dịu giọng.

- Không sao, anh tôn trọng quyết định của em. Em muốn có thời gian suy nghĩ, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Trong thời gian ấy, anh sẽ ở lại đây?

Nghe Anh Tú bảo sẽ ở lại trong Tây Sơn, Linh Lan tròn mắt, phản ứng của nó khiến Anh Tú ngạc nhiên.

- Sao thế?

- Không, không sao. Chỉ là trong Tây Sơn quy củ rất nghiêm ngặt, khó khăn còn hơn ở ngoài gấp trăm lần, anh chịu nổi không?

- Con bé này, em là còn gái còn chịu đựng được, anh là anh của em, lẽ nào không chịu đựng được? Được rồi, quyết định thế đi!

Thấy Linh Lan lo lắng cho mình như thế, Anh Tú phì cười, cốc nhẹ lên đầu Linh Lan một cái. Nhìn nụ cười thân thương của anh mình, lòng Linh Lan dịu lại. Trước đây khi không có Anh Tú, Linh Lan luôn ao ước rằng sẽ có anh mình bên cạnh, như thế mọi hoang mang, trở ngại của nó sẽ giảm đi rất nhiều. Bây giờ đúng như mong muốn ấy  của nó, Anh Tú đã trở về, hai anh em được đoàn tụ, có anh trai bên cạnh, nó sẽ vững tâm hơn, kiên quyết hơn trên con đường mà mình sẽ đi rất nhiều.

Tạ ơn trời phật đã cho anh em con đoàn tụ với nhau.

oOo

Anh Tú nói ở lại trong Tây Sơn, quả là anh nó làm thế thật.

Tây Sơn đã tuyển mộ thêm binh lính mới, và anh nó nghiễm nhiên nằm trong đám tân binh ấy. Mỗi khi đội nữ binh luyện tập, Linh Lan lại tranh thủ nhìn ngó xem anh mình luyện tập ra sao. Dưới cái nắng gay gắt ban trưa, dù vầng trán Anh Tú đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn cố gắng luyện tập quyền pháp cùng với binh sĩ. Những tưởng anh mình sẽ rất lóng ngóng, nào ngờ Anh Tú chẳng biết học từ đâu, học bao giờ mà rất bài bản, quyền nào ra quyền đó, khiến Linh Lan chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên không ngừng.

Còn Huệ, kể từ khi trở về Quy Nhơn, Huệ dường như rất bận rộn, anh không hay có mặt ở bãi tập, hay nếu có cũng chỉ lướt qua, đến khi nó nhìn lại thì thấy anh đã đi mất tiêu, điều đó khiến Linh Lan cảm thấy tưng tức, xen lẫn vào đó là sự ngẩn ngơ mơ hồ, thiếu tập trung mà nó không thể nào hiểu được. Hừ, hãy cứ đợi đấy, Huệ không có ở đây, nó càng phải ra sức luyện tập hơn, để khi gặp lại thì nó đã trở thành cao thủ cho Huệ sáng mắt ra nó mới hả lòng.

Sau một buổi luyện tập vất vả, Linh Lan đã bắt đầu thấy mệt mỏi. Trời đã về khuya, bãi tập vắng lặng bóng người, đường kiếm thứ một trăm cũng đã luyện xong, Linh Lan tra kiếm vào bao, nó vươn vai thư giãn gân cốt, rồi quay trở về phòng tắm táp trước khi ngả lưng xuống chiếc giường ấm áp của mình.

Tắm đêm giờ đã là thói quen của Linh Lan. Tắm đêm nhưng nó không tắm nước nóng, bởi cái cảm giác làn nước lạnh cắt da cắt thịt khi xối lên người, khiến cho những sợi dây thần kinh tê liệt trong nó được kích thích và hoạt động trở lại rất thú vị. Trong đêm khuya tĩnh lặng, bốn bề gió hát, vạn vật ngủ say, chỉ có tiếng nước dội ào ào như tiếng mưa, âu đó cũng là một sở thích khác lạ của Linh Lan.

Vắt quần áo trên thanh tre, Linh Lan nhẹ nhàng bước vào chiếc thùng gỗ đầy nước. Làn nước lạnh mơn man da thịt, khiến Linh Lan rùng mình, những giác quan trong nó dần được đánh thức, đầu óc cũng tỉnh táo lại, không còn mụ mị nữa. Một ngày bận rộn đã qua đi, rồi ngày mai sẽ đến, cứ thế ngày qua ngày nuối đuôi nhau, ở đây lại không có lịch treo tường, khiến Linh Lan không biết đây là ngày nào, tháng nào, mà năm tháng cứ trôi tuột qua cái chớp mắt. Không biết Bách Nhật, Nguyên Thục, Nguyên Thiên hiện giờ ra sao. Qua lời kể của Anh Tú, Nguyên Thục và Nguyên Thiên thì nó an tâm rồi, một người ấm êm bên cạnh Đoan Nam vương, một người hạnh phúc bên cạnh hoàng tôn nhà Lê, chỉ riêng có Bách Nhật là Anh Tú không biết ất giáp gì cả. Bách Nhật đã đi theo Ưu Phong, nghĩa là đã kiên quyết chọn người ấy, Anh Tú chỉ gặp lại Bách Nhật một lần duy nhất khi đến Tử Phụng cung tìm Ưu Phong. Linh Lan vẫn còn nhớ rõ những lời Anh Tú nói về Bách Nhật, rằng “Bách Nhật trông ngày càng đẹp, ngày càng dịu dàng, nhưng là cái dịu dàng của sự u buồn. Nỗi u buồn ấy được giấu thật sâu trong nụ cười đằm thắm, và đôi mắt xám tro ánh lên niềm kiên nghị không bao giờ thay đổi”. Linh Lan tuy có lo lắng cho bạn, nhưng nó cũng tin rằng Bách Nhật đã lựa chọn, thì sẽ chẳng có con đường thứ hai hay hối hận bao giờ.

Trái tim của hoa đã đi theo gió.

Nguyên Thục đã hạnh phúc bên cạnh người tên Trịnh Khải.

Ngay cả Nguyên Thiên ngổ ngáo, bướng bỉnh, tính tình như con trai ấy cũng đã tìm được tình yêu của mình.

Ai cũng có người theo đuổi, ai cũng có người để yêu. Còn ông anh của nó thì sao? Tại sao lại không nghe anh nó nói về một cô gái nào khác?

Rồi còn nó? Nó sẽ như thế nào? Ai là người để nó theo đuổi, ai là người nó sẽ yêu?

Linh Lan nhắm mắt lại, một bóng dáng cao lớn mịt mờ, nhạt nhòa dần hiện ra trong tâm trí nó.

Ai sẽ là người để nó yêu?

Soạt!!!

Linh Lan mở bừng mắt.

Trong không gian yên tĩnh, bất thình lình một tiếng soạt vang lên, vọng vào tai nó, chẳng khác nào tiếng sấm động giữa ban ngày. Tiếng động ấy khiến Linh Lan thoát khỏi dòng suy nghĩ như thác lũ, nó vội thẳng lưng, mắt rảo quanh phòng để xác định xem tiếng động đó ở đâu.

Sau tiếng “soạt” nhẹ thênh đó, căn phòng trở nên im ắng như lúc ban đầu, chỉ có tiếng gió khuya xào xạt khiến Linh Lan nhíu mày. Chuột ư? Không, không thể nào, phòng nó rất sạch sẽ, ngăn nắp làm gì có chuột. Vậy thì tiếng động đó là vì đâu?

Linh Lan suy nghĩ, để rồi khi lướt mắt đến chiếc sào tre vắt quần áo, đôi mắt nó đông lại khi bộ quần áo nó vắt trên đó đã không cánh mà bay. Ngay lập tức, Linh Lan vội vàng đứng lên, trái tim đập thình thịch khi biết có người đã đột nhập vào phòng lấy đi quần áo của mình. Trong Tây Sơn chỗ nữ binh là nơi cấm kỵ, không một người đàn ông nào được bén mảng tới, ai đã táo gan vi phạm nội quy, nếu không phải là…

Linh Lan còn chưa kịp suy nghĩ hết, đôi mày liễu đã nhíu lại khi nghe tiếng gió rít phía sau lưng. Dù đã nhanh chóng lách sang một bên, nhưng má trái nó vẫn cảm thấy lành lạnh, một lọn tóc bay lả tả xuống sàn nhà. Một đôi mắt sắc sảo lướt ngang qua mắt nó, một thân hình yểu điệu trong bộ hắc y không ngừng chuyển động, và ngọn roi trong tay như con linh xà đang nhảy múa, lao vun vút về phía Linh Lan.

Trong giây phút nguy hiểm ấy, Linh Lan không còn đầu óc nào để nghĩ ngợi, phân tích hay thắc mắc hắc y nhân đó là ai nữa, trong tay không một tấc sắt, Linh Lan đành dựa vào thế hiểm yếu của căn phòng mà tránh né những đường roi nguy hiểm ấy. Xui xẻo cho Linh Lan khi kẻ địch đã giấu đi quần áo của nó, khiến nó không thể chạy ra ngoài hô hoán, mà phải nhanh tay vơ lấy tấm khăn bàn để quấn vào người. Và cũng may mắn cho nó là căn phòng có quá nhiều đồ đạc, ngọn roi của hắc y nhân phần nào bị vướng víu, cản trở, nên chưa thể phát huy hết uy lực, lấy mạng nó ngay được.

Trong căn phòng chật hẹp, hắc y nhân vừa vun roi tấn công Linh Lan, vừa né những đồ vật mà Linh Lan chộp lấy ném về phía mình, còn Linh Lan thì vừa trốn tránh, vừa rảo mắt, cố tìm lấy một vũ khí nào đó để chống lại gã hắc y nhân đột ngột xuất hiện trong phòng mình tập kích. Cứ như thế, một đánh, một tránh, hắc y nhân chưa chiếm được thế thượng phong, Linh Lan chưa tìm được đường tẩu thoát, cả hai đang ở thế giằng co thì cánh cửa phòng đang then cài cửa đóng đột ngột mở tung ra, khiến cả hai cùng giật mình.

Nguyễn Huệ đứng trước ngưỡng cửa, nhìn thấy hắc y nhân đang tấn công Linh Lan. Không nói không rằng, anh lướt thẳng về phía hắc y nhân, nhanh tay cởi chiếc áo khoác dài trên người và quăng về phía Linh Lan, mà không cần biết nó có vươn tay ra chụp hay không, hành động của anh hoàn toàn trông giống như là không muốn vướng bận chân tay khi tham chiến vậy. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhìn thấy Huệ bất thình lình xông vào phòng trong khi mình đang ở tình trạng “thiếu vải”, Linh Lan vô cùng xấu hổ. Mặc kệ là anh cố ý hay không cố ý, nó đều nhanh chóng chụp lấy chiếc của Huệ mà khoác vào người, hai má đỏ như hai trái đào chín vì ngượng ngùng và cũng vì hơi ấm còn vương trên áo giờ đang phủ lên mình.

Do đã biết có gián điệp trà trộn vào Tây Sơn, thế nên trước khi đi ngủ, bao giờ Huệ cũng thân chinh đi kiểm tra một vòng quanh doanh trại, xem xét mọi việc đâu vào đấy rồi mới trở về phòng. Chính vì thói quen đó, đêm nay Huệ mới phát hiện một bóng đen đang lén lút lướt nhanh. Trong đêm tối, đôi mắt Huệ lấp lánh ánh sáng, không phút chần chừ, anh liền lập tức đuổi theo bóng đen đó nhưng không may đã mất dấu khi bóng đen mất hút trong khu vực của đội nữ binh. Còn đang nghi hoặc và sắp xếp lại các đối tượng nghi vấn thì tiếng động và tiếng đổ vỡ trong phòng Linh Lan vang lên nhưng lại không có tiếng tri hô nào khiến Huệ vội xông vào. Huệ đến, ngay lúc Linh Lan và kẻ kia đang kịch chiến. Trong mắt Huệ hiện giờ chỉ có tên hắc y nhân – đồng thời là gián điệp đã trà trộn vào Tây Sơn – chứ không hề để ý đến tình trạng của Linh Lan thế nào, nên sau khi thuận tay quăng cho nó chiếc áo khoác ngoài, Huệ nhanh chóng tấn công về phía hắc y nhân nhanh như vũ bão, khiến hắn phải tránh né vô cùng vất vả, và ngọn roi trong tay chẳng thể phát huy ưu điểm của mình.

Dù hắc y nhân võ công có cao cường đến đâu, cũng không thể đối phó được với kinh nghiệm dày dạn của Huệ. Chỉ với đôi bàn tay không và phương pháp áp sát, chẳng mấy chốc, anh đã biến lợi thế của ngọn roi trong tay kẻ kia thành khuyết điểm rồi nhanh chóng hóa giải mọi chiêu thức, khiến hắn bị dồn vào chân tường, để rồi sau đó  bị một quyền của Huệ đánh trúng bả vai, bị trọng thương.

- Bé Lan, chuyện gì xảy ra trong này vậy?

Nhân lúc hắc y nhân bị trọng thương, Huệ định bắt sống hắn để tra hỏi, nhưng chưa thực hiện thì một tiếng la hoảng vang lên, một bóng người nhảy vào làm phân tán sự tập trung của Huệ và tạo điều kiệu để tên hắc y nhân kia nhanh chóng tẩu thoát. Tưởng mình sẽ bị bắt tới nơi, ai ngờ ngay phút cuối còn gặp vận may, hắc y nhân chớp lấy thời cơ, liền tông mạnh cửa sổ, nhảy ra ngoài và biến mất trong màn đêm.

Trước khi hắc y nhân tẩu thoát, ánh mắt của hắn và Anh Tú không biết tình cờ hay cố ý lại giao nhau. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mày kiếm của Anh Tú nhướng lên, khi nhận ra đôi mắt lung linh, kiêu kỳ nhưng lại chất chứa oán giận, khinh thường đó dường như trông rất quen.

Đó, chẳng phải là Ngọc Uyển hay sao?

145.

Thoáng thấy hắc y nhân nhảy ra khỏi cửa sổ trốn thoát, Huệ vội đuổi theo thì bị Anh Tú kéo áo lại. Nắm chặt tay áo Huệ, không cho anh đi, Anh Tú hất đầu về phía Linh Lan, trầm giọng.

- Chuyện này là sao?

Đang nóng lòng muốn đuổi theo hắc y nhân mà lại bị Anh Tú cản trở, nên hắn ta mới thừa cơ trốn thoát. Nhìn chiếc bóng kia nhanh như chớp mất hút vào màn đêm, mất đi đầu mối, Huệ bực lắm, anh hất tay Anh Tú, đôi mày kiếm nhíu lại, lạnh lùng.

- Chuyện gì?

- Câu này phải để tôi hỏi tướng quân mới đúng. Tôi là anh trai của bé Lan nên không nói, nhưng còn tướng quân là người ngoài, đêm hôm khuya khoắt ở trong phòng nó, nhìn thấy nó thế, hỏi sau này nó còn đối diện với tướng quân và người khác như thế nào đây?

Trong lúc Huệ và hắc y nhân kịch chiến với nhau, Linh Lan đã kịp thời tìm một bộ quần áo để mặc, nay nghe Anh Tú nhắc lại tình cảnh xấu hổ khi nãy, vốn không phải là một người hay ngượng ngùng, nhưng đôi gò má của Linh Lan vẫn đỏ lên như hai tráo táo chín. Không để ý đến biểu hiện của Linh Lan thế nào, đôi mắt u tối, lạnh như nước biển đêm của Huệ nhìn xoáy vào Anh Tú, anh chẳng buồn đôi co hay giải thích mà chỉ cười nhạt.

- Ta không nhìn thấy gì cả!

Nói xong câu ấy, Huệ quay người đi, ngang qua chỗ Linh Lan đang cúi đầu vì xấu hổ, anh tiện tay lấy chiếc áo khoác rồi ra ngoài. Đợi cho Huệ đi khuất, không quay trở lại, Anh Tú mới đóng cửa rồi tiến về phía Linh Lan, xem xét em mình có bị thương gì không. Sau khi biết chắc Linh Lan an toàn, không bị trầy xước gì, mối lo trong lòng Anh Tú mới vơi đi.

- Em đã làm gì đắc tội với cô ta mà để cho người ta đến ám sát vậy?

Đang lụi hụi dọn dẹp lại căn phòng đổ nát vì hậu quả của trận chiến, Linh Lan ngẩng đầu lên khi nghe Anh Tú hỏi, trong mắt nó xuất hiện những tia sáng lạ lùng.

- Cô ta? Cô ta là ai? Anh biết gã hắc y nhân đó là con gái sao?

Linh Lan hỏi, nhưng Anh Tú chỉ trầm ngâm, không nói gì, thái độ ấy khiến Linh Lan nhíu mày. Chẳng lẽ Anh Tú quen biết cô gái thích khách đó hay sao.

- Anh, nói thật với em đi, anh quen cô gái đó à?

Linh Lan thấp giọng hỏi, anh tú liền đưa ngón tay lên môi “suỵt” một tiếng nhỏ, rồi hất đầu ra bên ngoài. Thấy hành động đó của Anh Tú, Linh Lan hiểu ngay, nó thôi không nói nữa, mà cùng anh nhặt nhạnh các thứ cho ngăn nắp, rồi sau đó bí mật sang phòng của Anh Tú để làm cho rõ chuyện về cô gái vận hắc y. Cô ta đã đột nhập vào Tây Sơn, cố ý hành thích nó trong khi nó và cô gái ấy chẳng quen biết gì nhau, ấy vậy mà Anh Tú lại có vẻ quen biết cô gái đó, vậy thật ra cô ta là ai? Nó đã đắc tội gì đến nỗi cô ta lại muốn giết nó như thế, còn Anh Tú và cô gái đó có quan hệ gì? Hành động ban nãy của Anh Tú, có phải là cố ý giữ Huệ lại để cô ta trốn thoát không?

Với những thắc mắc ấy, không đầy nửa tiếng sau, Linh Lan đã có mặt trong phòng của Anh Tú, mặt nôn nóng, muốn biết rõ câu trả lời. Trước sự sốt ruột của Linh Lan, Anh Tú im lặng, vì không biết phải bắt đầu mọi chuyện như thế nào. Linh Lan đã có thời gian ở bên cạnh Nguyễn Ánh, vậy chắc chắn biết Ngọc Uyển, nhưng anh thì không muốn cho Linh Lan biết anh đã gặp Ngọc Uyển trong trường hợp nào, và mối giao kèo của cả hai là gì. Tuy đã kể cho Linh Lan biết tất cả những gì xảy ra với mình khi cả hai lạc mất nhau, nhưng Anh Tú vẫn giấu một nửa sự thật, điển hình là vụ uống thuốc độc của Ngọc Uyển và bị cô đâm một dao tưởng như sẽ mất mạng. Nếu nói ra, Linh Lan chắc chắn sẽ lo lắng, mà anh thì không muốn điều đó chút nào.

- Anh, anh nói đi, anh biết cô gái bận áo đen đó phải không?

Thấy Anh Tú cứ im lặng mãi mà chưa trả lời, Linh Lan sốt ruột lên tiếng. Đang còn cân nhắc chuyện nào nên nói và không nên nói, Anh Tú chưa kịp trả lời, thì một tiếng động nhỏ từ bên trong tủ quần áo phát ra, khiến cả hai giật mình.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng động ấy tuy nhỏ, nhưng chẳng khác nào tiếng trống bên tai, Linh Lan vội đứng phắt dậy, tay lăm lăm thanh kiếm, một tay đẩy Anh Tú lùi lại ra xa, một chân tiến từng bước về phía chiếc tủ áo – nơi phát ra tiếng động kia. Với tất cả sự thận trọng của mình, Linh Lan chĩa thanh kiếm về phía trước đề phòng bất trắc, nó tập trung cao độ rồi nhanh chóng mở toang cánh cửa tủ quần áo ra.

Đập vào đôi mắt đang mở to hết cỡ của Linh Lan là một cô gái bận hắc y đang nửa nằm nửa ngồi trong tủ, tay ôm bả vai, đôi mắt mờ đi, hơi thở mệt nhọc vì nội thương của mình. Vừa mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, Linh Lan hừ nhạt một tiếng, nó dùng kiếm hất miếng bịt mặt của cô gái ra, để rồi sau đó đứng ngẩn người trước dung nhan xinh đẹp của “gã” hắc y nhân. Nhưng điều quan trọng ở đây là, nó ngẩn người không phải vì cô gái ấy xinh đẹp, mà là vì cô gái đó chính là “người quen” khi còn ở Gia Định của nó, Ngọc Uyển.

Bị Linh Lan phát hiện ra, đôi mắt đẹp của Ngọc Uyển nhướng lên, bờ môi đào mấp mé nụ cười khiêu khích. Thân là thích khách trà trộn vào Tây Sơn hành thích nó, bị trúng một quyền của Huệ dẫn đến nội thương, thế mà khi bị phát hiện ra vẫn còn có thể kiêu ngạo nhìn người khác mà cười, chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi, lo lắng hay tức giận, đúng là em gái của Nguyễn Ánh có khác, chẳng sai chút nào.

Tuy rất ngạc nhiên khi thấy Ngọc Uyển trốn trong tủ áo qua bờ vai của Linh Lan, nhưng Anh Tú vẫn dấn lên trước một bước khi thấy mặt hoa của Ngọc Uyển nhợt nhạt khi bị thương. Nhìn bờ vai cô xuôi xuống, ắt hẳn đã bị thương không nhẹ, vầng trán cao lấm tấm mồ hôi báo hiệu cho anh biết rằng cô đang rất đau, nhưng lại cắn răng, mặt hoa ung dung, bình thản mà không biểu lộ chút đau đớn nào. So với nàng công chúa nhõng nhẽo, ưa hờn dỗi kia, quả thật cô gái này rất can trường.

Nhích sang một bên khi Anh Tú đến bên cạnh Ngọc Uyển, Linh Lan rất ngạc nhiên khi thấy hình như họ trông chẳng xa lạ với nhau là mấy, đã thế, anh nó còn cuối xuống, bế Ngọc Uyển ra ngoài. Chẳng ngờ khi Anh Tú chạm vào Ngọc Uyển, cô nàng không nói không rằng mà há miệng, cắn vào tay anh, nghiến mạnh, khiến đôi mày kiếm của Anh Tú chau lại, một dòng máu đỏ từ cánh tay anh trào ra, rỏ xuống đất khiến Linh Lan giật mình.

- Nè, cô làm cái quái gì vậy hả, mau thả anh tôi ra!

Linh Lan sấn lên một bước, chĩa kiếm vào Ngọc Uyển, quát nhỏ. Trái ngược với sự tức giận của nó, Anh Tú cắn răng chịu đau, rồi dùng sức bế Ngọc Uyển lên và nhẹ nhàng đặt lên giường mình. Được Anh Tú dịu dàng đặt lên giường, đôi mày liễu của Ngọc Uyển cau lại, cô chậm rãi ngẩng mặt lên, sâu trong đôi mắt đẹp là sự oán giận, lẩn khuất sự êm đềm mơ hồ.

- Sao lại muốn giết em gái tôi?

Đương lúc Linh Lan tính mở miệng truy hỏi chuyện tại sao lại ám sát mình thì Anh Tú ngăn nó lại và lên tiếng. Câu hỏi ấy khiến bờ môi anh đào đỏ tươi của Ngọc Uyển vẽ nên môt nụ cười vừa ai oán, vừa mỉa mai.

- Trả lời cho câu hỏi này, ta thiết nghĩ chính cô ta mới là người hiểu rõ nhất.

Anh Tú liếc mắt nhìn Linh Lan, vừa hay nó lại nhìn sang anh mình. Cả hai nhìn nhau, trong đầu hiện lên dấu hỏi to tướng. Như không kềm được, Linh Lan sẵn giọng.

- Cô đã vô lý muốn giết tôi, vậy mà còn nói tôi hiểu rõ nhất lí do sao? Tôi đã đắc tội gì với cô chứ?

- Vô lý? Không, với ta, giết chết ngươi là một việc làm đúng đắn nhất trên đời!

Trước câu trả lời ngạo ngược của Ngọc Uyển, Anh Tú nhíu mày.

- Cô có ý gì thì hãy nói rõ ra đi, mập mờ như thế chúng tôi không hiểu được đâu. Tại sao việc giết chết em gái tôi lại là hành động đúng đắn nhất của cô?

Từ gương mặt tức giận của Linh Lan, Ngọc Uyển rảo mắt sang gương mặt bất bình và lo lắng của Anh Tú, Ngọc Uyển mỉm cười, cô hỏi, giọng êm ái lạ thường.

- Được, vậy ta hỏi ngươi, nếu trên đời này, có người nào đó lừa dối em gái ngươi, bỏ rơi em gái ngươi, phản bội em gái ngươi, khiến cho em gái ngươi thất vọng, rất thất vọng, đau lòng, rất đau lòng, thì ngươi có hận người đó, căm ghét người, muốn lấy mạng người đó không?

- Tất nhiên là có – Sau phút ngẫm nghĩ, Anh Tú trả lời.

- Chính thế. Chính cô ta đã bỏ rơi anh trai ta, chính cô ta đã phản bội anh trai ta, chính cô ta khiến cho anh trai ta thất vọng, rất thất vọng, đau lòng, rất đau lòng. Vậy nên ta hận cô ta, căm ghét cô ta, mạo hiểm đến tận đây để lấy mạng cô ta!

Ngọc Uyển nói, từng câu từng chữ như khắc sâu trên đá, bộc lộ sự oán hận và đau thương. Biết được lý do vì sao Ngọc Uyển lại đến đây ám sát mình, Linh Lan ngẩn người ra, môi nó mấp máy, tính nói gì đó nhưng sau lại im lặng. “Chính cô ta đã bỏ rơi anh trai ta, chính cô ta đã phản bội anh trai ta, chính cô ta khiến cho anh trai ta thất vọng, rất thất vọng, đau lòng, rất đau lòng”. Linh Lan chưa bao giờ nghĩ như thế, chưa bao giờ nghĩ Nguyễn Ánh lại vì mình mà đau lòng, mà thất vọng. Người kiêu ngạo như anh mà lại có thể thất vọng, đau lòng vì một cô gái xa lạ như nó hay sao. Linh Lan cúi đầu ngẫm nghĩ, chợt, như nhớ ra một chuyện gì đó, nó vội vã quay lưng ra khỏi phòng trước đôi mắt đang nhướng lên mỉa mai của Ngọc Uyển, vì cho rằng trước những tội lỗi ấy, nó không phản biện được lời nào.

Linh Lan đi như chạy, chẳng mấy chốc, căn phòng bé nhỏ của nó đã hiện ra trước mắt. Vội vàng bước vào phòng khép cửa lại, Linh Lan mở tủ áo, lục lọi túi hành lý cất sâu dưới đáy. Linh Lan căng mắt ra tìm, tay quờ quạng, cuối cùng, tay nó đã chạm được vào một vật lành lạnh, không phút chần chừ, Linh Lan vội vã lôi ra, xòe rộng lòng bàn tay mình ra ngắm nghía. Nằm nghiêng nghiêng trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của nó, là một con phụng hoàng lấp lánh, đỏ tươi như giọt máu trong đêm.

Sợi dây chuyền có đính con chim phụng hoàng này, chính là bảo vật của Nguyễn Phúc tộc.

Nguyễn Ánh đã đeo cho nó. Sao anh lại trao cho nó bảo vật của Nguyễn Phúc tộc, nếu không phải vì…

Linh Lan yên lặng.

Nó nhắm mắt, nắm chặt tay lại, rồi quay người chạy ra khỏi phòng.

Xin lỗi!

Thật sự rất xin lỗi anh!

Nhưng tôi không thể, không thể đáp lại tình cảm đó của anh

Xin lỗi!

Linh Lan mở cửa, trở lại phòng Anh Tú và đến bên giường. Trước đôi mắt ngạc nhiên của Ngọc Uyển, vì đã đinh ninh là Linh Lan dẫn người đến bắt mình, nó xòe bàn tay đang nắm chặt ra trước mặt cô. Nhìn thấy sợi dây chuyền có đính con phụng hoàng màu đỏ tươi lọt thỏm trong bàn tay nó, đôi mắt cô mở to, rồi nhanh chóng chụp lấy sợi dây chuyền, bất chấp cơn đau đang lan truyền, đôi mắt đẹp ánh lên sự kiêu ngạo khi trừng trừng nhìn Linh Lan.

Vật này không thuộc về cô gái đó.

Cô ta không phải là người xứng đáng giữ báu vật này.

- Ngọc Uyển, chuyện cô ám sát tôi, tôi không truy cứu nữa, vật này nhờ cô đưa lại cho Nguyễn Ánh, nói rằng tôi không phải chủ nhân của nó, vậy thôi! Chuyện hôm nay coi như xong, trước khi trời sáng, tránh để mọi người phát hiện ra, cô đi đi!

Linh Lan nói, rành rọt từng tiếng một, ánh mắt kiên quyết. Nắm chặt con phụng hoàng trong tay, Ngọc Uyển không nói gì, cô rảo mắt nhìn Anh Tú, tựa như có điều muốn nói, nhưng đôi môi đỏ tươi mím lại, im lặng. Sau đó, Linh Lan và Anh Tú đã canh chừng và giúp Ngọc Uyển ra ngoài an toàn, tan vào màn đêm hun hút trước mặt.

Nhìn theo bóng dáng của Ngọc Uyển cho đến khi khuất dạng, trong lòng Linh Lan trỗi dậy bao cảm xúc. Ngọc Uyển cho rằng nó đã phản bội, bỏ rơi Nguyễn Ánh, khiến anh đau lòng, thất vọng nên mới mạo hiểm thâm nhập vào Tây Sơn, ám sát nó. Biết được sự thật, trả lại sợi dây chuyền mặt con phụng hoàng, Linh Lan cảm thấy cõi lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thật sự nhẹ nhõm hơn rất nhiều…

oOo

Trời đã gần sáng, ánh đèn trong phòng Nguyễn Huệ đã sớm tắt ngắm nhưng anh vẫn còn thức.

Suốt cả đêm qua anh không ngủ bởi phải giải quyết những công việc trong quân, thêm vào đó là sự kiện Linh Lan bị một hắc y nhân ám sát cũng khiến anh phải suy nghĩ về nhiều vấn đề. Và rồi, sau tất cả những suy nghĩ đó, Huệ bắt đầu cảm thấy Linh Lan không đơn giản như anh đã từng nhận xét. Có lẽ, anh đã quá chủ quan.

Ban đầu, khi nghe tin có kẻ tung tin đồn thất thiệt, gây lòng quân hoang mang, anh đã nghĩ rằng đó là gián điệp nhưng hóa ra kẻ đó lại là sát thủ đến Tây Sơn chỉ để ám sát Linh Lan.

Chỉ để ám sát Linh Lan. Đây chính là vấn đề.

Tai sao hắc y nhân lại mạo hiểm lớn đến vậy, trà trộn vào lòng địch chỉ để hành thích Linh Lan? Cô ta có thân phận đặc biệt gì mà tên hắc y nhân đó lại bất chấp tính mạng mình như thế? Còn Linh Lan, nếu bị hắc y nhân ám sát, cớ sao Linh Lan lại không tri hô kêu cứu, chẳng lẽ cô ta muốn che giấu điều gì đó nên không để lộ chuyện mình bị ám sát ra ngoài? Còn nữa, anh trai cô ta lúc đó rõ ràng là cố ý cầm chân anh để cho tên hắc y nhân trốn thoát, vậy phải chăng đó là một kẻ mà họ quen?

Càng suy nghĩ, Huệ càng nhận ra bấy lâu nay anh đã quá chủ quan, quá sơ xuất khi để Linh Lan bên cạnh, mà không biết ất giáp gì về xuất xứ cũng như thân thế của Linh Lan cả. Anh biết gì về cô ta chứ. Được nhà họ Bùi nhận làm con gái nuôi, là trùng hợp hay cố tình sắp đặt để trở thành nhóm thân tộc với Tây Sơn đây. Còn trước đó thì sao? Quá khứ của cô ta hầu như là một ẩn số. Trước khi là con gái nuôi của nhà họ Bùi, nghiễm nhiên trở thành em vợ của Văn Bình, tiếp cận Văn Bình, cô ta là ai, ở đâu, làm gì?

Không được, Huệ chau mày, vấn đề này cần phải được giải quyết triệt để và ngay lập tức. Cô ta biết quá nhiều thứ, đặc biệt là bí mật của anh và Văn Bình, anh không thể coi nhẹ sự tồn tại của cô ta nữa rồi. Cô ta đã trở thành mối đe dọa của anh. Anh cần phải tìm ra xuất thân của Linh Lan, cũng như việc cô ta đã gây oán thù hay làm việc cho ai mà lại có sát thủ đến ám sát như thế. Cô ta là người mà Văn Bình quan tâm, mà đã là người Văn Bình quan tâm thì anh phải tuyệt đối đảm bảo cô gái ấy không làm gì gây tổn hại đến anh trai mình.

Với suy nghĩ thế, cộng thêm những tính toán từ trước, Huệ đã có một quyết định trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: