SHUU SAKAMAKI: DREAMS AND REGRET
Link: https://www.facebook.com/1492687894364784/videos/1534029670230606/
__________________________________
Trong toàn bộ Diabolik Lovers, có một kẻ mà tất cả các vampire DoS còn lại vừa khinh thường vừa khiếp sợ, có một kẻ luôn nằm ỳ một chỗ nhưng khi nổi giận sẽ hết sức đáng sợ, có một kẻ tưởng như vô tâm vô tư nhưng lại quan tâm đến Yui hơn bất cứ ai...
Anh là Shuu – thằng con trưởng ăn hại của nhà Sakamaki
Khi nhắc đến Shuu, tôi không muốn bàn đến độ đẹp trai hay dâm ngầm của anh, fangirl của Shuu sẽ nói tốt hơn tôi nhiều, tôi muốn cho các bạn nhìn thấy con người bên trong lớp bọc ấy. Với tôi, Shuu là một cậu bé đã sống ngàn năm tuổi. Một cậu bé bị giam giữ trong chiếc lồng quá vững chắc mang tên"Người thừa kế". Shuu khác với Reiji, anh chẳng trông chờ gì tình thương từ Beatrice. Anh hiểu rõ cái sự ngột ngạt và giả tạo mà giới quý tộc đặt lên vai "con trưởng nhà Sakamaki" và cảm thấy ghê tởm nó. Kể cả khi tất cả mọi người xung quanh đều bảo với anh thế giới ngoài kia là một thứ dơ bẩn, Shuu vẫn muốn bước ra và tìm thấy một nơi thuộc về mình. Ở ngoài ấy, Shuu gặp được Edgar-người bạn thân nhất và duy nhất của anh, người quý trọng Shuu một cách chân thành và và đối xử với anh không chút dối trá.
Và đó chính là Shuu trong lòng tôi – Shuu trong mắt Edgar, đến tận lúc chết đi Edgar vẫn không nhận ra Shuu là một con quái vật và là nguyên nhân mà làng cậu bị tiêu diệt. Shuu mãi mãi là người bạn tốt trong mắt Edgar, bởi lẽ trong tất cả ma cà rồng của DL, anh là người duy nhất không coi loài người là lũ sinh vật hạ đẳng, anh là người duy nhất cố gắng tìm kiếm một trái tim chân thành.
Tôi nhớ khi cây đàn violon của anh bị đập vỡ, mọi ánh mắt đều dồn về phía Reiji. Shuu là người duy nhất biện hộ cho em trai mình, kể cả khi Reiji là người căm ghét Shuu hơn bất cứ ai, anh vẫn tin tưởng ở Reiji. Theo tôi, Shuu luôn coi Reiji là em ruột nhưng chính Rei mới là người thay đổi điều đó. Đang buồn thay... khi Reiji đốt làng của Edgar, Shuu chẳng còn có thể biện hộ cho em trai mình được nữa.
Nhưng anh không vì thế mà hận Rei, kể cả khi những lời Rei nói ám ảnh anh suốt cả cuộc đời phía sau như một lưỡi dao lạnh buốt: "Anh sẽ chỉ mãi nhìn người mình yêu thương chết trước mặt mình mà thôi."
"Này Edgar...chẳng lẽ tôi thực sự là đồ vô dụng sao...?"_Thế rồi anh gục mặt xuống khóc trước di hài của ngôi làng mà bạn thân nhất của anh từng yêu quý. Ngày ấy, Shuu chẳng thể làm gì cả. Ngày ấy, Shuu đã tận mắt chứng kiến thứ mình yêu quý nhất bị đốt rụi.Vì vậy anh chọn cách khép chặt lòng mình lại để không phải chịu tổn thương. "Nếu mọi thứ thuộc về tôi rồi cũng sẽ mất đi, thà rằng tôi đừng có thứ gì cả". Nhưng khi anh chọn cách đóng kín trái tim mình, vết thương trong đó cũng sẽ không có cơ hội hồi phục. Đó là lý do Shuu sợ lửa, đó là lý do anh trở thành con sâu lười của ngày hôm nay, nỗi ân hận đó cứ mãi bám theo anh không dứt. Tất cả mọi người khi nhìn vào Shuu đều chỉ thấy một thằng nhóc quý tộc sống trong chăn ấm nệm êm nên chẳng thiết tha gì cố gắng. Có ai hiểu bên trong cái vẻ ngoài lạnh lùng bất cần ấy, ma cà rồng tóc vàng của nhà Sakamaki đã phải chịu tổn thương đến mức nào...
Thật sự, tôi chưa bao giờ hâm mộ Shuu, bất kể vẻ ngoài điển trai lạnh lùng hay giọng nói trầm ấm quyến rũ của anh. Khi ba tiếng "đồ vô dụng" của Reiji ập vào tai Shuu trong HDB và làm anh gục ngã, tôi thương cho một cậu bé phải nhìn em trai mình giết chết bạn mình, tôi quý con người đã nhận hết tội lỗi giết Edgar về phần mình và đóng chặt trái tim để tự vệ cũng như tự trừng phạt trước những lỗi lầm mình gây ra. Shuu là một đứa trẻ tốt bụng, kể cả khi là quái vật, anh vẫn là người tốt. Nhưng đồng thời tôi không chịu nổi sự tốt bụng của anh, nó bao hàm cả sự yếu đuối của một đứa trẻ sống ngàn năm tuổi mà không thể mở to mắt nhận ra sự khốn nạn của thế giới này. Khi Beatrice chết dưới tay Rei, anh nhận ra đó là sai lầm và bỏ hàng chục năm trời chế thuốc hồi sinh để cứu mẹ, anh làm tất cả mọi thứ để sửa đổi. Khi Edgar chết trước mắt Shuu, anh chẳng làm gì cả và ngồi đó ôm nỗi đau một mình. Dù tất cả mọi người đều coi Reiji là "con thứ", anh vẫn luôn cố gắng để khẳng định chính mình. Còn ba chữ "Đồ vô dụng" của Reiji đã khiến Shuu hoàn toàn vụn vỡ, anh để lời nói của kẻ khác ảnh hưởng và thay đổi con người mình. Xin lỗi Shuu, nhưng sự tốt bụng của anh...đôi lúc thật khó để chấp nhận nó. Chono chưa bao giờ thích phong cách "thiên tài lười biếng". Nếu như Shuu thực sự cố gắng với danh hiệu người thừa kế, có lẽ Reiji sẽ không hận anh đến vậy, nếu như Shuu lao vào lửa cứu Edgar, gọi ai đó đến cứu,...có lẽ Edgar không phải chết,... Nếu như và lại nếu như, những câu hỏi cứ lặp lại mãi còn Shuu thì mãi ngồi đó, chẳng tìm ra cậu trả lời.
Nhưng kể cả khi tôi không thích Shuu, anh vẫn là người mà tôi nể phục. Shuu có thể sợ lửa nhưng khi Yuuma đốt tòa biệt thự nhà Mukami, anh vẫn lao vào cứu Yui. Shuu có thể để người ta đánh mình mà không chút chống cự, nhưng nếu ai đó làm điều tương tự với Yui, anh sẽ không bỏ qua.Thương lắm cái cách anh tưởng như không quan tâm nhưng lại xuất hiện kịp thời khi cần thiết như thể đã lặng lẽ quan sát từ lâu, thương lắm cái cách anh đẩy Yui ra xa khỏi mình để bảo vệ cô nhưng lại chạy ngay đến bên cô khi Yui gặp chuyện. Con người đó, gánh nặng con trưởng đã khiến anh mất đi mẹ, em trai và người bạn thân nhất nhưng không làm mất đi lòng tốt của anh. Khi Shuu nói dối Yuuma rằng anh là người đốt làng của cậu và chịu để Yuuma đánh, tôi không nhìn thấy một kẻ yếu đuối. Tôi nhìn thấy người anh từng biện hộ cho Reiji về cây violon bị đập vỡ. Tôi nhìn thấy người bạn tốt của Edgar. Tôi nhìn thấy cậu bé đã quyết định nhận hết mọi tội lỗi về phần mình để không phải người khác phải đau đớn. Và rồi tôi chợt nhận ra lý do Yui chọn Shuu: cô sống được trong nhà Sakamaki là nhờ Shuu ngăn 5 thằng em của mình không được giết cô, vì vậy Yui tin anh. Nếu tôi là Yui, có lẽ tôi cũng sẽ như thế.Tôi không thích game route của Shuu, nó là câu chuyện về hoàng tử lười biếng và bảo mẫu của anh ta. Yui cứ phải tắm rửa, thay đồ, đút cho Shuu ăn trong khi anh ngủ hết hơn nửa game. Nhưng đó đồng thời là câu chuyện về cậu bé bất hạnh ngày xưa đi tìm lại trái tim mà cậu đã chôn chung với Edgar. Cậu bé ấy tha thiết tìm một tình cảm chân thành khi ngày xưa chạy trốn khỏi lâu đài, và hơn ngàn năm dài đằng đẵng, cậu bé ây đã tìm thấy thứ mà cậu khao khát từ chính cái lồng sắt từng giam giữ cậu, trong trái tim Yui. Tôi trân trọng tình cảm đó
Một điều mà tôi rất thích ở Shuu: anh rất ít thay đổi. Shuu của HDB là người từng dùng máu của mình hồi sinh cho Yui sau khi bị Reiji giết và ôm cô cho đến tận cùng cuộc đời bất tử của mình, kể cả khi cô không còn nhìn thấy anh, không còn trao máu nóng cho anh và không tự đi lại được. Shuu của MB là người bạn tốt đã chấp nhận mọi nỗi hận thù của Yuuma, là Adam đã trải qua cơn khát máu điên loạn để có được Eve. Shuu của DF là người đã hất bỏ lời đề nghị của Carla và làm tất cả để bảo vệ Yui. Trong từng part game của anh, tôi nhìn thấy một cậu bé đang từng bước trưởng thành. Tôi có thể hiểu lý do Shuu là char được yêu thích nhất DL dù chưa bao giờ là fan của anh: hầu hết tất cả chúng ta đều sẽ tìm thấy chút gì của chính mình bên trong con người ấy, một Shuu lạc lõng, yếu đuối, luôn giấu kín nỗi lòng nhưng thực chất luôn tìm kiếm một nơi mà lòng tốt của mình có thể tồn tại. Tôi ngưỡng mộ con người đó với tất cả những vết thương của anh, Shuu và Yui đã dạy cho tôi hiểu: thiên lương là có thật, kể cả khi nó được sinh ra giữa một thế giới quái vật vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com