Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

.



sau đêm đó, em tỉnh lại trên giường gã,
bước ra khỏi phòng,
em không thấy ai,
trong lòng chắc mẩm người đã rời đi,
bây giờ đến lượt em.

————

song jangie quay lại guồng quay trường học,
trong vở, trên ipad ngày nào cũng dày đặc công thức và những nét bút đỏ,
và cũng như thế,
ngày nào cuốn nhật kí cũng được lật ra,
ngày nào nó cũng được đắm mình trong con chữ.

và đôi khi còn đau hơn nữa,
khi em trông thấy gã nắm tay một em gái khoá dưới của em đi dọc sông hàn.

hình như gã chẳng còn quay về mỹ nữa,
và hình như gã quên mất đi em là ai.

———

tiếng nhạc trầm bổng em nhặt nhạnh từng mảnh vỡ của chiếc ly vừa rơi xuống đất.

tay em rướm máu,
đôi mắt lại ướt đẫm chẳng vì lý do gì.

em biết một ngày em sẽ trở thành thế này,
em không thấy lạ,
chỉ là vẫn thấy đau, ở đâu đó,
vẫn thấy tiếc,
thấy yêu,
thấy hận.

em lang thang trong quán rượu, nơi sầm uất giữa lòng seoul này mà tìm được quán đúng gu thì quả là bắt được viên lục bảo trong rừng sâu.

bất chợt,
em khựng lại,

đôi mắt em nhìn thẳng vào một ánh mắt quen thuộc khác,
gã.

gã ngồi cùng một đám bạn đông, hai bên là hai mỹ nữ kiều diễm,
có lẽ thế giới của hắn là đây,
một thế giới hắn tự do bay bổng,
với những điều gã cho là phù hợp với mình.

em chỉ nhìn một chập rồi bước qua ngay,
đứng trước gương,
em vỗ vỗ lấy gương mặt để tỉnh sau những chén rượu say.

"song jangie."

chết tiệt thật,
cái nhà vệ sinh này dành cho cả hai giới à?

em không muốn bước ra ngoài,
em biết tiếng nói ấy thuộc về ai,
em không đủ can đảm để đối diện với nỗi buồn một lần nữa,
với em vậy là đủ rồi.

"song jangie?"

giọng gã có vẻ vội vã hơn trước,
khi gọi đến lần thứ tư không thấy tiếng trả lời,
gã tự mở cửa tiến vào trong,
trước mặt gã là em,
trong mắt em chỉ có gã đang bảnh bao đứng trước mặt.

em vội vàng chuồn nhanh qua gã,
bỗng bàn tay to lớn của gã chạm vào tay mình,
em giật mình,
hơi ấm ấy,
là thứ lâu lắm rồi em mới được cảm nhận.

"sao lại tránh mặt?"

nực cười thật.

"không có lý do gì để tránh, sao lại hỏi thế?"

"thế à, tao lại cảm giác mày đang né tao,
không thắc mắc tại sao tao không về mỹ à?"

"đấy không phải chuyện của tao."

em giằng tay ra rồi bước đi vội,
nước mắt từ bao giờ đã trào ra khỏi nơi chất chứa bao ưu tư bấy lâu nay.

gã không đuổi theo em,
bản thân gã còn đang không chắc chắn mình đang làm gì,
chỉ là, vốn dĩ có một điều gã luôn biết,
gã đã thay đổi vì em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com