12.
Châu Kha Vũ đứng dưới lầu kí túc xá, mặc cho gió lớn thổi qua. Các bạn học đều đã đi vào, bầu trời tối đen như mực.
Châu Kha Vũ nhớ lại lần đầu tiên gặp Doãn Hạo Vũ là ở trường cấp hai, khi đó con thỏ nhỏ mới chuyển đến, mơ mơ màng màng thế nào lại đụng phải hắn.
Tâm tư của hắn liền rối loạn khi cậu ngước mắt lên, tiểu hoàng tử lai với dáng dấp ưa nhìn chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn hắn nói câu xin lỗi, trông thật mềm mại, khi đó tiếng Trung phổ thông của cậu còn chưa sõi.
Những ngày sau đó cậu vẫn luôn gọi hắn là Châu A Vũ.
Cho nên mượn cơ hội sửa phát âm, Châu Kha Vũ đã trở thành lão sư của thỏ nhỏ.
Khi đó thỏ nhỏ rất dễ ngượng ngùng, hắn biết cậu cũng thích mình.
Người quen được theo đuổi như Châu Kha Vũ bây giờ lại đi theo đuổi người khác, chính hắn cũng cảm thấy khá mới mẻ. Luôn luôn có người thèm muốn thỏ nhỏ, hắn sợ đến muộn chút thôi thì thỏ nhỏ sẽ bị bắt mất.
Khi đó mỗi ngày hắn đều tạo bất ngờ cho thỏ nhỏ, thỏ nhỏ rất dễ đã thỏa mãn, cười tít mắt đến không ngậm miệng được. Trong góc tối không ai biết sẽ bổ nhào vào lòng hắn.
Là lúc nào thay đổi, Châu Kha Vũ nghiêm túc nghĩ, chắc là thời điểm hắn cảm thấy thỏ nhỏ quá yêu mình, loại cảm giác không còn sợ hãi gì nữa đã khiến hắn nhất thời lạc lối.
Thỏ nhỏ nói hắn chưa từng yêu cậu, Châu Kha Vũ suy đi nghĩ lại câu này, nếu như nhịp tim cùng khao khát muốn được ở bên nhau là một loại thích, còn thêm cả những dự định tương lai kia nữa thì hắn đối với cậu chắc chắn là yêu. Mặc dù hắn chưa từng đề cập qua nhưng hắn thực sự đã nghĩ tới tương lai của hai người, hắn tin rằng thỏ nhỏ sẽ không rời mình, hắn cũng không có suy nghĩ muốn xa cậu.
Cho dù người theo đuổi có câu dẫn bao nhiêu thì Châu Kha Vũ cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, bởi vì trong lòng hắn có một con thỏ nhỏ, chính là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Hắn ảo não vô hạn, vì cái gì mà hiểu được tầm quan trọng của người ta nhưng lại không trân quý.
Thỏ nhỏ dung túng cho những sai lầm của hắn, đi đến hôm nay thật sự là gieo gió gặt bão.
Hiện tại Châu Kha Vũ thừa nhận là mình không biết yêu, bởi trước kia hắn chưa từng yêu ai hết. Lần đầu tiên yêu một người, kết quả là mất đi phương hướng.
Bỗng lại có một thứ ẩm ướt trượt trên mặt Châu Kha Vũ, hắn tưởng rằng đó là nước mắt, nhưng thứ đó ngày càng nhiều thêm, hóa ra là mưa.
Hạt nước lớn chừng một hạt đậu, chẳng mấy chốc đã thành mưa tầm tã.
Trong đêm gió táp mưa sa, Châu Kha Vũ đã làm nên một sự kiện vĩ đại, thậm chí còn trở thành chủ đề bát quái trong trường trung học Sáng tạo, được truyền miệng trong một thời gian dài.
Tiểu Cửu từ trên giường cúi xuống, "Patrick, hình như có người đang gọi tên cậu."
Doãn Hạo Vũ đang cắm tai nghe đắm chìm trong thế giới của mình.
Toàn bộ kí túc xá đột nhiên sôi trào hết cả, hết tiếng huýt sáo lại đến tiếng gào thét.
Bạch Liên cũng mơ hồ nghe thấy tên Doãn Hạo Vũ. Những người khác trong đều rất hiếu kì, có người ra hành lang nhìn nhưng không có ai, âm thanh phát ra từ bên trong khu kí túc xá.
Tất cả đều tới ban công nhìn xuống, tức thì đôi đồng tử liền giãn ra.
"Patrick, Patrick mau đến xem." Doãn Hạo Vũ bị Tiểu Cửu ép ra khỏi giường.
Châu Kha Vũ đứng trong màn mưa, hướng đến ban công phía cậu hét lên, "Patrick, thỏ nhỏ, tôi yêu em, tôi yêu em."
Các nam sinh trên lầu ồn ào, "Wow, tuyệt vời!" rồi lại có tiếng huýt sáo liên tiếp.
Doãn Hạo Vũ ngẩn người, những người xem náo nhiệt bên cạnh hô lên, "Patrick tới, Patrick tới, lớn tiếng chút đê chúng tôi không nghe thấy."
Châu Kha Vũ được cổ vũ thì càng hét to hơn, còn bổ sung thêm lời, "Patrick, tôi không đồng ý, tôi không biết yêu, nhưng mà tôi yêu em, không phải thích mà là yêu, sau này sẽ yêu nhiều hơn nữa."
Tiểu Cửu quan sát vẻ mặt của cậu rồi hỏi, "Cậu ta điên thật rồi à?"
Cậu khẽ đáp, "Có lẽ thế."
Châu Kha Vũ chính là người điên, thích gì đều muốn có liền, hắn nghĩ làm thế này cậu sẽ đau lòng sao?
Bạch Liên ghen tị đến mức mắt đỏ ngầu, tối nay trong trường Sáng tạo không biết có bao nhiêu người khác thất tình giống y.
"Patrick, tôi xác định rồi, tôi yêu em."
Cậu bực bội trở lại giường, "Mưa tưới chết cậu ta đi, đáng ghét."
Bên ngoài có tiếng gõ, Tiểu Cửu đi ra mở cửa, Áo Tư Tạp xông vào, phía sau còn có Hồ Diệp Thao, Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc, Cam Vọng Tinh, Trương Tinh Đặc, trong nháy mắt phòng đã chật kín người.
Áo Tư Tạp vội nói với Doãn Hạo Vũ, "Patrick, cậu mau cứu huynh đệ của tôi đi, nó cứ tiếp tục làm chuyện xấu hổ như thế thì phần mộ tổ tiên bốc khói trắng mất."
Hồ Diệp Thao cũng góp lời, "Trời mưa to như thế, cậu vẫn nên bảo cậu ta lên đây đi, bọn tôi khuyên mãi mà cậu ta không nghe."
Những người khác có mặt ở đây đều là để xem náo nhiệt, Châu Kha Vũ làm cái này thực khiến ai nấy đều kinh ngạc quá mà.
Doãn Hạo Vũ tức giận nói, "Tôi nói cậu ta cũng không nghe."
Áo Tư Tạp đáp, "Sao lại thế! Lúc này nó chỉ nghe cậu thôi."
Thỏ nhỏ ương ngạnh nói, "Cậu ta là đang uy hiếp tôi, tôi mặc kệ."
Tiểu Cửu lại đang mềm lòng, "Nhưng cậu ta dầm mưa như thế thì sẽ ốm mất."
Cam Vọng Tinh nói với chất giọng địa phương, "Không sao, không chết được." Nói xong lại bị Áo Tư Tạp trừng mắt liếc.
Cậu cáu kính phun ra vài tiếng rồi cầm ô đi ra ngoài, những người khác vội vàng đi theo.
Lâm Mặc nhỏ giọng hỏi, "Chuyện bát quái quan trọng nhất, cậu nói xem chúng ta ở cửa ra vào có nghe được không? Tiếng mưa rơi lớn lắm."
Trương Gia Nguyên nói, "Chụp hình đi đã."
Trương Tinh Đặc đăm chiêu một lúc rồi nói, "Quay video ấy."
Cam Vọng Tinh cười cười, "Trời tối lắm, cẩn thận chụp phải quỷ đó."
Doãn Hạo Vũ đứng ở cửa ra vào nhìn thầy quản thúc, "Lão sư, thầy mặc kệ thật sao?"
Lão sư thấy một nghìn người phía sau lưng cậu liền khiển trách, "Các cô cậu lui hết về phía sau!"
Doãn Hạo Vũ nhíu mày, "Ý em là Châu Kha Vũ cơ ạ?"
Ông thầy nhún vai, "Không gọi được, vô tác dụng." Sau đó tiếp tục lên lầu khống chế đám đông xem náo nhiệt, những người ở ban công lần lượt im lặng nhưng vẫn nhất quyết không rời đi.
Thanh âm của Châu Kha Vũ trở nên khàn khàn, cuối cùng cũng thấy thỏ nhỏ.
Thỏ nhỏ đứng trước hắn, mặt không biểu tình.
"Patrick, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi thật tâm yêu em. Tôi có thể thay đổi, em nhìn xem, tôi thổ lộ trước mặt tất cả mọi người, sẽ không còn chuyện xấu nữa, cũng không để em ấm ức, em.. Achoo! Tin tưởng tôi lần nữa." Hắn hắt xì mấy cái liền.
"Trước hết cậu đi vào... Châu Kha Vũ."
Giờ phút này người hắn ướt sũng, hắn nghĩ đủ chân thành thì thỏ nhỏ sẽ đau lòng mà hết tức giận.
"Không, cho tôi một cơ hội đã."
Doãn Hạo Vũ biết ngay người này chỉ là đang ép buộc cậu.
"Châu Kha Vũ, cậu thích dầm mưa chứ gì, được rồi, tôi dầm mưa cùng cậu." Cậu ném dù xuống đất, trong nháy mắt nước mưa đã bao trùm toàn thân.
Châu Kha Vũ lo lắng, hắn rất xót con thỏ nhỏ.
"Được, tôi đi lên."
Châu đại thiếu gia nhanh chóng kéo đối tượng tỏ tình vào bên trong tòa nhà.
Quần chúng hóng hớt đều cho rằng màn tỏ tình này đã thành công.
Nhưng hắn mang bi thương vô hạn thầm nghĩ: Cơn mưa này đúng là vô ích rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com