15.
Màn đêm buông xuống, những ngôi sao lấp lánh tô điểm cho bầu trời càng thêm rực rỡ. Khóe miệng Châu Kha Vũ cứ mãi nhếch lên từ lúc trong quán ăn đi ra, Doãn Hạo Vũ trừng mắt liếc hắn, "Cậu cười ngốc cái gì?"
Vừa rồi lúc ăn cơm hắn gắp thức ăn cho thỏ nhỏ mà thỏ nhỏ không từ chối, bởi vậy trong bữa hắn ăn không được nhiều mấy nhưng trong lòng lại ngập tràn vui vẻ, tinh thần đặc biệt phấn chấn.
Hai người vai kề vai đi về hướng trường học, Châu Kha Vũ tuy không nói cười ra thành tiếng nhưng khóe miệng sắp câu ra đến tận sau đầu tới nơi.
"Patrick, đã thật lâu chúng ta không cùng nhau đi dạo." Châu Kha Vũ nói xong lại cảm thấy không ổn lắm. Sở dĩ 'thật lâu' không phải là bởi hắn không trân trọng sao, lúc còn ở bên nhau cũng chẳng cùng đi với thỏ nhỏ. Hắn sợ thỏ nhỏ nhớ đến chuyện quá khứ đau buồn nên tranh thủ đổi chủ đề, "Patrick, nếu như về sau tôi không ép em nữa thì em đừng ghét tôi nha."
Những lời khiêm tốn như thế mà lại phát ra từ miệng Châu đại thiếu gia thì chẳng có tí cảm giác ăn nhập nào, trong lòng Doãn Hạo Vũ dâng lên một trận bối rối nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại.
Cậu do dự một lúc rồi nói, "Tôi không ghét cậu." Chỉ là không muốn tiếp tục thành đôi với cậu nữa mà thôi.
"Vậy em còn thích tôi không?" Lúc hỏi câu này Châu Kha Vũ chỉ dám nhìn về phía trước, hắn rất sợ đụng phải ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm của cậu.
Họ đi ở phần đường dành riêng cho người đi bộ, hòa vào dòng người qua lại, đứng với nhau ở khoảng cách rất gần, xung quanh bao nhiêu ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, im lặng tới nỗi chỉ nghe thấy tiếng bước chân.
Châu Kha Vũ mang theo vô hạn bi thương nghĩ, thôi thì không có đáp án dù sao cũng tốt hơn là từ chối.
Hai người tiến về phía trước, gió đêm phật qua, hắn cởi áo khoác rồi nhẹ nhàng choàng lên vai Doãn Hạo Vũ, "Buổi tối ra ngoài nhớ mặc thêm."
Quan tâm, yêu thương, trong mắt tràn đầy tình yêu, đây là dáng vẻ của Châu Kha Vũ trong khoảng thời gian đầu hai người bên nhau. Không biết do hoài niệm hay xúc động mà bất chợt đôi mắt cậu lại phủ một tầng sương mù.
Cậu dừng lại, đem áo khoác đưa cho hắn, "Cậu đang bệnh, đừng có phô trương."
Có lẽ nhận ra gần đây thanh âm của mình có hơi nghiêm khắc nên Doãn Hạo Vũ lại dịu dàng hơn một chút, Châu Kha Vũ lập tức cảm thấy hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế.
Thấy hắn ngây ngốc thì khuôn mặt của cậu lại trầm xuống, "Nhanh mặc vào."
Châu Kha Vũ thở dài, hạnh phúc đúng thật là ngắn ngủi, cũng may con thỏ nhỏ còn vì mình mà đau lòng.
Hắn mặc áo, hai người tiếp tục bước đi. Chỉ vài giây sau Châu Kha Vũ liền kéo Doãn Hạo Vũ lại gần, hắn sợ bị đẩy ra nên vội vàng nói, "Trong lòng tôi ấm lắm, thật."
Doãn Hạo Vũ dở khóc dở cười, đây chính xác là bịt tai trộm chuông mà. Cậu định đẩy ra nhưng cánh tay hắn lại siết chặt, thanh âm khàn khàn như mang theo tiếng khóc, "Một lúc thôi, một lúc thôi là được, xin em."
Cậu ngước mắt lên nhìn, trong màn đêm đen Châu Kha Vũ như bị u buồn bao phủ, hắn ngơ ngẩn nhìn con đường phía trước, trong mắt tựa hồ có chút ẩm ướt.
Rất muốn có được con thỏ nhỏ, rất muốn!
Đang đi thì bỗng chợt Châu Kha Vũ phát hiện ra một điều lạ thường, hắn đi chậm lại mà con thỏ nhỏ cũng không đẩy hắn ra, hơn nữa cậu còn đang bị hắn ôm, từng bước chân đều nhẹ nhàng nhẫn nại. Hai người đã đi được một đoạn.
Vừa rồi hắn chỉ quan tâm đến tổn thương của mình, lúc này lại cố gắng kìm lại sự kích động, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng, "Patrick, làm lành đi. Tất cả những điều em không thích ở tôi, tôi đều sẽ thay đổi..."
Doãn Hạo Vũ không trả lời mà chỉ nhìn về phía trước rồi lắc đầu, cả hai im lặng gần một phút, Châu Kha Vũ cười khổ, "Tôi biết trước kia tôi quá khốn nạn, em không tin tôi nữa, tôi biết.."
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh nhưng cậu lại cảm nhận được đôi bàn tay kia không không chế được mà run nhẹ, cậu nói, "Châu Kha Vũ, hai năm nay đã quá đau khổ, tôi rất sợ những ngày đó. Có lẽ cậu sẽ thay đổi thật, nhưng đến cùng thì vẫn chỉ là có lẽ thôi, tôi không muốn thử."
Tay đang ôm bả vai Doãn Hạo Vũ của Châu Kha Vũ ngừng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái ban đầu. Hắn siết cậu chặt hơn một chút, như thể càng gần thì lại càng giúp hắn không lâm vào trạng thái sợ hãi quá mức.
Doãn Hạo Vũ kiên nhẫn nói, "Châu Kha Vũ, khi còn nhỏ tôi đã sống ở Đức trong một khoảng thời gian dài, vừa mới thiết lập được vòng thoải mái cho riêng mình thì liền chuyển đến Thái Lan, chưa ở Thái Lan được bao lâu thì lại tới Trung Quốc. Những người xuất hiện trong cuộc đời tôi hầu như chỉ ở lại trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi không dễ dàng kết bạn với ai đó không phải vì tôi không thích kết bạn, mà là tôi sợ mất họ, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa có cảm giác an toàn. Tôi từng nghĩ cậu là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho tôi, tôi ngỡ cuối cùng tôi cũng có thể cảm mến một người, nhưng kết quả cậu lại mang cho tôi cảm giác không khác gì người qua đường. Tôi không phải người dũng cảm, cái gì giữ không được thì tôi sẽ từ bỏ, chí ít như thế thì trái tim tôi sẽ không đã rét vì tuyết lại giá vì sương [*] nữa."
[*] Đã rét vì tuyết lại giá vì sương: hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.
Thỏ nhỏ nói những lời này với ngữ khí bình thường nhưng trong tâm Châu Kha Vũ lại như bị hàng ngàn con kiến cắn xé. Trước kia hắn chưa từng nghiêm túc tìm hiểu về thế giới nội tâm của thỏ nhỏ, tiềm thức hắn luôn cho rằng con thỏ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hắn chỉ lo tận hưởng những điều tốt thỏ nhỏ mang đến mà lại không hiểu được thỏ nhỏ cần những gì.
Hóa ra thỏ nhỏ không có cảm giác an toàn, hắn không những không cho cậu cảm giác an toàn mà còn dùng những hành động ấu trĩ để đả kích trái tim mong manh kia.
Hắn hoàn toàn hiểu tại sao con thỏ nhỏ không chịu tha thứ cho mình rồi.
Con thỏ nhỏ dùng vỏ bọc cứng rắn để cô lập hắn ở ngoài, thực chất là bởi trái tim bên trong kia đã vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Trên đường trở về Châu Kha Vũ một mực giữ im lặng, đến thẳng cổng trường rồi vẫn không nói lời nào. Mặc dù trong tay hắn ôm thỏ nhỏ nhưng lại chẳng có tí cảm giác vui vẻ nào mà chỉ có đau lòng, đau đến hô hấp cũng khó khăn.
Doãn Hạo Vũ nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn ra, "Tới trường rồi, cậu về nhà đi."
Châu Kha Vũ nhìn thỏ nhỏ của hắn, thực rất muốn ôm cậu vào lòng, sưởi ấm cho cậu, bảo cậu rằng không phải sợ hãi nữa, nhưng hắn không có tư cách, gây nên nhiều tổn thương như thế, một cái ôm không bù đắp được.
Hắn mím môi, giơ tay đè nhẹ lên bầu mắt rồi nhìn Doãn Hạo Vũ, ôn nhu nói, "Mau trở về đi, thứ hai gặp lại."
Doãn Hạo Vũ hơi sững sờ, vốn cậu tưởng rằng Châu Kha Vũ sẽ không dễ đuổi như thế, nhưng cậu cũng không muốn nghĩ quá nhiều, nói câu ngủ ngon rồi quay đầu đi.
Châu Kha Vũ nhìn theo bóng lưng dần khuất trên lầu kí túc xá, đứng ngây ngốc một hồi rồi mới rời đi.
Về đến nhà hắn không rửa mặt mà trực tiếp leo lên giường, cả một đêm không ngủ.
Nửa đêm đầu trôi qua trong sự hối hận, nửa đêm sau hắn nghĩ có lẽ mình đã biết nên thay đổi như thế nào.
Tối chủ nhật, Châu Kha Vũ quay về ở trong kí túc xá, hắn gõ cửa phòng Doãn Hạo Vũ với túi đồ ăn vặt to bự trên tay.
Những bạn học đi ngang qua không khỏi tò mò, màn tỏ tình ngày mưa quá mức chấn động mà, trên diễn đàn trường bắt đầu có người viết fanfiction rồi.
Bạch Liên mở cửa, y vui vẻ kêu hai tiếng Kha Vũ, Châu Kha Vũ lịch sự gật đầu, mắt liếc thấy bên trong Doãn Hạo Vũ cùng Tiểu Cửu đang nói chuyện phiếm liền lập tức chen vào.
Bạch Liên cô đơn đóng cửa lại, bĩu môi một cái rồi về giường mình.
"Cho."
Châu Kha Vũ đột nhiên xuất hiện. Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn túi đồ bị nhét vào trong ngực Doãn Hạo Vũ, lớn tiếng nói, "Tại sao mua lắm vậy, sẽ béo đó, cậu xấu xa thật."
Hắn dở khóc dở cười, cậu đem túi đồ đưa lại, "Cậu làm gì thế, tôi kiêng đồ ăn vặt."
Châu Kha Vũ đặt túi đồ ăn vặt xuống bàn rồi quay lại nói với những người còn lại trong phòng, "Patrick kêu mọi người ăn đi."
Doãn Hạo Vũ không muốn làm trò trước mặt mọi người, cậu nháy mắt với Châu Kha Vũ rồi xỏ dép đi ra ngoài, hắn theo sát phía sau.
Tiểu Cửu nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, phun ra mấy tiếng, "Tự nhiên thấy đói ghê, người này quá tệ mà."
;
xa wp 4 ngày mà tui tưởng đâu 4 năm rùi ák 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com