Tần Dã rối rắm, trong mắt còn xẹt qua một tia đau khổ.
Anh họ vỗ vai y, nói, "Dã Dã à, mày còn quá đơn thuần. Chỉ là một cậu bé dáng dấp đẹp mắt thôi mà, dù có được đi chăng nữa thì mày đảm bảo về sau sẽ không chán không? Thế gian này không có điều thần kì đâu, đừng tự chuốc họa vào thân." Anh họ thấy Tần Dã rũ mắt xuống thì liền tiếp lời, "Nếu đêm nay mày giúp Lâm Dương đem cậu nhóc đẹp trai đó lên giường thì nó sẽ nhớ tới mày, ân huệ lớn đấy. Cơ hội này anh muốn mà cũng chưa có được đâu."
"Không... Cái này tuyệt đối không được." Tần Dã gần như van xin, "Các anh đừng như thế, về sau làm sao em có mặt mũi để gặp tiền bối."
Anh họ bất đắc dĩ nhún vai, "Cầu xin anh cũng vô ích thôi, Lâm Dương coi trọng ai thì chưa từng bỏ qua đâu. Anh hiểu nó quá mà, nhất định phải trói lên giường. Đêm nay mày mà ngăn cản thì mày sẽ trở thành kẻ thù của nó, tự mình ước lượng đi."
Anh họ nói xong thì đi vào phòng để lại Tần Dã rối rắm đứng ở cửa. Cuối cùng y thở dài, có chút hối hận vì đã mời Doãn Hạo Vũ tới đây, nhưng thời gian thì không thể quay ngược trở lại.
Sau khi đi vào thì Tần Dã phát hiện ra rằng khuôn mặt Doãn Hạo Vũ đã đỏ bừng, trong mắt Lâm Dương ngập tràn dục vọng, tay gã khoác lên vai cậu, cầm chén rượu tiếp tục dụ dỗ, "Cạn xong ly thứ ba thì chúng ta không uống nữa."
Tần Dã không biết y mới ra ngoài có một lúc mà đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại rót thêm chén khác?
Một công tử khác nháy mắt ra hiệu với y, "Chén thứ hai tôi giúp cậu kính, các anh đối với cậu thật tốt nha."
Tần Dã hiểu là bọn họ đang tính kế với Doãn Hạo Vũ để lấy lòng Lâm Dương.
Cậu không biết uống rượu thật, hai ly vào bụng đã chóng mặt rồi, mà cậu lại không biết đây là rượu gì.
Sức chịu đựng tốt thật.
"Nào đến đây, thêm một ly nữa, mời rượu là phải mời ba ly đầy." Lâm Dương gần như ôm Doãn Hạo Vũ trong ngực, tay nâng ly hướng đến miệng cậu.
Cậu đẩy gã ra muốn giữ cho mình tỉnh táo một chút nhưng sức không đủ nên lại bị Lâm Dương giữ chặt, "Anh gọi là Patrick được chứ, Patrick uống hết ly này đi rồi anh đưa em về."
Cậu vừa lắc đầu vừa vung tay lung tung, "Không uống nữa, say rồi."
Con thỏ nhỏ xinh khi say lại mềm mềm nhu nhu, Lâm Dương cảm thấy trong lòng như có dục hỏa dâng trào, gã tận lực kiềm chế.
Tần Dã đang nói chuyện cùng với các bạn học khác nhưng ánh mắt vẫn một mực duy trì trên người Doãn Hạo Vũ, y vừa tự trách lại vừa bất lực.
Anh họ tiến đến đổ đầy rượu vào ly của cậu, "Tất cả đều kính rồi, thân là anh trai nên anh cũng không thể nào thất lễ được, nào Patrick cùng anh uống một ly."
Cậu muốn xua tay đi nhưng lại bị Lâm Dương cưỡng ép rót một cốc đầy, gã nói, "Patrick, không có lí gì lại không uống ly này."
Cậu mơ màng gật đầu, "Ba... Ba ly uống xong rồi. Nh... Nhưng có thể đừng.. Uống nữa."
"Được rồi được rồi được rồi, chúng ta không uống nữa, anh đưa em về trường nghỉ ngơi được không?" Gã vừa nói vừa kéo người ra ngoài.
Tần Dã đau khổ nhắm mắt lại, chần chừ mấy giây rồi mới nói, "Cảm ơn anh Lâm Dương đã đưa tiền bối về."
Lâm Dương nhìn con thỏ nhỏ trong lồng ngực đã hoàn toàn không thể làm gì được rồi cười tà mị, "Không cần khách khí gì, về sau mày chính là em ruột của anh."
Anh họ của y cùng một vị phú nhị đại khác nhìn nhau cười một tiếng, họ biết Lâm Dương chắc chắn sẽ đem người lên giường.
Doãn Hạo Vũ vì say mà ánh mắt trở nên mơ hồ nhưng đại não vẫn còn chút tỉnh táo, cậu biết Lâm Dương không có ý tốt, muốn thoát ra nhưng thoát không nổi nên chỉ đành hét lên, "Tự tôi đi được, tôi gọi cho bạn cùng lớp, không cần anh đưa về."
"Thả ra, tôi tự đi được, buông ra, không muốn anh đưa về."
"Được rồi, một lúc thôi thì anh buông ra, một lúc là được..."
Lâm Dương dìu cậu xuống lầu, người đi ngang qua cũng không suy nghĩ nhiều, tất cả đều tưởng rằng bằng hữu say rồi lảm nhảm.
"Mày là ai! Buông cậu ấy ra!"
Vừa tới đại sảnh thì Doãn Hạo Vũ đã bị giật đi với tốc độ nhanh đến nỗi Lâm Dương không kịp phản ứng.
"Patrick? Patrick, làm sao em lại uống nhiều thế, chả lẽ lại không biết là bản thân không uống được rượu à!"
Khi nghe thấy thanh âm cáu kỉnh của Châu Kha Vũ thì bao nhiêu lo lắng bất an tồn động trong cổ họng Doãn Hạo Vũ bay sạch, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu biết mình đã an toàn.
"Mày là ai?" Lâm Dương vô cùng tức giận.
"Tao là bạn trai cậu ấy."
Con thỏ nhỏ say rượu mơ màng gật đầu, tay nắm lấy tay Châu Kha Vũ, miệng lắp bắp, "Bạn trai tới... Bạn trai tới đón tôi, không muốn anh đưa về."
Cái tên xấu xa này nữa!
"Mẹ!" Gã cuộn chặt tay thành nắm đấm, hung hăng nhìn hắn.
Mắt thấy thỏ nhỏ sắp dâng tới miệng rồi còn bị bắt đi khiến Lâm Dương không can tâm chút nào. Nhưng dựa vào tình hình hiện tại thì gã bắt buộc phải để Châu Kha Vũ mang Doãn Hạo Vũ về.
Gió đêm lạnh thổi qua, hắn cõng con thỏ nhỏ đi về phía trước.
Thỏ nhỏ nằm ngoan ngoãn trên lưng hắn, có lẽ chỉ khi say thì cậu đối với hắn mới như thế này.
Châu Kha Vũ nghĩ tới ánh mắt của Lâm Dương liền muốn đập nát khách sạn kia, nếu như hắn không ở đó thì hậu quả sẽ rất thảm.
Thậm chí hắn còn không dám nghĩ tới, thỏ nhỏ của hắn suýt chút nữa đã bị bắt nạt rồi.
Bị gió lạnh phả vào khiến Doãn Hạo Vũ tỉnh táo hơn một chút, cậu giãy dụa muốn xuống nhưng lại bị Châu Kha Vũ quát lớn, "Nói thật là đừng có chọc tôi nữa, sắp phát điên rồi đây này."
Thỏ nhỏ ủy khuất bĩu môi rồi lại nhẹ nhàng vòng tay qua ôm cổ hắn.
"Làm sao cậu tìm được nơi này?"
Người đi qua đường đều bị hai người con trai dáng dấp đẹp mắt này thu hút, bóng đen dưới ánh đèn đường mờ ảo càng thêm kéo dài.
"Thằng nhóc đó có ý đồ với em, chỉ có em ngốc nên không biết thôi. Tham gia sinh nhật đương nhiên là sẽ uống rượu, em không biết uống nên rất dễ say, nếu như bị ức hiếp thì phải làm sao bây giờ? Tôi theo dõi mấy người đấy."
Doãn Hạo Vũ mím môi, trong lòng như có một luồng khí mạnh mẽ xông tới, cậu nhẹ nhàng nói, "Vẫn luôn đứng chờ ở đại sảnh à."
"Còn không phải? Tôi lo cho em."
Châu Kha Vũ cảm thấy cánh tay đang ôm cổ mình lại siết chặt thêm một chút, giọng hắn trầm xuống, "Patrick, từ lần sau đừng như thế nữa. Nếu như hôm nay tôi không ở đó thì thằng kia sẽ dẫn em đi chỗ nào để làm những cái gì, em nghĩ chút đi, không sợ sao?"
Hắn lại cảm nhận được cổ mình có chút ẩm ướt nên nhẹ giọng hỏi, "Khóc à?"
Doãn Hạo Vũ không trả lời. Châu Kha Vũ trên lưng cõng cậu, vừa đi vừa an ủi, "Thỏ nhỏ đừng khóc nữa, tôi biết em không cố ý, vừa rồi trách tôi nói với giọng điệu không tốt, thỏ nhỏ rất tủi thân, tôi biết."
Không khí phảng phất hương ngọt ngào nhưng rất nhanh đã bị gió thổi bay đi.
"Không mệt à?" Một lát sau cậu mới hỏi.
"Ý là sao?"
"Tôi rất nặng, cõng rất mệt, buông tôi xuống."
Châu Kha Vũ cười cười, "Không, qua thôn này rồi sẽ không còn tiệm khác¹. Khi tỉnh rượu thì em lại đày tôi đến lãnh cung." Hắn buồn bã nói, "Lãnh cung trống vắng cô đơn lạnh lẽo lắm."
¹ Ví von rằng có cơ hội hiếm thấy thì phải tận dụng thời cơ chứ đừng tùy tiện bỏ lỡ. Nếu bỏ lỡ thì về sau sẽ không còn cơ hội tương tự nữa.
² Nơi vua giam những phi tần thất sủng.
"Tôi ở trong lãnh cung hai năm rồi." Thỏ nhỏ mượn rượu an ủi hắn. Châu Kha Vũ cảm thấy thỏ nhỏ như thế này vô cùng đáng yêu, chí ít cậu có thể nói ra hết những điều trong lòng chứ không phải kìm nén rồi tự mình tiêu hóa nữa, cuối cùng tiêu hóa vẫn chẳng được nên chỉ khổ mỗi bản thân thôi.
"Cho nên tôi sẵn sàng ở trong lãnh cung thêm hai mươi năm nữa."
"Cậu rất biết cách ăn nói, nói xong lại nuốt lời."
"Tôi..."
Hắn nhớ tới chính mình trước đây làm nhiều chuyện xấu nên bây giờ rất khó để thiết lập được niềm tin trong một thời gian ngắn.
Hai người im lặng một lát. Gió thổi loạn những tâm tư suy nghĩ.
Thanh âm của cậu rất nhỏ, rất nhỏ, "Châu Kha Vũ, đừng quá tốt với tôi..."
Hắn thở dài, "Tôi yêu em mà, nếu không thì ngày ngày tôi như đứa cháu trai lẽo đẽo đi theo lấy lòng em để mưu đồ cái gì chứ? Tôi là loại người như thế à? Nhưng đối với em thì tôi có thể là bất cứ loại người nào mà. Đứa nhỏ nhà em đôi khi thật đáng giận, lúc nào cũng khoét sâu vào tim đả kích tôi nhưng tôi vẫn không có cách nào để từ bỏ em được. Tôi làm sai thì tôi phải bị trừng phạt, cái đó tôi nhận, cơ mà... Cơ mà thi thoảng em cũng nên thấy thương tôi, thương một chút thôi là được rồi..."
Châu Kha Vũ chờ câu trả lời của thỏ nhỏ.
Yên lặng, yên lặng lạ thường, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
"Patrick? Thỏ nhỏ? Bảo bối?"
Hắn thở dài, cậu nghe được bao nhiêu? Không ngờ là một câu cũng chưa vào tai.
Trời ạ...
Châu Kha Vũ đưa tay ra vẫy taxi, hắn ôm lấy Doãn Hạo Vũ, để cậu dựa vào lồng ngực mình ngủ với tư thế thoải mái nhất.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, bên ngoài là dòng xe cộ tấp nập qua lại, trong lòng có con thỏ nhỏ im lặng say giấc, Châu Kha Vũ thầm thở dài, thật hi vọng thời gian sẽ dừng lại ngay tại khoảnh khắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com