Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

19.

〖Lâm Dương đổi tên thành Lâm Trường.〗

Khi tỉnh dậy Doãn Hạo Vũ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, phải mất một hồi lâu sau cậu mới mở mắt được.

Giờ đây cậu đang nằm trên giường lớn trong phòng khách sạn, cậu nhìn xuống dưới chăn bông, phát hiện chính mình chỉ mặc độc một chiếc quần xà lỏn.

Tim Doãn Hạo Vũ nhảy loạn, toàn thân bị khí lạnh bao phủ. Cậu dùng sức day day hai bên huyệt thái dương, những mảnh kí ức về quán rượu buổi tối hôm qua dần dần quay trở lại.

Cậu uống say sau đó bị Lâm Dạng kéo đi, cậu không thể trốn thoát, cuối cùng hình như lại nghe thấy giọng nói của Châu Kha Vũ.

Là Châu Kha Vũ sao? Hay là ảo giác?

Ai đưa cậu tới khách sạn? Lâm Trường à? Vậy cậu đã bị...

Ngoài cửa phát ra tiếng quẹt thẻ, sau đó có người đi vào.

Doãn Hạo Vũ ôm chặt chăn bông, hoảng sở ngước mắt lên, khi thấy Châu Kha Vũ thì lại thở phào nhẹ nhõm.

"Thỏ nhỏ tỉnh rồi à? Nhanh đi rửa mặt rồi ra ăn cơm." Xem ra hắn rất có sức sống, trong tay mang theo cơm hộp đóng gói, "Patrick, tôi cố ý chạy đi mua đó, không phải em rất thích cơm nhà này à? Mau dậy đi."

Vẻ mặt xuân phong đắc ý¹ của Châu Kha Vũ cùng thái độ ân cần kia làm Doãn Hạo Vũ càng thêm đau đầu. Trong chăn cậu vụng trộm siết chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn nhưng lại nói lắp ba lắp bắp, "Đêm qua, cậu... Tôi... Cậu... Với tôi tôi... Chúng ta..."

¹ tâm tình vui vẻ.

Hắn chỉ lo mở hộp cơm mà không chú ý tới biểu lộ của cậu, tùy ý đáp, "Ừm đúng rồi, là ngủ cùng nhau."

"Đồ... Cầm thú!"

Lúc này Châu Kha Vũ mới quay đầu nhìn vẻ mặt hận không thể ăn thịt mình của Doãn Hạo Vũ, bỗng nhiên hiểu ra, nhưng hắn vẫn muốn trêu chọc thỏ nhỏ nên cười đùa tí tởn nói, "Đêm qua thật khó quên nha."

"Cậu... Cậu sao có thể? Cầm thú! Cặn bã! Tôi..."

Nhìn thấy thỏ nhỏ sắp khóc thì hắn lập tức dừng trò trêu chọc lại rồi nghiêm túc nói, "Đùa em thôi, tôi thì có thể nhưng loại sự tình thế này dù sao cũng phải đợi em trưởng thành đã rồi giải quyết sau."

Chờ trưởng thành? Loại sự tình này? Ai muốn làm loại sự tình này với cậu!

Khuôn mặt Doãn Hạo Vũ đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay phẫn nộ.

"Được rồi, trước tiên vào rửa mặt đã, hay là muốn tôi ôm đi?" Hắn tiến tới thì lại bị cậu dùng tay chặn mặt đẩy ra, "Đi ra, tránh xa tôi một chút." Nói xong cậu lập tức xuống giường, lao vào WC nhanh như chớp rồi khóa trái cửa lại.

Hắn nhìn con thỏ nhỏ bị chọc đến xấu hổ thì cúi đầu nở nụ cười.

Tiếng nước ngừng lại, từ bên trong truyền ra tiếng thỏ nhỏ quát, "Châu Kha Vũ, đưa quần áo của tôi cho tôi."

"Tự ra ngoài rồi lấy đi." Hắn lại bắt đầu chọc thỏ nhỏ.

"Lấy đi, đừng có nói nhảm."

"Em xin tôi cơ mà."

Tên ác ôn này! Cậu phẫn nộ nghĩ.

Hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, khóe miệng nhếch lên.

Rầm. Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo, Doãn Hạo Vũ tức giận đứng ở cửa hung hăng trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ, "Quần áo của tôi đâu?"

Tối qua thỏ nhỏ quậy dữ dội, thậm chí đi nửa đường còn nôn một lần, Châu Kha Vũ nhẹ nhàng chăm sóc Doãn Hạo Vũ, giúp cậu cởi quần áo, nhét cậu vào ổ chăn rồi chính mình cũng mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Giờ đây nhìn con thỏ nhỏ trắng trắng mềm mềm rõ ràng như thế khiến hắn cảm thấy yết hầu căng ra, máu chảy ngược, một luồng nhiệt bốc lên.

"Châu Kha Vũ! Quần áo của tôi!" Thỏ sữa nhỏ dữ tợn quát. Châu Kha Vũ không nhìn cậu mà quay sang chỗ khác, cổ họng khô khốc, "Giặt rồi, để trong tủ quần áo."

Cậu hừ một tiếng rồi đi tìm quần áo để mặc.

Châu Kha Vũ lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu mặc quần áo, chân thỏ nhỏ rất thẳng, đảo mắt một cái đã bị quần che mất, hắn hơi thất vọng. Rồi hắn lại tranh thủ nhìn lên trên, bụng thỏ nhỏ có chút thịt mềm mềm, thật muốn xoa xoa, nhưng dĩ nhiên hắn rất tự giác, chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Trước kia lúc chưa chia tay thì hai người cũng có đụng chạm thân thể, cơ mà cũng chỉ đến một mức độ nhất định, cùng lắm thì là hôn.

Hiện tại Châu Kha Vũ muốn nhiều hơn thế, rút cục là mọi thứ đều phải dựa vào trí tưởng tượng, bao nhiêu tuyệt đẹp đều bị chính hắn làm mất hết rồi.

"Cậu nhìn chỗ nào đấy!" Thỏ nhỏ mặc áo khoác xong thì lại thấy hắn đang thất thần nhìn vào bụng cậu.

Hắn lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười ngượng, "Tôi xem em có cơ bụng không."

Thỏ nhỏ trừng mắt liếc Châu Kha Vũ, bày ra vẻ mặt có quỷ mới tin lời hắn.

Hắn vội vàng giải thích, sợ thỏ nhỏ lại hiểu lầm, "Thật, tôi có đó, nhưng-" Hắn đắc ý, "Nhưng em không có nha."

Nam sinh bị nói như vậy thì ít nhiều cũng có chút mất mặt, cậu cứng miệng đáp, "Tôi không tin."

"Không tin thì em qua đây nhìn, cơ bụng tám múi liền nha, tôi rất chú ý rèn luyện thân thể." Thiếu chút nữa hắn đã nói bạn trai của em vóc người đẹp, thể lực cũng tốt, em nên kiêu hãnh đi.

Cậu qua đó nhìn thật, lòng thầm nghĩ giá mà thiếu một múi thì tốt, như thế mới lật kèo được.

Châu Kha Vũ đứng dậy, vén áo khoác lên, Doãn Hạo Vũ rất chăm chú đếm, mặt mày hắn hớn ha hởn hở, thỏ nhỏ ngốc nghếch thật đáng yêu, thực muốn hôn một cái.

Nhưng mà Châu đại thiếu gia cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Doãn Hạo Vũ hơi nản, Châu Kha Vũ có tám múi cơ bụng thật. Cậu bĩu môi, cố gắng tìm lại chút mặt mũi, kiêu ngạo nói, "Bụng nhỏ có thịt cũng rất đáng yêu mà."

Hắn gật đầu phối hợp, "Ừ ừ ừ, đáng yêu đáng yêu, vô cùng đáng yêu."

"Hừ~" Cậu nhăn mặt rồi bỏ đi ăn cơm.

Khóe miệng Châu Kha Vũ kéo căng, bất đắc dĩ lắc đầu, có cơ bụng là lỗi của hắn.

Lúc hai người cơm nước xong xuôi rồi trở về trường học thì đã xế chiều, Châu Kha Vũ càm ràm nguyên một đoạn đường, cứ nghĩ đến chuyện tối qua là hắn vừa sợ lại vừa thêm tức giận.

Doãn Hạo Vũ cũng có chút sợ hãi nên lần này không phản bác mà chỉ ngoan ngoãn lắng nghe.

Sau khi trở lại kí túc xá, Tiểu Cửu vừa kéo cậu vừa thét ba tiếng chói tai, giọng người này lớn, Châu Kha Vũ ở phòng kí túc xá của mình mà vẫn nghe được.

"Tiểu Cửu, tai tớ sắp điếc rồi." May những người bạn cùng phòng khác không ở đó.

"Aaaaaa Patrick, tớ thấy cậu trở về cùng Châu Kha Vũ, mấy người cả đêm không về ngủ, mấy người aaaaaaa, cậu ta làm hư cậu rồi, cậu không còn trong trắng nữa."

Cậu vội vàng che miệng Tiểu Cửu, "Nói nhỏ thôi, bọn tớ trong sạch, tối qua tớ uống say, cậu ấy chỉ là..."

Y tránh khỏi tay đang che miệng rồi hét lên, "Vậy hai uống người say xong rồi.."

"Tiểu Cửu, đừng nói lung tung!" May cậu kịp thời chặn lại, "Chúng tớ nằm cùng một cái giường đắp kín chăn bông rồi đi ngủ, chỉ thế thôi."

Cậu giải thích xong, Tiểu Cửu gật đầu như hóa đá, sau đó y vừa bò lên giường vừa lẩm bẩm, "Ừ, chỉ nằm cùng một giường rồi đi ngủ thôi, thật trong sáng quá, có quỷ mới tin."

Sau giờ tự học sáng thứ hai, Cam Vọng Tinh nói, "Tôi tin." Tiểu Cửu, Lâm Mặc cùng Trương Tinh Đặc nhìn y với biểu lộ không thể tin nổi, tất cả đồng thanh, "Cậu cũng tin sao?"

Việc Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ cả đêm không về đã làm dấy lên một cuộc thảo luận căng thẳng.

Hai mắt Cam Vọng Tinh trong veo, "Đương nhiên là tôi tin rồi, hai đứa con trai nằm chung một giường rồi đi ngủ thì có gì hiếm thấy."

Mọi người cảm thấy y quá nhàm chán cho nên cuộc thảo luận sau không thèm quan tâm nữa, Cam Vọng Tinh xen vào thì lại bị bơ.

"Áo Tư Tạp, nhanh hỗ trợ, huynh đệ của cậu đang đánh nhau."

Các bạn học lớp bên đứng ở cửa hét, Áo Tư Tạp mơ hồ đáp, "Huynh đệ nào cơ?" Sau lại giật mình, "Châu Kha Vũ đánh nhau?" Bảo sao chuông vào giờ tự học vừa reo một phát là hắn liền chạy đi.

Doãn Hạo Vũ nghe xong thì vội vàng hỏi, "Ở đâu?"

"Lớp 10/3, cậu ấy đánh Tần Dã."

Cậu nhanh chóng lao ra ngoài, Áo Tư Tạp, Trương Gia Nguyên cùng những người khác theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com