Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

23.

Gần đây Doãn Hạo Vũ cảm thấy Châu Kha Vũ hơi bất thường, chẳng hiểu sao mà lúc nào trông cũng buồn rầu, thi thoảng còn cáu kỉnh, cáu kỉnh xong lại buồn rầu tiếp.

Ngày xuất viện hôm đó cậu đến tạm biệt hắn, hắn nằm nghiêng nói không thoải mái, cũng không thèm nhìn cậu, như thể không muốn nói chuyện với cậu vậy.

Trải qua sự việc khi trước, nói không có chút cảm động nào thì là giả, Doãn Hạo Vũ nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định đối xử tốt hơn với Châu Kha Vũ, kết quả là hắn lại từ chối vô cớ.

Như hiện tại đây, cậu đến thăm hắn, định giúp hắn bổ túc mấy bài học còn thiếu. Hắn lại bày ra vẻ mặt ai oán buồn thảm nhìn chằm chằm vào cậu rồi nói, "Học giỏi thì có ích lợi gì."

Cậu nhíu mày, "Cậu không muốn lên Đại học?"

"Vào Đại học thì có ích lợi gì."

Doãn Hạo Vũ nghĩ phải chăng Châu Kha Vũ đã bị đánh đến có vấn đề rồi hay sao, rút cục trong đầu hắn muốn cái quái gì?

"Cậu sao thế? Dạo này hay bi quan, Áo Tư Tạp cũng không dám tới thăm."

Quả thật Áo Tư Tạp bị dọa cho sợ hãi. Hôm trước y tới thăm Châu Kha Vũ, vừa đến cửa đã thấy người này đứng trước cửa sổ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn xuống dưới, còn nói cái gì mà sống thật nhàm chán.

Toàn thân Áo Tư Tạp run lên, sởn gai ốc.

Châu Kha Vũ như người mất hồn, đôi mắt trống rỗng, dùng ngữ điệu oan ức cùng ủy khuất nói, "Không có chuyện gì, không đến thì không đến, dù sao tôi cũng không quan trọng với người khác."

Doãn Hạo Vũ thật sự muốn cho hắn một bạt tai.

"Châu Kha Vũ, rút cục cậu bị cái gì đả kích? Mấy ngày trước còn rất tốt."

Hắn chậm rãi đáp, "Ai có thể đả kích tôi? Ai mà thèm đả kích tôi? Tôi chỉ là một hạt cát giữa sa mạc mênh mông, chẳng ai để ý cả."

Cậu yên lặng liếc mắt, nghĩ thầm, tôi mà quay lại thăm cậu nữa thì tôi là cún con.

Qua ngày hôm sau, cún con lại tới.

"Châu Kha Vũ mau dậy, tôi bổ túc cho cậu."

Toàn thân Châu Kha Vũ phờ phạc ủ rũ, hắn nghiêng đầu nói với giọng buồn tủi, "Sao hôm qua không tới thăm tôi."

"Không phải ngày nào tôi cũng đến được. Hôm nay tôi xin phép giáo viên nghỉ giờ tự học buổi tối, tôi đến ngay sau khi tan học đấy, cậu còn muốn thế nào."

Vẻ mặt hắn đầy cô đơn, thở dài rồi nói, "Đúng vậy nhỉ, tôi còn có thể yêu cầu điều gì xa vời chứ, tôi là hạt cát giữa sa mạc..."

Cậu trợn mắt nói, "Cậu là hạt cát giữa sa mạc mênh mông, không có ai lo lắng!" Những lời này nghe đến mòn tai rồi.

Hắn nói, "Em chê tôi thật phiền phức, lời nói còn không để tôi nói xong."

Mẹ nó... Bức đến mức thỏ nhỏ muốn chửi thề.

"Châu Kha Vũ, tóm lại cậu có học không?" Doãn Hạo Vũ nghiêm mặt, thu sách giáo khoa lại, "Có học hay không để tôi đi."

"Đi đi... Dù sao đối với em mà nói thì tôi cũng không phải người quan trọng."

Hắn xoay người lại đưa lưng về phía cậu, như thể đang phụng phịu.

Doãn Hạo Vũ nghĩ, người này chỉ giỏi lắm chuyện, rất vất vả mới quyết định thay đổi cách đối xử với Châu Kha Vũ một chút, vậy mà hắn còn cố tình gây sự, thật không muốn để ý tới hắn nữa.

"Được, tạm biệt!" Cậu đẩy cửa hù dọa hắn.

Châu Kha Vũ trầm mặc vài giây rồi đột nhiên lại nhảy xuống giường đuổi theo, Doãn Hạo Vũ đứng ở cửa, vừa ngước mắt lên thì đã sa vào lòng hắn.

Hắn ôm chặt thỏ nhỏ, giọng rất buồn bã, "Đừng đi, Patrick, xin em, đừng đi."

Như thể sắp lâm vào cảnh sinh ly tử biệt vậy.

Đây lại là thế nào nữa? Châu Kha Vũ mà không làm diễn viên thì quả thực uổng phí một tài năng.

Doãn Hạo Vũ đẩy hắn xuống giường.

"Nói đi, rút cục là làm sao?"

Châu Kha Vũ lại khôi phục bộ dạng muốn chết không muốn sống.

"Châu Kha Vũ, cậu mà không nói thì tôi sẽ tức giận thật đấy."

Hắn buôn bực nhìn cậu, "Vậy em có chuyện muốn nói với tôi không?"

Cậu nhíu mày, "Cậu muốn nghe cái gì?"

"Thật không có gì muốn nói với tôi à? Ví dụ như có chuyện gì cần cùng tôi thương lượng, hoặc có chuyện gì cần hỏi ý kiến tôi chẳng hạn?"

Cậu suy nghĩ một lúc rồi chân thành nói, "Nếu mà là như thế thì có lẽ có đó."

Châu Kha Vũ nín thở, nhìn Doãn Hạo Vũ không chớp mắt.

"À, Sở Dật không thi Đại học, tôi định để anh ấy bổ túc cho cậu, nếu cậu sợ làm phiền tiền bối thì thôi quên đi cũng được."

Căn phòng yên tĩnh dị thường, lòng Châu Kha Vũ như tro nguội xám xịt, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, "Chỉ có thế thôi?"

"Ừm."

Hắn khẽ nhắm mắt lại, nội tâm giãy giụa giằng co, muốn nói lại thôi. Không phải hắn không dám hỏi mà do sợ câu trả lời không giống như mình muốn, càng làm hắn khó chịu hơn chính là Doãn Hạo Vũ căn bản cũng không muốn nói, chắc hẳn trong lòng thỏ nhỏ hắn không có chút vị trí nào hết.

"Châu Kha Vũ, thế nào, có thể không? Cuối kỳ chúng ta so sánh hai bài thi, thua thì nhận hình phạt nhé."

Châu Kha Vũ nghe lời này xong thì đột nhiên sống lại, trong mắt lóe lên tia sáng, vội vàng nói, "Hình phạt là người thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu."

Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ yêu cầu của Châu Kha Vũ nhất định là quay lại, nhưng yêu cầu của cậu thì cậu vẫn chưa nghĩ ra.

Thỏ nhỏ có chút lúng túng đáp, "Trừ quay lại thì mọi thứ đều có thể." Nói xong cậu lại cúi đầu xuống không dám nhìn hắn, cậu sợ đối diện với ánh mắt đau thương của người kia.

Châu Kha Vũ cảm thấy mình bị đả kích đến sắp miễn nhiễm tới nơi, hắn đau đầu, lòng cũng quặn thắt, sao không đau chết hắn luôn đi.

Một lúc sau, hắn lại tự an ủi mình, cho dù không quay lại đi chăng nữa thì cũng giữ được người, chuyện sau này thì từ từ rồi sẽ đến.

"Được, tôi đáp ứng em, có điều đến lúc đó thì em đừng đổi ý."

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu lên, môi mím chặt, vẫn thấy dư âm đau khổ trong mắt Châu Kha Vũ.

"Được, một lời đã định, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn cậu sẽ thua."

Vốn Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ cùng nằm trong top10, không khó để lội ngược dòng, thành tích của hai người ngang bằng nhau, chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ không thua.

Mục tiêu rõ ràng nên có ý chí chiến đấu, cuối cùng hắn cũng khôi phục trạng thái bình thường.

Sau khi xuất viện và trở lại trường học, so với trước đây Châu Kha Vũ càng nghiêm túc học tập hơn.

Các bạn học cho rằng sau khi trải qua những chuyện sinh tử thì hắn quyết định bắt đầu chăm chỉ chuyên tâm bài vở.

"Patrick, em còn muốn học Đại học B không?" Trước kia lúc còn ở bên nhau, hai người đã thảo luận về việc cùng thi vào Đại học B.

Tay Doãn Hạo Vũ chọc chọc vào bàn Châu Kha Vũ, dường như có chút đăm chiêu.

Sở dĩ hỏi như thế là muốn níu kéo chút hi vọng mà thôi.

"Đang xem xét."

Câu trả lời này không rõ ràng lắm, hắn nghĩ, thỏ nhỏ đã quyết định rời đi rồi.

Kỳ thi cuối kì là hi vọng cuối cùng của hắn.

Nhưng trời không toại lòng người, bài thi cuối kỳ Châu Kha Vũ kém Doãn Hạo Vũ ba bậc.

Ba bậc kém hơn chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com