Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tùy tiện đi tìm một cái tông môn

Thành Vân Trung nằm ngay trung tâm của năm đại tông môn, nơi này náo nhiệt không thua gì dưới chân kinh thành, tùy tiện gặp được một người cũng có khả năng là đệ tử thuộc đại tông môn nào đó, còn đồ vật ở đây giá cả thật sự rất đắt, cực kì đắt.

"Ông chủ, bánh bao này bao nhiêu tiền vậy?" Sau khi ngửi được mùi thơm từ sạp bánh bao nàng liền nuốt một ngụm nước miếng, không kìm lòng được hỏi giá. Muốn Tích Cốc phải đạt được Trúc Cơ, nhưng nguyên chủ chỉ mới tới Luyện Khí tầng ba, còn cách xa việc Tích Cốc thật dài.

"Ba viên linh thạch trung phẩm."

Diệp Kiều nhanh chóng bình tĩnh lại, "Xin lỗi, làm phiền rồi."

Hiện tại trong túi trữ vật của Diệp Kiều chỉ có một trăm viên linh thạch trung phẩm, nàng còn phải ăn cơm còn phải trả tiền ở khách điếm nữa đó, mà tại nơi mọi thứ giá cả đều trên trời như Thành Vân Trung chỉ sợ không tới ba ngày thì túi linh thạch trung phẩm ít ỏi của nàng cũng không cánh mà bay.

Diệp Kiều cuối cùng đã hiểu rõ vì sao nguyên chủ bị đối xử tệ đến như vậy cũng quyết tâm không chịu xuống núi rời đi tông môn rồi.

Ngay cả khi đối phương là một người bình thường thì xuống núi cũng sẽ sống không nổi.

Nghề nghiệp giàu nhất ở Tu Chân Giới không phải là Phù tu với Đan tu thì còn ai nữa, sở dĩ Nguyệt Thanh Tông có thể trở thành một trong năm đại tông môn, không chỉ dựa vào việc có nhiều Phù tu , mà bọn hắn còn có cả nguồn tài lực hùng hậu khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt nữa.

Diệp Kiều tiện tay bắt lấy một tên tán tu, hỏi thăm ở đây có cửa hàng nào bán bút lông sói cùng giấy vẽ bùa không.

"Bên trong cửa hàng này có đó." Thái độ của đối phương cũng rất nhiệt tình, "Ngươi là Phù tu sao?"

Địa vị ở Tu Chân Giới của Phù tu với Đan tu rất cao, Diệp Kiều liền lắc đầu, "Không phải."

Nguyên chủ là một Kiếm tu, tuy Diệp Kiều chưa từng vẽ bùa, nhưng có thể thử một lần xem sao, thà vẽ thử chứ không thể để tình trạng túi hết sạch tiền, lật bụng nằm chờ chết đói được.

Ở thế giới cũ nàng là kẻ bán mình cho tư bản, không chỉ kiêm việc thiết kế mà còn kiêm luôn cả việc làm thiết lập mô phỏng, sau khi đến Tu Chân Giới vẫn không thoát khỏi số phận làm công.

Cũng phải cảm ơn nghề nghiệp trước kia của nàng mà nhờ vào nó, Diệp Kiều đã có được một trí nhớ siêu phàm, càng may mắn hơn là cơ thể của nguyên chủ cũng có thể thừa hưởng được năng lực này. Nàng bắt đầu nhắm mắt và nhớ lại phương pháp vẽ bùa của Nguyệt Thanh Tông, cuối cùng cũng đã nhớ kĩ.

Bởi vì đây là lần đầu tiên học vẽ bùa, nên nàng chỉ có thể dựa theo linh cảm của bản thân cùng với nội dung trong sách dạy, sau đó nàng nín thở tập trung tinh thần, ý định đem linh lực rót vào bên trong bút lông sói.

Ngòi bút vừa chạm vào linh giấy, thần thức liền truyền đến một ít cảm giác đau nhói, Diệp Kiều tập trung, mơ hồ hiểu ra đây là bước đầu tiên khi vẽ bùa.

Diệp Kiều từ trong kí ức của nguyên chủ nhớ lại bộ dáng lúc vẽ bùa của đám Phù tu, không chút do dự nàng liền vẽ ra những phù văn phức tạp lên giấy, động tác của nàng càng lúc càng nhanh, những phù văn trên giấy cũng dần dần hoàn thiện, cuối cùng cũng hoàn thành lá bùa đầu tiên.

Trên linh giấy nổi lên ánh sáng nhàn nhạt dọc theo phù văn.

Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào lá bùa mấy giây không chớp mắt.

Chỉ cần nó không cháy là tốt rồi.

Vẽ bùa lại dễ như vậy sao????

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, thì một giây sau nàng liền cảm giác có thứ gì đó chảy xuống từ mũi mình.

Nàng cúi đầu dùng tay sờ mũi thì phát hiện, vậy mà nàng lại bị chảy máu mũi.

Diệp Kiều: "..." Ồ quao, là mình nghĩ nhiều rồi.

Quả nhiên vẽ bùa là chuyện không phải người bình thường nào cũng làm được.

Bởi vì không cảm giác được bất kì sự khó chịu nào trên thân thể, lại nghĩ đến túi trữ vật nghèo rớt mồng tơi cực kì đáng thương của mình, nàng quyết tâm tiếp tục dùng linh bút vẽ thêm một vài lá bùa nữa.

Sau khi vẽ xong bảy lá bùa, nàng rốt cuộc cũng cạn kiệt sức lực, ngất xỉu trên bàn.

Đây là di chứng của việc thần thức bị tiêu hao quá nhiều.

Diệp Kiều sau khi vẽ xong liền ngất, tỉnh lại liền cắn răng tiếp tục vẽ, bộ dáng chăm chỉ khiến bản thân không khỏi rớt nước mắt.

Đây là yêu sao?

Đây là trách nhiệm sao?

Không!!

Tất cả đều không phải nhá.

Đây là do nghèo.

Cái nghèo khiến con người ta trở nên tiến bộ, những lời này nói ra cũng không phải không có đạo lý.

Diệp Kiều đã vẽ một ít lá bùa cấp thấp nhất là Tật Phong Phù và Hôn Mê Phù.

Nàng cầm lá bùa trên tay, có ý định sử dụng thử Tật Phong Phù.

Nghe nói bùa này có thể giúp người ta chạy nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Diệp Kiều dán bùa lên người, lại cảm giác dưới chân không xuất hiện điều gì đặc biệt, nàng đợi thêm một chút, vẫn không thấy có bất kì động tĩnh gì liền suy nghĩ có thể đây là một sản phẩm thất bại rồi.

Nàng cũng không thất vọng, dù sao trong kí ức của nguyên chủ, cho dù là đám đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông cũng sẽ bị thất bại trong lần vẽ đầu tiên.

Thất bại mới là chuyện bình thường, chính xác là như vậy.

Diệp Kiều vừa mới chuẩn bị đem Tật Phong Phù gỡ xuống để vẽ lại thêm một lần nữa, thì kết quả một giây sau bước chân liền như gặp quỷ, không thể khống chế mà lao nhanh ra ngoài như tên bắn.

Do nàng không thể kìm chế được chân của mình, nên cả người đâm vào tường một cái 'rầm' làm cho phòng khách điếm thủng một lỗ to.

Diệp Kiều: "..." Ha

Thân thể của tu sĩ so với người bình thường phi thường tốt hơn, cho nên dù có đâm vào tường thủng một lỗ cũng không thấy đau đớn gì, qua nửa ngày Diệp Kiều mới gian nan từ dưới đất bò dậy, nhìn qua lá bùa nằm trên mặt đất đã mất đi hiệu lực.

Thất kính rồi, thất kính rồi, đây chính là cảm giác khi trở thành Phù tu sao?

Cuối cùng dưới ánh mắt phẫn nộ của chủ khách điếm, Diệp Kiều rưng rưng nước mắt bồi thường hai mươi viên linh thạch để sửa tường.

Đợi khi đêm đến, Diệp Kiều đem đống bùa mình vừa vẽ xong đến chợ đen làm gian thương.

Đây chính là chợ đen lớn nhất ở Tu Chân Giới, người đến đây buôn bán cực kì tấp nập, giá cả thì đủ mức độ từ thấp đến cao, nàng quyết định kiếm một nơi bày sạp bán mấy lá bùa của mình, rao bán đồng giá chỉ mười viên linh thạch trung phẩm cho một lá bùa, giá không đắt, thậm chí phải nói là cực kì rẻ.

Nhưng vì tu vi quá thấp, nên mấy lá bùa của nàng không lọt được vào bất kì con mắt nào của mấy tu sĩ đi ngang qua.

Diệp Kiều chờ đợi nửa ngày trời, phát hiện sạp bán sách của Tiểu Hoàng kế bên còn đắt khách hơn sạp của mình.

Nàng tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, chuẩn bị dọn hàng nếu không có khách nào đến xem, nàng sẽ chuyển qua bán sách như Tiểu Hoàng.

Có lẽ ông trời còn thương xót cho số phận nghèo khổ của nàng, cho nên không chỉ không đợi được khách, mà ngược lại liền xuất hiện một người từ trên trời rơi xuống, đạp chân lên sạp của nàng.

Người nọ mặc trang phục đỏ thẫm, chân giẫm lên thanh kiếm, nhanh nhẹn nhảy xuống đất, đường đường chính chính đạp lên sạp hàng nhỏ bé của Diệp Kiều, đã vậy hắn còn vô tri mà lạnh giọng mở miệng cảnh cáo: "Dưới chân của năm đại tông môn, cấm không được rút kiếm."

Nam nhân bị cảnh cáo kia ban đầu còn định cùng người này đôi co một chút, kết quả nhìn thấy người nọ mặc trên người trang phục được thêu hoa văn đặc biệt chỉ dành cho đệ tử thân truyền của một tông môn nào đó, trong lòng hắn liền hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy.

Quá là dữ.

Rốt cuộc trên thế giới này chỉ còn một người chịu tổn thương là Diệp Kiều.

"Vị đạo hữu này, phiền ngươi nhấc chân ra khỏi đây được không." Diệp Kiều thành khẩn nói, "Ngươi đạp lên gian hàng của ta rồi này."

Nếu không phải do nàng đánh không lại hắn, Diệp Kiều hận không thể biến thành Mã giáo chủ nắm lấy bả vai hắn gào thét, con mẹ nó ngươi có biết ta bày sạp hàng này cực khổ như thế nào không hả?

Thiếu niên sững sờ, lúc này mới phát hiện ra mình mới vừa đạp lên một thứ gì đó, hắn vội vàng nhấc chân, nhìn thấy sạp hàng bị mình đạp trúng, vội vàng nói: "Thực xin lỗi ta không để ý, có làm ngươi bị thương không?"

"Không có." Nàng lời lẽ chính đáng nói, "Nhưng hành vi của ngươi làm tổn hại nghiêm trọng đến tinh thần nhỏ bé của ta."

Hắn ngược lại không nghĩ tới tinh thần của nàng yếu ớt như vậy, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Diệp Kiều, hắn không khỏi có chút xấu hổ, "Vậy ta bồi thường linh thạch cho ngươi được không. Một viên linh thạch thượng phẩm như thế nào?"

Diệp Kiều vui vẻ nhận linh thạch bồi thường, sau đó cúi người nhặt lên mấy lá bùa nằm trên mặt đất, "Được rồi, ta tha thứ cho ngươi".

Một viên linh thạch thượng phẩm bằng một trăm viên linh thạch trung phẩm đó trời ơi.

Đây là một tên giàu nứt tường đổ vách, thật nhiều tiền a. Diệp Kiều trong lòng thở dài.

Mộc Trọng Hi cũng ngồi xuống giúp nàng nhặt lên mấy lá bùa, nhìn một sấp bùa mà mình đang cầm trên tay, hắn không khỏi ngạc nhiên: "Ngươi là Phù tu hả?"

Diệp Kiều nhỏ giọng ừ một cái.

Sau khi nàng nhặt mấy lá bùa lên, liền phát hiện có không ít tán tu đang vây quanh bọn họ, không chút e dè nghị luận.

"Nhìn trang phục chắc là đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông đi?"

"Chắc chắn là đúng rồi nhỉ? Có thể ngự kiếm, tu vi ít nhất cũng từ Trúc Cơ trở lên, ngoại trừ mấy đệ tử thân truyền kia thì không còn ai khác nữa đâu."

Người tham gia náo nhiệt càng ngày càng đông, mấy lá bùa trên tay Diệp Kiều cũng được một vài tán tu chú ý đến.

Trang phục đệ tử thân truyền của Mộc Trọng Hi quá nổi bật, cho nên Diệp Kiều đứng chung một chỗ với hắn cũng bị nhầm lẫn thành đệ tử của đại tông môn.

Tán tu bình thường đều có sự tín nhiệm đối với đại tông môn, liền tiến đến hỏi, "Tiểu sư muội, ngươi có những loại bùa nào vậy?"

"Ở đây chỉ có Hôn Mê phù và Tật Phong phù."

Đều là bùa cấp thấp nhất, nhưng đối với tán tu mà nói thì mấy lá bùa này vẫn rất hữu dụng, dù sao bọn họ cũng không được tông môn che chở, lại vào Nam ra Bắc nhiều năm, trên người mang nhiều thêm mấy lá bùa tuyệt đối cũng không gây hại gì.

Vấn đề chính là một lá bùa mua được từ nơi chính thống giá đắt gần chết, còn mấy lá bùa giá bèo thì lại bị mấy tên gian thương lừa gạt nâng cao giá bán, Diệp Kiều ké được hào quang của Mộc Trọng Hi, do đó mấy lá bùa của nàng nhanh chóng được bán hết sạch chỉ trong vài phút.

Điều này càng khiến cho Diệp Kiều muốn xin báo danh vào một tông môn nào đó.

"Ngươi cứ như vậy mà rời đi sao?"

Diệp Kiều đem linh thạch cất đi kỹ càng, chuẩn bị dọn sạp trở về khách điếm, lại nghe thấy câu hỏi của Mộc Trọng Hi, nàng liền cảm thấy khó hiểu: "Chứ còn sao nữa?"

Mộc Trọng Hi trợn tròn mắt: "Ngươi không cần ta bồi thường gì nữa hay sao?"

Diệp Kiều: "Ngươi không phải đã bồi thường cho ta một viên linh thạch rồi sao?"

Mộc Trọng Hi: "Thế nhưng tinh thần của ngươi bị tổn thương."

Diệp Kiều: "..." Lòi đâu ra một tên ngốc tâm tư đơn giản như vậy thế?

Hay nói thẳng ra đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông đều là một đám ngốc đơn thuần?

Nàng chỉ thuận miệng nói một câu vậy mà tên ngốc này liền xem là thật rồi hả?

Diệp Kiều hỏi: "Ngươi tên gì?"

Bình thường trong tiểu thuyết, những người có diện mạo đẹp mắt nhất định sẽ có tên, nàng rất tò mò cái tên ngốc này đóng vai gì trong quyển tiểu thuyết tu tiên vạn người mê này.

"Mộc Trọng Hi."

Diệp Kiều nghe xong thì không khỏi bất ngờ.

Đừng nói đây là...nàng đã nghe qua cái tên này rồi.

Trong tiểu thuyết nhân vật này vì nữ chính mà tự hủy đi đạo tâm của bản thân, tên đó là Mộc Trọng Hi trước mặt nàng đây sao?

Ánh mắt nàng dần trở nên phức tạp, từ ánh mắt nhìn một tên đần ban đầu giờ lại chuyển sang thương hại.

Thiếu niên hơi mở to mắt, "Ngươi đây là có ý gì hả?"

Diệp Kiều cũng ý thức được ánh mắt thương hại của mình quá rõ ràng, nàng liền chột dạ ho hai tiếng, nàng không muốn suy nghĩ tới mấy cái tình tiết máu chó vô bổ này đâu.

"Ta nghe bọn hắn nói, ngươi là đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông đúng không, vậy cho ta hỏi đệ tử ngoại môn của Trường Minh Tông được đối đãi như thế nào vậy?

Hiện tại nàng đang muốn tùy tiện tìm một tông môn nào đó gia nhập để có thể lười biếng.

"Trường Minh Tông?" Nhắc đến tông môn của mình, sắc mặt Mộc Trọng Hi có vẻ hơi phức tạp, nhìn Diệp Kiều trước mặt đang ra vẻ hóng chuyện, thật thà nói: "Tông của bọn ta rất nghèo, lúc ta mười tuổi khi mới vào tông môn, mỗi ngày đều phải cạp bánh bao".

Ở trong hoàng cung hắn cũng là một tiểu hoàng tử được cưng chiều, sủng ái, đột nhiên lại gia nhập vào cái tông môn nghèo như vậy, Mộc Trọng Hi chắc chắn rất bất mãn. 

"Lúc đó ta đã cảm thấy bản thân bị lừa gạt, cho nên liền bí mật rủ Nhị sư huynh cùng Tam sư huynh đưa nhau đi trốn".

"Nhưng xui xẻo bị tông chủ phát hiện".

"Hắn liền xách dép đuổi theo bọn ta, thấy vậy chúng ta lại càng hốt hoảng muốn chạy trốn, dép còn không biết văng đi nơi nào, khi nhìn lại thì chỉ còn một chiếc mà thôi."

Diệp Kiều: "Vậy xin hỏi Nhị sư huynh với Tam sư huynh của ngươi tên gì?"

"Tiết Dư và Minh Huyền."

Diệp Kiều im lặng.

Tuyệt vời.

Nam phụ si tình cùng nam phản diện trong tiểu thuyết đều tập hợp đầy đủ tại cái tông môn nghèo này.

Hơn nữa, Mộc Trọng Hi kể quá chân thành, đến mức Diệp Kiều đã tưởng tượng ra, tông chủ Trường Minh Tông vừa chạy, vừa la to, "Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, đừng đi mà, không có các ngươi làm sao ta sống được đây!"

Cảnh tượng này mãnh liệt quá đi à, Diệp Kiều quyết định từ bỏ ý định gia nhập vào Trường Minh Tông, "Vậy Vấn Kiếm Tông thì sao? Làm đệ tử của bọn họ có thể ăn với ngủ không?" Là tông môn đứng đầu thiên hạ, đãi ngộ dành cho đệ tử chắc hẳn cũng không tệ đâu ha?

Sau khi Diệp Kiều nhìn thấy giá cả chặt chém tại Thành Vân Trung, bây giờ nàng chỉ có suy nghĩ tùy tiện tìm một cái tông môn nào đó để gia nhập, xin làm một đệ tử ngoại môn mờ nhạt, vui vẻ ăn nằm ở không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com