Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

🌸🦁🐰🌸

Tạ Doãn đã tháo gỡ chút khúc mắc kia, nhưng Mặc Nhiễm vẫn chưa. Hai người lại đều không nhắc đến vấn đề có thích hay không nữa, sợ tự mình làm xấu mình.

Tạ Doãn trốn ở Thần Vương phủ Nam triều ngày càng an nhàn, còn ôm được mỹ nhân trong ngực, thật sự là không thể tiêu sái hơn. Nhưng mà thời gian dài trôi qua, chuyện nên trốn vẫn trốn không thoát.

Từ lần trước Mặc Nhiễm tự mình nảy ra ý tưởng, lại lặng lẽ phái người đi tra. Cho dù y là Vương gia Nam triều, nhưng muốn tra người ở Bắc triều vẫn hơi tốn sức. Tạ Doãn ở trước mặt y cũng không chịu nói thêm chữ nào về thân phận của hắn, mỗi lần đều dụ y cho qua, hoặc là dứt khoát lấp kín miệng y.

Mãi đến khi người y phái đi phong trần mệt mỏi chạy về từ Bắc triều, lúc tự tay giao kết quả vào tay Mặc Nhiễm, Bắc Đường Mặc Nhiễm mới hiểu vì sao Tạ Doãn phải giấu giếm mình như vậy.

"Tại hạ sợ bại lộ, cho nên tự tay đưa cái này vào tay Vương gia."

Mặc Nhiễm nhìn tờ giấy kia, sự hờn dỗi lúc trước đều biến thành khiếp sợ.

【Tạ Doãn, nguyên danh Tiêu Xuyên, Đoan Vương Bắc triều】

Mặc Nhiễm đã dần dần mặc kệ hắn, Tạ Doãn biết, tuy rằng trước kia mình nhìn như có thể ra vào tùy ý, nhưng Mặc Nhiễm vẫn luôn phái người âm thầm đi theo. Bây giờ Tạ Doãn lại đi trên đường đã không còn ai đi theo hắn, bởi vì Mặc Nhiễm biết chắc chắn hắn sẽ trở về.

Tạ Doãn cảm thấy cuộc sống tiêu dao, ăn vạ Mặc Nhiễm cả đời cũng không tồi. Hắn đã hơi quên mất cuộc sống mình bị đuổi bắt khắp nơi, thế nên cũng hạ thấp tính cảnh giác.

"Đoan Vương điện hạ, có còn nhớ rõ thân phận của mình không?"

Hắn còn chưa kịp chạy trốn, đã bị trọng lực đập hôn mê bất tỉnh.

--------

Mặc Nhiễm đứng trong viện, mặt trời lặn rồi, y vẫn luôn chờ ở đây, nhưng Tạ Doãn vẫn chưa về.

"Hắn có nói với ngươi là hắn đi đâu không?"

"Vương gia, hắn chỉ nói đến con phố thường đi kia. Thường ngày Tạ công tử đã sớm trở về rồi, hôm nay......"

Trái tim của Mặc Nhiễm đập loạn ầm ầm, y có chút cảm giác xấu, lại muốn đè xuống.

"Đi lục soát."

Chỗ náo nhiệt đã bị người của Mặc Nhiễm lục soát hết rồi, ngay cả yên hoa liễu hẻm cũng không buông tha, không thấy một chút bóng người nào. Trăng đã lên cao, lòng Mặc Nhiễm lại càng ngày càng hoảng, vẫn không thấy Tạ Doãn trở về.

Y đột nhiên cắn chặt răng, tìm một người thân tín: "Tra, gần đây có thương đội nào đến từ Bắc triều không, nghỉ ở đâu."

Thân tín biết mình không nên hỏi gì, yên lặng đi tra xét.

--------

Trực giác của Mặc Nhiễm đã đúng, người Bắc triều ngụy trang thành thương đội qua lại, một nhóm người lẻn vào đô thành Nam triều, đến tìm Đoan Vương. Bọn họ cũng tìm kiếm đã lâu, không tìm thấy tung tích. Mãi đến một lần mật thám xếp vào Nam triều viết một lá thư, nói hình như hắn ta thấy người bên cạnh Thần Vương là Đoan Vương điện hạ.

Đoan Vương không thể tiêu dao ở đây, bọn họ không giữ được Tạ Doãn, chỉ có thể nghĩ cách khác. Bọn họ phải lưu lại huyết mạch của Đoan Vương, để áp chế Đoan Vương hồi kinh.

Bọn họ mang đến nữ tử đã chọn lựa kỹ càng, cho Tạ Doãn hôn mê uống Hợp Hoan Tản.

Tạ Doãn mở mắt thì bầu trời đã tối đen, hắn tỉnh lại vì cả người khô nóng. Căn phòng mờ tối, hắn chợt cảm giác có một đôi tay nhẹ nhàng phủ lên trước ngực mình. Hắn dùng lực mạnh bắt lấy đôi tay kia, nữ tử bị bắt lấy hét lên một tiếng, Tạ Doãn mồ hôi đầy đầu, cau mày hỏi nàng: "Cô là ai?"

"Điện hạ, ta là Oánh Oánh."

Cái gì oánh oánh doanh doanh, Tạ Doãn biết mình bị hạ dược, hắn thầm mắng lão già Bắc triều kia chiêu bẩn gì cũng muốn dùng. Hắn hất nữ tử đang dán sát ra: "Cô ra ngoài."

"Nhưng mà điện hạ......"

Hô hấp của Tạ Doãn càng ngày càng thô nặng, hắn nóng có chút khó chịu, lý trí và dục vọng đang lôi kéo qua lại trong cơ thể hắn.

"Ra ngoài!"

--------

Mặc Nhiễm gần như là chạy vội đến đẩy cửa ra, người của y đã khống chế viện tử, lúc y vội vàng tiến vào, thấy chính là Tạ Doãn ngồi ở mép giường và một nữ nhân đang kéo áo trong của hắn muốn cởi ra cho hắn. Tạ Doãn đang chống cự rất rõ ràng, nhưng mà thân thể của hắn đã hơi không nghe sai khiến rồi.

Tất cả thay đổi quá đột ngột, nữ nhân biết mình ở lại nữa chính là tự rước lấy nhục, ôm y phục đã cởi ra của mình đi mất. Tiếng đóng cửa cạch cạch, Mặc Nhiễm nôn nóng nhào đến trước mặt Tạ Doãn.

"Tạ Doãn, ngươi sao rồi?"

Nam nhân nghẹn cả đêm không nói lời nào, trực tiếp đè Mặc Nhiễm ngã lên giường. Thân thể của Tạ Doãn thật sự rất nóng, dưới thân hắn phồng lên một cục lớn, Mặc Nhiễm mới biết được hắn bị hạ dược. Giọng của Tạ Doãn khàn khàn, cúi đầu ngửi Mặc Nhiễm.

"Sao giờ mới đến?"

Dã thú động dục không hề còn lý trí, Mặc Nhiễm có một loại cảm giác mình bị cắn xé. Hạ dược mạnh, không biết rốt cuộc những người đó đã rót cho Tạ Doãn bao nhiêu rồi. Tạ Doãn bắt lấy tay Mặc Nhiễm sờ cho mình, Mặc Nhiễm vốn không có kỹ xảo gì, chỉ có thể cầm theo tay Tạ Doãn. Tiếng thở dốc của Tạ Doãn ở ngay bên tai, trán hắn cọ xát Mặc Nhiễm: "Mặc Nhiễm, Mặc Nhiễm...... Ta khó chịu quá."

"Ta đây...... A."

Y phục của Mặc Nhiễm bị người kéo lộn xộn, trên làn da lõa lồ đều là dấu hôn, Tạ Doãn khó chịu, mồ hôi trên trán to như hạt đậu, hắn đã không còn kiên nhẫn chờ khuếch trương trước nữa, hắn nắm lấy tay Mặc Nhiễm, đôi mắt nhìn thẳng vào y: "Ngậm cho ta một chút được không."

Trước nay Mặc Nhiễm chưa từng làm loại chuyện này, lúc dương vật thô cứng mang theo mùi tanh nồng để lên môi y, y do dự. Tạ Doãn lại chờ không kịp, bàn tay của hắn phủ lên gáy Mặc Nhiễm.

"Mở miệng, ngoan."

Khoang miệng của Mặc Nhiễm ướt át, dương vật của Tạ Doãn quá lớn, nhất thời bị sặc không thở được. Đầu lưỡi của y cũng không biết nên để ở đâu, vô thức rụt một chút đảo qua đỉnh chóp của Tạ Doãn, khiến người sướng thở hổn hển thật mạnh. Mặc Nhiễm ngồi quỳ khẩu giao cho hắn, Tạ Doãn cũng đã rất thỏa mãn rồi, Tạ Doãn lại đỉnh đỉnh vào trong, người bị lấp kín bất mãn phát ra tiếng kháng nghị ưm ưm, Tạ Doãn dùng ngón cái vuốt mạnh mặt của Mặc Nhiễm như cổ vũ: "Mở lớn thêm một chút."

Miệng của Mặc Nhiễm đã bị Tạ Doãn thao đến mức tất cả đều là mùi của hắn, nước miếng thấm ướt dương vật, môi bị mài hồng hồng, không biết vì sao nốt ruồi khóe môi càng bắt mắt. Tạ Doãn cúi đầu là có thể thấy được ánh mắt mê ly của Mặc Nhiễm, đã nửa chìm vào tình dục, đột nhiên đầu lưỡi của y lại đảo qua mã mắt, Tạ Doãn hô hấp cứng lại, biết mình sắp đến, ấn đầu Mặc Nhiễm xuống nhanh chóng động vài cái.

"Ưm ưm ưm...... Ư...... Ha a."

Tạ Doãn lập tức rút ra, bắn hết lên mặt Mặc Nhiễm, dính khắp nơi. Người bị thao còn chưa kịp phản ứng lại, vẫn há miệng, xối vào trong miệng y một ít. Đầu lưỡi đỏ tươi đọng bạch trọc, Tạ Doãn thở hổn hển, cảm thấy mình lại có cảm giác.

Mặc Nhiễm bị đè lên đầu giường, Tạ Doãn thao vừa nhanh vừa tàn nhẫn, y cảm thấy mình bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp này, không gian này chỉ có y và Tạ Doãn. Y ôm Tạ Doãn, toàn thân đều đang lắc lư, cây dương vật kia giã ra hình dạng của chính mình, đấu đá lung tung trong cơ thể Mặc Nhiễm.

Tạ Doãn cắn đầu vú y, phát ra tiếng than thỏa mãn: "Thơm quá...... Thật thoải mái."

Mặc Nhiễm không nói nên lời, chỉ biết rên rỉ, y cảm thấy giường cũng bị đâm lắc rồi, thân thể của Tạ Doãn vẫn nóng, y run rẩy một cái, lại tiết ra.

Đêm dài đằng đẵng, rốt cuộc Mặc Nhiễm cũng biết được cách hiểu của câu này, Tạ Doãn tinh lực phi phàm, hơn nữa dược hiệu thôi thúc, Mặc Nhiễm sẽ bị hắn muốn chết trên giường. Hắn kéo chân Mặc Nhiễm, tần suất và lực đạo không thấy hạ thấp, Mặc Nhiễm đã không thể bắn ra gì nữa, chỉ cảm thấy mông rất nóng.

"Ta... Không được...... Hức."

Y tinh tế xin tha, cũng không còn sức nữa, Tạ Doãn và y mười ngón tay đan vào nhau, bây giờ Mặc Nhiễm tựa như con mồi độc thuộc về hắn, mặc hắn thao túng.

"Thao đến mang thai được không, được không...... Mặc Nhiễm."

Mặc Nhiễm chỉ biết lắc đầu, "Không mang thai được...... A...... Không mang thai được."

Lý tính khiến người biết Mặc Nhiễm là nam tử không thể mang thai được, nhưng cảm tính lại khiến Tạ Doãn thật sự muốn thao Mặc Nhiễm to bụng. Mặc Nhiễm có thể tìm đến đây, chính là đã biết thân phận của Tạ Doãn rồi. Tạ Doãn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của y, ngữ khí nghiêm túc: "Cho ta một đứa con, gả cho ta."

Còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ lời này có ý gì, hai người lại đồng loạt đến cao trào. Mông của Mặc Nhiễm đầy thịt, Tạ Doãn tàn nhẫn bắt lấy, đâm đến tận cùng bên trong rồi bắn vào, Mặc Nhiễm phát ra một tiếng ngâm nga, thoát lực cảm giác mình bị rót đầy.

Khóe mắt Mặc Nhiễm lóe sáng, "Phu quân......"

———————————————

Lời của tác giả: Còn một chút nữa là cốt truyện sẽ kết thúc.
Giả thiết của tôi là Tạ Doãn là người Bắc triều, Mặc Nhiễm là người Nam triều.

🌸🦁🐰🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com