Chương 7
Khi Viên Nhất Kỳ gặp được Tả Tịnh Viện, cậu không ngờ mình lại rơi vào tình trạng này, cậu kéo ống tay áo lên, hàng mi nhíu chặt lại.
"Sao vậy, Viên Viên? Nói cho em biết, ai bắt nạt chị?"
Hai mắt của Tả Tịnh Viện vẫn còn đỏ, em lắc đầu.
"Chị không sao, không có ai bắt nạt chị hết, chỉ là chị đã nghĩ thông rồi."
"Nghĩ thông?"
Tả Tịnh Viện gật đầu.
"Chị muốn trở thành một tiểu thần tượng thật tốt."
Viên Nhất Kỳ thả lỏng cơ mặt, hơn nữa trong lòng còn có chút vui mừng, cậu khoát tay qua vai Tả Tịnh Viện.
Hai người ngồi trên sofa, Tả Tịnh Viện nói hết những suy nghĩ trong lòng cho Viên Nhất Kỳ nghe, Tả Tịnh Viện cũng nói đến Tống Hân Nhiễm.
Viên Nhất Kỳ nhìn khuôn miệng đang cười toe toét kia của Tả Tịnh Viện, gắn một dòng chữ "trọng sắc khinh bạn" thật to cho em.
"Trời sắp sáng rồi, chị phải mua vé về Quảng Châu."
"Không ngủ sao?"
"Lên máy bay rồi ngủ, phải làm một người nỗ lực và chăm chỉ."
"Vậy em tiễn chị"
"Không cần đâu, em mau ngủ đi. Chị đi đây, cùng nhau cố gắng"
Viên Nhất Kỳ vẫn muốn tiễn Tả Tịnh Viện, nhưng bị Tả Tịnh Viện mạnh mẽ từ chối.
Vì vậy, Viên Nhất Kỳ và Tả Tịnh Viện chỉ gặp mặt nhau vỏn vẹn như vậy, một lần là khi vừa đến gửi hành lý đến chỗ của cậu, lần khác là cầm hành lý rời đi.
Tả Tịnh Viện bước ra khỏi phòng của Viên Nhất Kỳ, đặt hộp quà có chiếc mắt kính bên trong trước cửa phòng của Tống Hân Nhiễm, bên trong có một tấm thiệp.
Em nhớ đến những lời an ủi sâu sắc ngày hôm qua, lời tỏ tình như mục tiêu riêng của mình, em đặt túi quà xuống, rồi lại nhìn cửa phòng của Tống Hân Nhiễm, rời đi.
Khi Tống Hân Nhiễm rời giường, cầm lấy điện thoại, mở WeChat, cái tên Tả Tịnh Viện trong danh sách trò chuyện trống trơn.
Nàng có chút mất mác, đặt điện thoại xuống, gối đầu lên cánh tay của mình, nhìn trần nhà.
"Nhiễm Nhiễm, em thích chị"
Tống Hân Nhiễm mỉm cười khi nhớ đến lời tỏ tình tối qua của Tả Tịnh Viện. Thật ra thì, từ rất lâu trước kia nàng đã thích Tả Tịnh Viện rồi. Thích Tả Tịnh Viện như thế nào nhỉ? Nàng nhớ lại.
Thời gian quay ngược về trước kia, khi đó người mà Tả Tịnh Viện dính lấy vẫn là Đường Lỵ Giai. Nàng nhìn đôi mắt to tròn khi cười của Tả Tịnh Viện biến thành một đường thẳng, đôi má lúm sâu tạo thành lúm đồng tiền, nàng nghĩ nữ hài tử này thật hạnh phúc a, vì vậy mà nàng nở nụ cười chung với Tả Tịnh Viện.
Nàng thích nụ cười kia, cũng thích ánh sáng trong mắt Tả Tịnh Viện hơn rất nhiều.
Sau đó, khi các nàng gặp lại nhau trước đây không lâu, nàng phát hiện ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Tả Tịnh Viện dường như đã biến mất. Nàng nhớ ánh sáng ấy, nàng lại có chút đau lòng cho Tả Tịnh Viện.
Tống Hân Nhiễm lấy điện thoại ra, gõ xuống một chữ rồi lại một chữ "Tả Tịnh Viện, chị cũng thích em".
Đầu ngón cái chạm vào nút gửi, máu trong người Tống Hân Nhiễm sục sôi, lỗ tai cũng nóng bừng cả lên. Đây là lần đầu tiên nàng đáp lại một lời tỏ tình, và nàng nghĩ đây cũng sẽ là lần cuối cùng.
Tống Hân Nhiễm bật dậy khỏi giường, khuôn mặt của bản thân trong gương vẫn còn đang ửng đỏ.
"Lát nữa đến phòng tập a"
"Được"
Tống Hân Nhiễm nhìn Tả Tịnh Viện trong điện thoại, vẫn không có tin nhắn gì.
"Có lẽ em ấy vẫn còn đang ngủ"
Tống Hân Nhiễm nhìn đồng hồ , có hơi khó chịu lo lắng tìm lý do Tả Tịnh Viện không trả lời tin nhắn.
Tống Hân Nhiễm bỏ điện thoại vào trong túi, mở loa lên, hơn nữa còn chỉnh âm lượng lên mức cao nhất. Sau đó, bắt đầu vệ sinh cá nhân.
"Ding dong"
Tống Hân Nhiễm vội vã lau tay, nàng mở điện thoại ra, không phải Tả Tịnh Viện. Sau đó, nàng lại tiếp tục rửa mặt.
Tống Hân Nhiễm vẫn không chờ được câu trả lời của Tả Tịnh Viện, thu dọn đồ đạc của bản thân chuẩn bị đi luyện tập.
Nàng mở cửa ra, một chiếc túi được đóng gói tinh xảo ngã xuống.
Tống Hân Nhiễm cúi người cầm lên, nàng nhìn bên trong túi còn một tấm thiệp mừng.
"Nhiễm Nhiễm, lễ tình nhân vui vẻ. Em quay về Quảng Châu, cùng nhau cố gắng a"
Tống Hân Nhiễm nhìn hàng chữ trên chiếc thiệp, không được đẹp cho lắm nhưng rõ ràng từng chữ một, những chữ sau dấu chấm có hơi cẩu thả, Tống Hân Nhiễm cảm thấy như nó được viết vào ngày hôm nay.
Tống Hân Nhiễm không chần chừ, nàng mở chiếc hộp bên trong túi quà ra.
Một chiếc kính mắt nằm đó.
"Tả Tả, chiếc kính này của em rất đẹp"
Hình như nàng đã tùy tiện nói như vậy, Tống Hân Nhiễm nhìn chiếc kính, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Tống Hân Nhiễm quay trở vào phòng, đặt túi quà và thiệp mừng lên trên bàn, đeo kính vào, nàng soi gương, rất xinh đẹp, thực thích.
"Thực sự thích Tả Tịnh Viện"
Vì vậy khi các thành viên X đội nhìn thấy Tống Hân Nhiễm đeo kính thì liền cảm thấy có chút không được bình thường.
"Chiếc kính này của mình có đẹp không?"
"Đẹp"
Thành viên X đội nhận ra điều bất thường, vì Tống Hân Nhiễm quá mức thích chiếc kính này.
"Mọi người uống trà sữa không, mình mời a"
"Nhiễm Nhiễm, chị gặp được chuyện tốt gì sao?"
"Ý em là chuyện nào?"
"A, đúng thật là có gặp"
"Được rồi, muốn uống trà sữa gì?"
Trong lúc Tống Hân Nhiễm đặt đơn, nàng có xem chuyến bay từ Thượng Hải đến Quảng Châu sáng này, nàng chờ tin nhắn của Tả Tịnh Viện.
Khi Tả Tịnh Viện xuống máy bay, mở điện thoại ra.
Với lượng pin màu đỏ, em nhận được tin nhắn của Tống Hân Nhiễm.
Tả Tịnh Viện kiềm nén bản thân không gào thét sung sướng.
"Tả Tịnh Viện, chị cũng thích em"
Tả Tịnh Viện hạnh phúc biết bao, đây không phải là loại hạnh phúc có thể hình dung bằng ngôn từ, em xoay người nhảy cẩng lên, xóa từng chữ đã gõ, nhắn cái gì đây?
"Thật sao"
Tả Tịnh Viện bấm gửi, em cảm thấy não mình như bị ngâm nước, lỡ như là giả thì phải làm sao đây?
Tống Hân Nhiễm nhìn đối phương nhập rồi xóa nhập rồi xóa, kết quả chỉ có hai chữ, "Thật sao", Tống Hân Nhiễm bĩu môi, trả lời
"Giả đó"
Mới vừa rồi có biết bao hạnh phúc, lúc này lại có biết bao thất vọng, Tả Tịnh Viện còn chưa trả lời thì điện thoại trực tiếp tắt máy vì hết pin.
"Giả sao?"
"Giả sao?"
Tả Tịnh Viện cúi đầu, nghĩ đến hai chữ "Giả đó", đi về phía cửa hàng tiện lợi, em cần tìm chỗ sạc pin.
Dù sao thì, điện thoại không có pin, cũng không gọi xe được.
"Tiếp theo, người đi ngang qua trước mặt mình là nữ thì nghĩa là Tống Hân Nhiễm thích mình"
Vì vậy, khi một cô gái đi ngang qua.
Tả Tịnh Viện phấn khích la lên, cô gái kia lặng lẽ cách xa ra khỏi Tả Tịnh Viện một chút.
Nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời, Tống Hân Nhiễm có chút lo lắng, nàng lại gửi thêm một tin nhắn.
"Lừa em đó, chị thật sự thích em"
Vẫn không trả lời.
"Giận rồi sao?"
Vẫn không nhận được câu trả lời, ngay cả dấu hiệu đối phương đang nhập cũng không có.
Tống Hân Nhiễm gọi qua, không kết nối được.
Tống Hân Nhiễm lại gọi.
Tả Tịnh Viện ngồi trong cửa hàng tiện lợi, sau khi khởi động điện thoại lên, em liền nhìn thấy cuộc gọi của Tống Hân Nhiễm, trực tiếp bấm chấp nhận.
"Alo"
Thanh âm rất miễn cưỡng, Tả Tịnh Viện tự nhủ bản thân nhất định không được khóc, vì thí nghiệm vừa rồi nói cho em biết, Tống Hân Nhiễm thật sự thích mình, nhưng, em không nhịn được mà vẫn có chút ủy khuất.
"Em giận sao?"
"Không có, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là có hơi thất vọng, chị không thật sự thích em"
"Chị thật sự thích em a"
Tả Tịnh Viện nghi ngờ bản thân mình bị lãng tai.
"Gì cơ?"
"Chị thật sự thích em"
Đầu bên kia yên tĩnh, Tống Hân Nhiễm nhìn cuộc gọi, rõ ràng hàng giây vẫn còn đang tăng.
"Tả Tịnh Viện?"
"Haha, Nhiễm Nhiễm, em, em rất hạnh phúc, rất vui vẻ a, haha"
Tả Tịnh Viện ngồi trong cửa hàng điện thoại, giơ điện thoại lên.
Một tiểu bằng hữu đi ngang qua.
"Mama, tỷ tỷ xinh đẹp kia tại sao lại cười ngốc vậy?"
"Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy thế nhưng lại bị ngốc"
Tả Tịnh Viện cảm nhận được sự tiếc hận của người qua đường, nhưng em vẫn không thể ngừng cười, dù sao thì, Tống Hân Nhiễm cũng thật sự thích em.
"Đừng cười, em về Trung Thái chưa?"
"Vẫn chưa, em đang ở cửa hàng tiện lợi"
"Em ở cửa hàng tiện lợi làm gì?"
"Điện thoại của em hết pin rồi"
"Vậy nên em không trả lời tin nhắn của chị là vì điện thoại không còn pin sao?"
"Chị nhắn tin cho em sao?"
Tống Hân Nhiễm cảm thấy cực kỳ không nói nên lời, làm hại nàng vừa rồi lo lắng đến như vậy. Nàng hút một ngụm trà sữa, cũng cảm thấy có chút không nói nên lời với bản thân.
"Nhanh chóng quay trở về Trung Thái đi, chị đi luyện tập tiếp"
"Vâng vâng vâng"
"Còn nữa, em rất thích chiếc kính này"
Tống Hân Nhiễm vội vàng cúp máy, nàng quay trở về phòng tập.
Tả Tịnh Viện cầm điện thoại, hạnh phúc đến sắp bay lên. Em xem những tin nhắn mà mình chưa đọc, là tin nhắn "thật thích" mà Tống Hân Nhiễm gửi. Tả Tịnh Viện tự nhéo mình, xác định bản thân không có nằm mơ, cảm giác đau đớn truyền đến, em quả thật không có nằm mơ.
Nhưng mà, Tả Tịnh Viện lại nghĩ không biết Tống Hân Nhiễm bây giờ có phải là bạn gái của mình hay không, dù sao thì em cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, Tống Hân Nhiễm thật sự nói thích em, nhưng dường như cũng chỉ nói thích em thôi a.
Tả Tịnh Viện chống đầu, suy nghĩ về vấn đề mang tính triết học này.
Tả Tịnh Viện lại nâng mắt nhìn khung trò chuyện.
"Tả Tịnh Viện, chị thật sự thích em"
Có điều gì hạnh phúc hơn việc người mà mình thích cũng thích mình đây.
Tả Tịnh Viện cong mắt, nở nụ cười vô cùng rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com