Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Qua không bao lâu, lại thêm một người vào phòng, chỉ là ánh sáng sau lưng nhìn không thấy bộ dạng, hắn không giống như những người khác nơn nớp lo sợ, ngược lại dựa vào cánh cửa, giống như đang đàm luận khí trời nói:

" Ông chủ Trần muốn tối nói với anh Bằng: Ông ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian chờ một người nam kĩ, xin mời anh Bằng sau này việc buôn bán nên làm người dữ chữ tín."

Anh Bằng cuối cùng có phản ứng, gã xoay người, giơ lên chân có điểm sưng to, đem gã hút thuốc mới rồi dùng sức đạp ngã xuống đất!

Gã hút thuốc thống khổ kêu to!

Anh Bằng lạnh lùng nói:

" Phế vật! Khinh ta cái gì cũng không biết? Khu này khi nào Điều Tử dám trông nom chuyện của cực lạc! Mày vô dụng mà còn dám gạt tao?" Anh Bằng đá mạnh vào bụng gã, gã lặp tức phát ra tiếng rên rỉ đầy thông khổ.

" Xin lỗi anh Bằng! Em sau này không dám nữa!"

" Có cho mày cũng không có lá gan kia!" Anh Bằng buông người dưới chân ra, người nọ lập tức đứng lên dập đầu nói lời cảm ơn.

" Nhưng tao cũng không cần bọn phế vật ngay cả nam kĩ cũng không trông non được, mang thủ hạ của mày toàn bộ đến Hình Đường chặt hai ngón tay mang về đây tạ tội."

Gã hút thuốc do dự một lúc, mới lại dập đầu tạ ơn:

" Tạ ơn anh Bằng khai ân."

" Mang người của mày cút xéo."

Gã đàn ông hút thuốc chậm rãi đứng lên, tựa như thủ thế, mang hai người vừa rồi kéo Tạ Thanh vào đây lập tức đi ra phía sau, ngay lúc gã cách anh Bằng vài bước, đột nhiên rút ra một con dao, phóng đến phía sau anh Bằng muộn đâm hắn.

Tình huống diễn ra nhanh chóng, Tạ Thanh nhịn không được kêu to:

" Cẩn thận!"

Gã hút thuốc chỉ còn cách anh Bằng một bước, người vừa rồi vào truyền tin rút ra một khẩu súng, nhắm ngay ngực gã " pằng " một tiếng, gã mang vẻ mặt không thể tin nổi rồi ngã xuống.

Hai người đi theo tên hút thuốc lập tức quỳ trên mặt đất, giơ cao hai tay mang theo tiếng khóc nói:

" Anh...Anh Bằng tha mạng... Bọn em cái gì cũng không biết..."

Anh Bằng hừ một tiếng, Dũng khí cao vút nói:

" Cút!"

Hai người kia lập tức bò ra ngoài, Tạ Thanh xem tình huống này, lưng cũng dựa vào tường chậm rãi lần ra cửa, bất ngờ mới đi vài bước, anh Bằng kia đã đi đến bên cạnh y.

Vừa mới thấy chết người, Tạ Thanh sợ không nói lên lời, muốn nói lí thêm một phen nữa tan thành mây khói, trong đầu y chỉ còn ba chữ, chính là: trốn, trốn, trốn.

" Nghe nói mày để cho tên tiểu tiện kia chạy trốn, hai chuyện kinh doanh của tao tổn thất lớn, phá hủy danh dự của tao, mày nói... mày định bồi thường thế nào?" Anh Bằng nói.

" Ông đại nhân đại lượng, nói, nói một con số, tôi... Tôi nhất định sẽ bồi thường. " lời nói của Tạ Thanh thật lâu mới quay về đầu lưỡi của mình, không phải y không có can đảm để phản kháng, nhưng ngay lúc này y cũng biết thức thời.

Anh Bằng cười to, Tạ Thanh nhìn gã càng lúc càng sợ hã.

Đột nhiên- giầy da của anh Bằng vung đến trước bụng Tạ Thanh! Tạ Thanh tránh cũng không được mà trốn cũng không được, chỉ có thể nhận một cước, dựa vào vách tường đau đớn ngồi xổm xuống.

Sau đó anh Bằng đạp lên đầu đệ đệ của Tạ Thanh nói:

" Đền? Ba nghìn vạn! Bán mày đi cũng đền không nổi."

Tạ Thanh nghe được ba nghìn vạn trái tim cũng muốn ngừng đập, cơ hồ không cảm giác bụng đau, nhưng là hảo huynh đệ bị người dẫm nát trong lòng bàn chân thì lại có cảm giác, y cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng chỉ cắn răng, nhỏ giọng hớp không khí nói:

" Có chuyện gì từ từ nói, tôi nhất định tận lực đền tiền cho ông."

Anh Bằng kia trong mắt tính quãng chợt loé, chỉ là Tạ Thanh không có thấy, Tạ Thanh hô hấp cũng khổ sở mang theo tiếng rên rỉ.

" Thật ra cũng có thể cong có thể duỗi, bất quá ta bây giờ rất mất hứng, mày có thể làm tâm tình ta tốt lên thì mới có thể nghe mày nói chuyện."

Tạ Thanh nghe xong lời này, tưởng rằng chuyện có chuyển biến, lập tức gật đầu nói:

" Cái gì có thể làm tôi sẽ tận lực làm."

Anh Bằng nheo mắt nhìn toàn thân trên dưới của y, cười nhạt hai tiếng.

" Làm cho ta cao hứng rất đơn giản, bây giờ muốn xem bộ dạng khẩu giao của mày." Sau đó liền kéo một cái ghế ngồi xuống, chỉ vào khoá cửa à của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com