Chương 3 - 4
Hà Phong bị ác mộng mà giật mình tỉnh giấc, phát hiện trong phòng tối như mực, một chút sinh khí cũng không có, giãy dụa từ trên giường đứng dậy, sau gáy còn lưu lại chút đau đớn, khiến hắn không thể không nhớ lại buổi tối đầu tiên tiếp xúc hỏng bét của hai người. Vòi hoa sen trong phòng tắm trút nước xuống làm ướt thân thể, Hà Phong rất muốn tẩy hết khí tức của Dương Ngạn còn lưu lại trên người hắn, lý trí nói cho hắn biết, điều này là không thể, trên người hắn tỏa ra hương vị cường liệt của Dương Ngạn, cùng căn phòng này giống nhau, đều là mùi của Dương Ngạn.
Đúng vậy, bây giờ hắn đã là Omega của Dương Ngạn.
Từng là một Alpha Hà Phong, lòng tự trọng cao ngút, hắn căn bản không thể tiếp nhận chuyện hắn bị đặt dưới thân Alpha mà hắn ghét, còn vô phương nhúc nhích, chỉ có thể bị ép tiếp thu phương thức đánh dấu thô bạo. Cho dù là hắn, cũng chưa từng thô bạo với Omega, cho dù là tình một đêm cũng sẽ tượng trưng mà hỏi đối phương có thể tạm thời tiếp thu dấu hiệu của mình.
Một quyền đánh lên tấm kính thủy tinh trong phòng tắm, Hà Phong ánh mắt hồng hồng nhìn chính mình trong gương, tên kia căn bản không xem mình là Omega, đừa bỡn như vậy giống như cừu nhân của nhau hơn, đại khái là so sánh với việc chơi đùa với các Omega khác càng kích thích hơn.
"Tiểu Lục, giúp anh chuẩn bị một hộp thuốc ức chế."
"Phong ca, anh lấy nhiều như vậy để làm gì?"
"Em không cần quản anh, hiện tại cứ chuẩn bị đi, anh qua lấy."
Tiểu Lục tựa trên tường dưới tầng ngầm, có chút buồn cười nhìn Hà Phong, "Em nói anh nha, võ trang đầy đủ như vậy, từ xa đã nghe thấy mùi nước hoa các loại trộn lẫn, cơ mà Alpha của anh đúng là quá mạnh, mùi nước hoa căn bản không che lấp được."
Hà Phong châm điếu thuốc, còn chưa rít được mấy hơi đã bị sặc đến ho khan, sắc mặt tái nhợt, "Thân thể của anh suy yếu như vậy, lại còn dùng thuốc ức chế sợ rằng không tốt lắm, hơn nữa...." "Anh tự có chừng mực, đi trước nhé." Đứng dậy cầm thuốc ức chế đang chuẩn bị mở cửa, Tiểu Lục liền hướng hắn huýt sáo, "Phong ca, anh gần đây đúng là càng ngày càng hấp dẫn nha, sau này đừng đi ra ngoài nữa, bên ngoài sài lang hổ báo nhiều lắm."
Hà Phong đi ra hung hăng đá vào bánh xe mấy cái, hiện tại ngay cả một tên Beta cũng dám trêu đùa mình, cầm lên một viên thuốc ức chế nhìn như kẻ thù mà trút nỗi căm phẫn của mình lên, đời này không bao giờ... nghe được mùi của hắn nữa.
"Umh...." Omega dưới thân cảm thụ được đồ vật gì đó trong miệng mình có chút thay đổi, thế nhưng chủ nhân của nó một chút phản ứng cũng không có, "Dương ca, anh không vui sao? Hay là em phục vụ không tốt?" Dương Ngạn thở phì phò cúi đầu nhìn Omega đang ngậm đồ chơi của hắn, ngửa đầu, "Không phải." Dùng sức nắm tóc của Omega, mãnh liệt trừu động, trong đầu tràn ngập hình ảnh đôi môi Hà Phong mềm mại, làn da nhẵn nhụi, mùi hoa sơn chi tử nhè nhẹ, làm cho cả người hắn bắt đầu rục rịch, đột nhiên bắn ra ngay trong miệng Omega kia.
Vị Omega kia thành thục nuốt xuống, ghé vào trên người hắn cọ cọ lên quần áo của hắn, "Để em giúp anh cởi y phục, có được hay không?"
Dương Ngạn nhíu nhíu mi, đè lại bàn tay đang sờ loạn của hắn, "Hôm nay anh không ở lại." Sau đó sửa sang lại quần áo, đứng dậy bước đi, vờ như nhìn không thấy đôi mắt khiếp sợ của Omega phía sau.
Nhập mật mã mở cửa, Dương Ngạn còn tưởng rằng Hà Phong đang ở bên trong, thậm chí đã nghĩ tốt câu đầu tiên sẽ nói với hắn, thế nhưng đón tiếp hắn lại là chút bụi bặm phiêu đãng trong không khí. "Tra rõ, hắn đang ở đâu!"
"Mấy ngày nay nhìn mặt ông hồng hào lên rất nhiều, chẳng lẽ mấy người đã làm rồi? Sao tui không ngửi được mùi gì hết vậy?" Alpha Khuê Mật ôm Hà Phong đông ngửi tây ngửi, "Cô không phải là chó chứ, mấy ngày nay không thấy khuôn mặt đáng ghét kia, sắc mặt dương nhiên là tốt hơn rồi." Hà Phong thuận tay cầm lấy ly rượu Cocktail, Khuê Mật đè lại tay hắn, nhìn phía sau gáy hắn, "Đừng uống rượu, thuốc ức chế sẽ mất đi hiệu lực, lần trước cú điện thoại kia là anh ta ngắt a. Ông tới quán bar, anh ta không biết?"
Hô hấp ấm áp làm cho Hà Phong ngứa ngáy, "Làm Omega thật phiền, tui muốn đến thì đến liên quan gì đến anh ta?" Hà Phong vươn tay vói vào áo của Khuê Mật, men theo xương sống một đường đi xuống, ngón tay dạo qua một vòng, từ túi áo bên hông cầm ra gói thuốc, Khuê Mật nhíu lại lông mày, liếm liếm vành tai Hà Phong, ánh mắt quét về phía soái ca đang nhìn chằm chằm bọn họ, "Hà Phong, thói quen nhiều năm của ông đúng là không đổi được, cẩn thận a, phải tu trăm năm mới được chung thuyền (*) a. Với lại, tui cũng không mang bật lửa."
Hà Phong miệng ngậm điếu thuốc, con ngươi đảo qua một vòng, kéo áo Beta vừa vào ngồi hút thuốc, hai điếu thuốc chạm nhau , phát ra tiếng "xoẹt", "Soái ca, mượn chút lửa thôi, không ngại chứ?" Beta kia có chút kinh ngạc, đưa tay ôm cổ Hà Phong, "Đương nhiên không ngại, đáng tiếc soái ca như ngươi lại là Omega." Hà Phong phun một hơi thuốc vào mặt hắn, cắn vành tai Beta, "Cho dù ca là Omega thì vẫn như cũ có thể đè ngươi."
Dương Ngạn uống một hớp rượu nhìn hai người ôm nhau một chỗ ở phía xa, trong mắt lửa giận cũng không theo từng ngụm rượu mà dập tắt, trái lại càng lúc càng tăng, xem ra tên kia đã quên sự thật là hắn đã có Alpha.
Hà Phong từ khi ngã bệnh đến nay đã thật lâu chưa có làm qua, vừa lúc gặp một kẻ hợp mắt, cũng coi như mình biến thành Omega thì ở trên giường vẫn có thể sinh long hoạt hổ, ôm Beta trong lòng mà đắc ý.
"A..." Hà Phong cảm nhận được một cỗ khí tức mãnh liệt từ phía sau truyền đến, đang muốn xoay. đã bị người phía sau gắt gao ôm vào ngực, bàn tay nâng cái ót của hắn lên, kịch liệt hôn môi hắn, liên tục mút vào môi hắn không buông, vị của rượu tràn ngập khắp khoang miệng, hương Brandy nồng đậm từ trên người y phát ra. "Đừng...Buông..." Hà Phong kịp thời phản ứng kẻ đang hôn hắn là Dương Ngạn, giãy dựa từ trên quầy bar cầm lấy thứ gì liền quay qua đập lên đầu Dương Ngạn.
"Xoảng" một tiếng, bình rượu từ trán Dương Ngạn trượt xuống mặt đất, vỡ tan nát. Beta đứng xem kịch vui bên cạnh mở to mắt, từ tin tức tố phát ra bọn họ rõ ràng là một đôi, nhưng chưa từng gặp qua vị Omega nào dám đánh Alpha của mình như vậy, nhìn máu chảy từ trán Dương Ngạn xuống, Beta liền muốn nhanh một chút rời đi. Hà Phong kéo cổ tay Beta, thanh âm mang theo sự tức giận: "Ta cho ngươi đi chưa!"
Dương Ngạn đưa tay sờ sờ máu trên trán, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay, mùi rượu nồng đậm dần khuếch tán trong thân thể Hà Phong, Hà Phong áp chế không được cảm giác muốn quỳ rạp xuống trước người kia, "Cậu thực sự chọc giận tôi" Dương Ngạn nâng Hà Phong lên liền đi ra bên ngoài, mở cửa xe, trực tiếp quăng người vào, dùng thân thể chặn Hà Phong lại, liếm phía sau cổ Hà Phong, "Còn lộn xộn, đừng ép tôi ngay tại chỗ này liền làm cậu." "Buông ra," Hà Phong bị chọc giận cong gối đạp y, không nghĩ tới Dương Ngạn lại gõ một cái vào sau gáy, hôn mê bất tỉnh.
Dương Ngạn cầm bình rượu Brandy màu hổ phách đổ hết lên người Hà Phong, bị hơi rượu lạnh lay tỉnh, Hà PHong giật mình phát hiện mình cả người trần trụi nằm ở trên giường, "Biến thái, tên biến thái kia, thả ta ra." hai tay bị trói vào thành giường phía sau, giãy giụa nửa ngày căn bản không tháo ra được. Dương Ngạn tiện tay cầm lên sợi dây lưng, "A" quất thẳng vào lưng Hà Phong, "A..." đau đến nỗi Hà Phong nhịn không được kêu ra tiếng, "Biến thái sao? Ta mà không làm chút chuyện gì, chẳng phải cũng đã bị bêu tiếng xấu rồi sao."
"A" "A" Dương Ngạn hung hăng quất lên người hắn hai cái, Hà Phong cắn môi dưới đau đến toàn thân run rẩy, khắp phòng ngủ lan tỏa hương rươu nồng đậm cùng khí tức tức giận của Dương Ngạn, khiến Hà Phong không thể khống chế được thân thể chính mình, đau đến muốn vỡ nát, thầm nghĩ bản thân mau say rượu đi.
Dương Ngạn kéo tóc Hà Phong, "Kêu đi, sao ngươi không kêu nữa?" "Hổn... Đản, có giỏi... thì ngươi đánh chết ta đi." Dương Ngạn liếm tuyến thể sau gáy Hà Phong, "Ngươi trước đây không phải rất lợi hại sao, ngươi không phải rất khinh thường ta sao, không phải muốn nơi nơi đều cướp người của ta sao?" Hà Phong đau đớn có chút thanh tỉnh, run rẩy mà cười ha hả, "Họ Dương kia, ngươi cũng chỉ có chút năng lực như này thôi sao. Chỉ biết dùng bạo lực với Omega?"
Dương Ngạn miết ngón tay từ sau gáy Hà Phong một đường thẳng theo cột sống xuống đến lối vào kia hung hăng mà sáp nhập, "Ta suýt nữa quên ngươi là Omega, ngươi nói xem ngươi là Omega thì có tác dụng gì đây?" "A...Không..." Hà Phong đau đớn cắn tấm ga giường, hắn bây giờ còn chưa tới kỳ động dục, thế nhưng hắn thật sự hy vọng mình đang trong kỳ động dục, bị bản năng sai khiến, không giống như bây giờ ngay cả một chút tự tôn còn sót lại đều bị y mang ra đùa bỡn.
Mùi hoa sơn chi tử ngọt nị trên người Hà Phong cùng với hương rượu nồng đậm khuếch tán khắp căn phòng, khiến Dương Ngạn không thể khống chế được chính mình mà muốn thô bạo chiếm lấy hắn, hiển nhiên hành động theo dục vọng nhanh hơn lý trí của y, "A..." Hà Phong không chịu nổi đau mà kêu ra tiếng, hắn chưa đến kỳ động dục, căn bản không thể tự mình tiết ra dịch bôi trơn.
.....
......
Dương Ngạn thở hỗn hển va chạm vào thành thịt mềm mại, "Không... Không cần..." Hà Phong đột nhiên ý thức được động tác kế tiếp của y, "Van cầu ngươi, đừng mà...." nước mắt trong hốc mắt từng giọt tràn ra, Dương Ngạn cúi đầu nhìn người kia cắn môi khuôn mặt đầy nước mắt, ngực đột nhiên nhói lên một cái.
Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của Dương Ngạn, đổi vị trí, bắt đầu thả chậm va chạm, một tay tiếp điện thoại, "Không có chuyện gì quan trọng thì đừng phiền tôi" "Dương tổng, chủ tịch gọi ngài trở về công ty một chuyến, có hội nghị khẩn cấp." "Được rồi, tôi qua ngay."
"A.." Hà Phong cắn nát môi dưới, cũng không ức chế được nỗi sợ hãi từ trong lòng, lòng tự trọng từng chút từng chút bị xé nát, cho đến khi cảm giác được một dòng chất lỏng tiến vào thân thể mình, Dương Ngạn nắm tóc Hà Phong nâng mặt hắn lên, hôn lên nước mắt của hắn, "Hôm nay bỏ qua cho ngươi. Sau này,.. đừng có chọc tức ta."
Dương Ngạn thay một bộ quần áo thoải mái, cầm lấy mũ đội che lên vết thương trên trán, trước khi đi nhìn thoáng qua cửa phòng tính toán, chờ y trở về lại thu dọn.
Hà Phong cuộn mình trên giường, cả người bắt đầu run cầm cập, trên trán mồ hôi lạnh túa ra, thật vất vả mở ngón tay run rẩy cầm lấy di động, trước khi mất đi ý thức ấn số Khuê Mật, "Tui...Sắp .. chết.."
Khuê Mật đang muốn nói, bên kia lại không phát ra chút âm thanh, nhớ lại tình cảnh hai người lúc ở quán bar, nhất định là Dương Ngạn đã cưỡng bức hắn rồi, xem chừng bị thương không nhẹ, cứ gọi em trai Omega của mình đi cùng cũng thuận tiện.
Khuê Mật trực tiếp bẻ gãy khóa cửa, hung hăng đạp cửa đi vào, thẳng đến phòng ngủ. Đập vào mặt chính là mùi của Hà Phong so với bình thường còn nồng hơn rất nhiều, tràn ngập gian phòng là hương vị kích tình nào đó, trên người Hà Phong đều là máu và vết thương, làm một Alpha như Khuê Mật nội tâm lập tức xao động, "Hãi, cư nhiên ra tay ác như vậy." Kêu em trai mình vào phòng, còn chính mình chạy ra khỏi phòng hút thuốc, làm cho dục vọng sắp bạo phát của mình tỉnh táo lại.
"Sao con lại mặc như vậy tới công ty." Ba Dương mắt nhìn Dương Ngạn, "Chờ chút người Hà gia sắp đến, bàn chút chuyện hợp tác làm ăn với định ngày cho con và Hà Phong kết hôn." Dương Ngạn đè lại vành nón, "Lúc nãy con chơi bóng, thư ký điện thoại đến, chưa kịp thay quần áo, người Hà gia là ai đến?" Ba Dương giương mắt nhìn phòng họp, "Anh trai Hà Phong." "Hà tổng, thật sự là tuổi trẻ tài cao." Hà đại ca đẩy cửa bước vào, cùng ba Dương bắt tay, "Không dám không dám, Dương đổng vẫn khí phách như vậy, con trai ngài mới là trẻ tuổi tài cao." (chỗ này mình thay đổi xíu giữa ba Hà và ba Dương, không biết tác giả nhầm hay sao ý)
Hà đại ca lật xem tư liệu các hạng mục, ngẩng đầu giương mắt nhìn Dương Ngạn, "Tiểu Ngạn, em trai của anh ở chỗ em đã làm phiền em rồi."
Dương Ngạn lật lật tư liệu ngẩn người, "Đại ca, đâu nào, bọn em ở chung rất tốt." Hà đại ca nhìn mũ của Dương Ngạn, "Vậy sao, nhưng anh nghe nói..." Ba Dương đá chân Dương Ngạn, "Tiểu Hà à, bác xem tháng sau có ngày tốt, thừa dịp hạng mục lần này khởi công chi bằng cùng làm luôn một thể." "Vậy cũng tốt, cháu chỉ sợ quá nhanh thôi, Tiểu Ngạn có ý kiến gì không?" Dương Ngạn nắm chặt bút ký tên, cười cười, "Em và Tiểu phong từ nhỏ đã biết nhau, gần đây tình cảm cũng càng ngày càng tốt, em còn ước gì sớm định ra thời gian tiến hành một chút."
Từ công ty đi ra, Dương Ngạn lái xe có chút không yên lòng, cũng không biết vết thương của hắn sao rồi, lúc đó đầu óc mình bị rượu làm cho mê muội, không nghĩ tới mình vậy mà có một ngày không khống chế được chính mình. Còn chưa có vào cửa, từ xa đã nghe được mùi của Alpha khác, nhìn nhìn cánh cửa bị phá, tâm có chút trùng xuống, nắm chặt tay đi vào.
Khuê Mật hai chân bắt chéo hút thuốc nhìn Dương Ngạn, hai khí tức cường đại dồn vào một chỗ, Dương Ngạn tựa vào trên tường châm thuốc hút, "Cô tới đây làm gì?" Khuê Mật phun ra một ngụm khói, "Tôi nếu không đến, cậu ta liền ở đây đợi ngươi giết sao. Tôi muốn mang cậu ta đi."Dương Ngạn ngẩng đầu nhìn nàng, "Ta không đánh nữ nhân, hắn là người của ta, cô nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Ha, bây giờ nhìn anh ấy thật thê thảm, vết thương khắp người còn đang chảy máu, người bây giờ còn phát sốt." Em trai Khuê Mật ôm hòm thuốc đi ra, Khuê Mật liền đứng dậy đi đến trước mặt Dương Ngạn, dụi tàn thuốc vào áo y, "Mày đối xử với Omega của mình như vậy sao? Tao hôm nay nhất định phải mang cậu ta đi." Dương Ngạn cười nhạo một tiếng, hất tay nàng ra, "Cô xác định là cô có thể sao?"
Tiểu Omega đang ôm hòm thuốc sắc mặt khó coi, "Ca, nếu Omega bị thương mà không ở bên cạnh Alpha của hắn..., bệnh tình có thể sẽ càng thêm nghiêm trọng, chúng ta vẫn là..." Khuê Mật kéo mạnh cổ áo Dương Ngạn, "Nếu mày vẫn còn là một thằng đàn ông, thì đừng có giở trò khi dễ cậu ấy nữa, em trai, chúng ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com