Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

" Đệ sao vậy? Bị bệnh rồi à "

Thanh Minh đưa vươn tay kéo y lại gần rồi áp trán vào, hắn muốn xem thử thân nhiệt của tên ma quỷ này , có phải y đang ốm hay không. Đang mơ màng chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên Đường Bảo bị kéo cổ áo xuống, gương mặt Thanh Minh bất ngờ tới gần. Trán kề trán, sau đó lại rời ra. Y vẫn bất ngờ, cứ thế đứng yên bất động, mặt càng lúc càng đỏ hơn.

" Bình thường mà nhỉ, cái tên khốn nhà đệ có sốt đâu mà mặt đỏ thế hả? Y sư kiểu gì mà không biết tự chữa cho bản thân thế này....... chậc chậc, Đường Môn vô phúc quá đi "

Thanh Minh tặc lưỡi rồi quay gót bước đi, vừa nói gương mặt vừa tỏ vẻ tiếc nuối xen chút khinh khỉnh đáng ghét.

Nếu hắn mà biết trong đầu y đang nghĩ cái gì, chắc chắn hắn sẽ đánh cho cái đầu kia nở hoa mai luôn mất. Hình ảnh của giấc mộng xuân mấy hôm nay cứ liên tục luẩn quẩn trong đầu y. Y cứ nghĩ rằng mình chỉ mơ mỗi hôm đó thôi, nào ngờ nhiều đêm liên tiếp cứ bị dày vò bởi hình ảnh đại huynh trong mơ. Hôm thì hắn mơ đại huynh mặc sườn xám xẻ tà để lộ đôi chân dài trắng hồng, lớp áo căng mịn cứ thế bó sát lấy bộ ngực săn chắc của đại huynh. Hôm thì hắn mơ thấy đại huynh lúc còn thuở thiếu niên, nhìn cũng chỉ tầm 18-20 gì đó. Thân hình nhỏ bé hơn hắn cứ thế lọt thỏm giữa đống y phục rộng thùng thình của Thanh Minh hiện tại, gương mặt non nớt nhưng vẫn giữ được nét cáu kỉnh nhìn y chằm chằm rồi nhào tới thơm thơm. Còn nhiều giấc mộng khác mà hắn không tiện nhớ đến, sợ vị huynh đệ không chịu nghe lời kia tỉnh dậy giữa thanh thiên bạch nhật. Chính vì những giấc mộng xuân ấy mà y phải tự ép mình không tiếp xúc quá thân mật với đại huynh. Thanh Minh thấy hắn không còn bám víu mình như ngày trước nữa cũng không nói gì, hắn vẫn cư xử như bình thường nhưng có phần " cọc " hơn. Hắn dễ lên cơn đập các đệ tử Hoa Sơn hơn, hay khó chịu và luôn trong trạng thái sẵn sàng đập nát đầu lũ Tông Nam hay bất kỳ kẻ thiếu đòn nào gây sự. Y không biết vì sao Thanh Minh lại thế, dù hắn hay nóng tính và dễ kích động nhưng không đến mức như thế này. Phải chăng đại huynh y đang trong quá trình trẻ hóa, quay về thời kỳ phản loạn lúc dậy thì hay không đây.

" Đại huynh à, có phải dạo này hình như hơi khó tính hơn không? "

Đường Bảo hỏi hắn với tiếng khịt mũi đầy uất ức, tay xoa cái đầu đang sưng lên một cục do cú đấm lúc nãy. Rõ ràng đang nói bình thường, y thấy khô cổ nên lấy bình rượu Thanh Minh vừa dứt môi uống vài ngụm. Thế quái nào lại bị đại huynh đỏ bừng mặt một tay đấm vào đầu y. Rõ ràng ngày xưa cũng như vậy nhưng có có bị đánh tơi tả như thế này đâu, ấm ức quá đi mất

" Ai cho phép đệ tự ý lấy rượu của ta, đã ăn bám Hoa Sơn rồi lại còn muốn uống rượu á???? Có phải dạo này ta hiền quá nên tên khốn kiếp nhà đệ mới coi trời bằng vung, không xem ai gì đúng không hảaaaaaaa?!! Cái tên ranh con này "

Bốp...bốp
Lại vài đấm nữa được dơ lên hạ thẳng vào người y cho đến khi y ngã xuống, Thanh Minh lại không dừng chân đạp đạp cái thứ đang co quắp mình dưới đất kia. Sau một hồi " xoa bóp nhẹ nhàng " , hắn phủi tay rồi liếc nhìn thứ kia đang lộm cộm bò dậy.

" Aaaaa, sao huynh cứ thế mà đánh đệ mãi thế. Bộ ta đáng ghét thế sao "
" Ồ, giờ mới biết cơ à"
" Đại huynh à, ta làm gì sai chứ. Không phải ta vẫn một lòng một dạ nghe lời rồi bên cạnh đại huynh sao, ta ngoan thế còn gì "
" Cái thứ hư hỏng lắm mồm này ba hoa hay ghê nhỉ.... chậc chậc, từ khi nào chó con ta nuôi lại điêu ngoa thế này "

Nói rồi Thanh Minh tỏ ra vẻ bực bội, ngón tay không ngừng nhấn nhấn vào trán Đường Bảo mà khó chịu nói to

" Cái loại đi tìm ca kỹ, uống rượu tại thanh lâu như đệ thế nào là không hư hỏng? Lại còn lừa dối ta để bao biện nữa chứ. Ta dạy cho đệ mấy cái thô thiển như thế chắc, tên chết dẫm này "

Ca kỹ, thanh lâu gì cơ? Ai đi tìm cơ chứ, tai y bị lãng nên nghe nhầm chắc. Y mà cái loại đi tìm ca kỹ, uống rượu với mỹ nhân ở thanh lâu á.

" Đại huynh à, ta nghe lầm không vậy. Ai đi tìm ca kỹ, uống rượu tại thanh lâu cơ ?"
" Cái tên này, còn dám tỏ vẻ không biết áaaaa?!! Chắc ta phải chọc thủng cái đồ hư hỏng nhà đệ mất thôi, trời ơi "

Vừa than lên rồi hắn dùng bàn tay ôm mặt, xoa lên thái dương với vẻ giận dữ. Y thề với hắn là chỉ vào thanh lâu đúng một lần , chỉ một lần thôi. Đó là lúc y đi thanh lâu nhằm đánh lừa đại huynh rằng y ra ngoài tìm kiếm mỹ nhân, trêu hoa ghẹo nguyệt kèm với đó là là mấy ngày không gặp....... Từ từ, dạo gần đây không phải y cũng hay tránh né đại huynh sao, thậm chí có hôm còn không gặp nữa. Có khi nào.....

" Đại huynh này, có phải vì mấy hôm gần đây ta không thân mật với huynh nên huynh mới hiểu nhầm ta sao? "

Biểu cảm trên gương mặt Thanh Minh thay đổi, lập tức đỏ bừng lên, xoá tan sự cau có ban nãy và thay vào đó là sự ngượng ngùng, có đôi chút giận dỗi, ánh mắt chuyển sang hướng khác mà không nhìn y như nữa. Biết là đâm trúng tim đen hắn rồi, y nhếch mép cười rồi áp sát hắn vào một cái cây gần đó rồi chắn tay ngăn hắn chạy đi. Lợi dụng lúc hắn lơ là, y đưa tay nắm lấy gương mặt hắn, dịu dàng bóp má

" Có phải không đại huynh à, ta không đoán sai đúng chứ?!! "
" Đệ...đệ đang nói cái quái gì vậy hả, vì... vì sao ta phải hiểu nhầm một tên vô sỉ xấu xa như đệ chứ..."

Thanh Minh lại quay mặt sang một bên, mặt hắn đỏ lựng như muốn bốc khói, giọng nói lắp bắp vang lên phản pháo lại y. Nhưng dù hắn có quay như thế nào thì cũng nhanh chóng bị Đường Bảo xoay lại, ép hắn đối diện với y, người đang vô cùng thoả mãn với biểu cảm đáng yêu kia.

" Thế sao huynh lại nghĩ ta đi thanh lâu uống rượu tìm mỹ nhân, hửm? Đó chẳng phải là đại huynh đây thấy ta xa cách rồi suy bụng ta ra bụng người đó chứ ~"

Ngứa đòn quá, nếu bình thường thì Thanh Minh đã đấm y đến mức Đường Môn y cũng nhận không ra, thế mà hôm nay lại im lặng để im cho y nói. Điều đó chứng tỏ một điều duy nhất, y đã nói đúng rồi, không những thế hắn còn im lặng như ngầm thừa nhận nữa chứ.

Đường Bảo chỉ khẽ cười khổ, tâm trí y dành hết cho hắn rồi, làm sao có thời gian để tư tưởng đến người khác nữa chứ. Cùng hắn uống rượu kể lể này nọ vẫn thú vị hơn gấp vạn lần uống ở thanh lâu cùng nữ nhân. Cho dù rượu có nhạt nhẽo và dở tệ nhất thế gian, thì chỉ cần ngồi bên cạnh đại huynh nhấp môi thôi thì thứ rượu đó sẽ tự dưng hoá ngọt , vì đại huynh hắn ngọt ngào tuấn tú đến mức rượu cũng phải đổi thay bản chất. Chỉ cần nói thế thôi cũng có thể hiểu được sự tuyệt vời của đại huynh trong mắt y

Ghé sát vào tai Thanh Minh, phả hơi thở nóng ẩm vào tai, thì thầm bằng chất giọng hơi khàn đầy khiêu khích

" Huynh đang ghen khi ta ở bên cạnh người khác sao, đúng không hửm?"

Vì đang ghé sát tai nên y không thể nào nhìn thấy biểu cảm của Thanh Minh lúc này, nhưng cánh tai đang đỏ rực đã nói lên suy nghĩ của hắn.

" Ahhh, thật là vậy sao? Đại huynh "

Y gục đầu vào hõm vai hắn, hít hà hương mai nhạt hoà cùng mùi rượu đã tan dần. Vui quá đi mất, y không ngừng kìm chế bản thân không được làm càng. Chẳng ngờ kế hoạch lúc đó bây giờ lại thành công mỹ mãn, thu được kết quả lớn hơn ngoài dự kiến. Cuộc chơi đang dần nghiêng về hướng có lợi cho y rồi.

Đường Bảo còn khá mông lung về tình cảm của Thanh Minh dành cho mình. Hắn luôn cọc cằn và dễ giận dữ nên khá khó để xác nhận tâm tư của hắn. Nếu không chịu đau do bị tẩn cho nhừ người sau những hành động thân mật, lan truyền tin xấu khiến hắn hiểu lầm thì làm sao y biết được chứ. Đúng là phải nằm gai thì mới nếm được mật ngọt mà.

" Cút ra, không ta giết đệ bây giờ "

Thanh Minh nãy giờ im lặng do thẹn quá hoá giận, dù sao hắn cũng vừa bị y đâm trúng tim đen cơ mà, không giận thì làm sao còn là Mai Hoa Kiếm Tôn nữa chứ. Hắn vẫn đỏ mặt nhưng lại lên tiếng đe doạ, hai tay dơ ra trước ngực y đẩy đẩy ra. Nhưng y nào có thể cho hắn thoát ra dễ dàng như thế, y vẫn vững chắc đè cơ thể Thanh Minh vào thân cây, nhất quyết không buông

" Ta cứ không buông đấy, huynh làm gì được ta nào. Giết ta? Không phải điều đó làm trái tim huynh đây đau sao "

Mạnh mồm khiêu khích trêu chọc là thế, nhưng y lại đụng nhầm người. Đúng là Thanh Minh không giết y, nhưng đánh thì vẫn thoải mái như thường. Một cú lên gối hoàn hảo nhắm thẳng vào bụng khiến y nhăn mặt. Yếu thì làm sao ra được gió, huống chi là một cơn cuồng phong mang tên Thanh Minh. Y lập tức thu tay ôm bụng , chân loạng choạng lùi lại vài bước rồi nhanh chóng ngã ra sau, lưng trực tiếp chạm đất.

" Đại....đại huynh thật độc ác.... chết tiệt...đau quá "

Nhìn y nằm đó nhăn nhó lăn lộn , Thanh Minh liếc nhìn với gương mặt cau có vẫn hơi ửng đỏ, cất tiếng chửi bới

" Đáng đời cái tên khốn kiếp nhà ngươi, ranh con láo toét "

Vứt lại câu chửi cho tên đần độn đang kêu gào trên đất, Thanh Minh dùng kinh công mau chóng rời đi, dứt khoát vứt lại Đường Bảo tại nơi đó, không thèm quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com