Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥
[ABO] Thèm Muốn - Đóa Hoa Lan Không Về [Fanfic]

[ABO] Thèm Muốn - Đóa Hoa Lan Không Về [Fanfic]

13,691 1,072 31

Cp: Hoa Vịnh (Enigma) nữa đầu vì Thịnh Thiếu Du (Alpha cấp S) nên chấp nhận nằm dưới, sau anh Thịnh truy Hoa Lan nhỏ tự nguyện cho nhỏ đè, cố định cuối truyện. Giới thiệu: Hoa Vịnh biết, để chạm được tim người đàn ông này, cậu phải viết lại "kịch bản" cho cuộc đời mình. Không thể tấn công, không thể cầu xin, chỉ có thể lặng lẽ tiến gần, từng bước, từng chút một."Nếu thứ anh cần là niềm kiêu hãnh trọn vẹn. Em sẵn sàng cho anh điều ấy."Thịnh Thiếu Du nheo mắt, nụ cười nghi hoặc vẽ thành đường cong nhạt trên môi: "Thứ gì trên đời cũng có cái giá được ghi trên đó. Cậu muốn gì để đổi?"Một Alpha đỉnh cấp - sinh ra để thống trị - nhưng lại bị chính máu mủ phản bội, hủy đi khả năng sinh sản, cướp mất lòng tin vào tình thân và tình yêu. Anh đã quá quen với sự dối trá, không mấy tin mấy lời đường mật ve vãn này.Hoa Vịnh nhìn anh, ánh sáng trong đôi mắt đen lay động, tựa như đang che giấu cả bầu trời thương yêu trong đó. Cậu khẽ đáp: "Em chỉ muốn... tình yêu của anh."Nghe đến đó, một tiếng cười bật ra nơi khóe môi Thịnh Thiếu Du - trầm thấp, lạnh nhạt, pha chút châm biếm hỏi: "Nếu tôi không có thứ đó để cho cậu thì sao?"Hoa Vịnh mỉm cười, nụ cười yếu ớt đến mức như chỉ cần gió lướt qua rồi tan biến. Cậu khẽ nói: "Em vẫn sẽ cho anh mà."Tim Thịnh Thiếu Du lặng thinh, sửng sốt nhìn cậu."Chỉ là... cho xong rồi. Em sẽ chết." Giọng cậu nhỏ đến mức như thì thầm, nhưng từng âm vẫn vang lên rành rọt, cắm sâu vào tim người đối diện - như một lời nguyền nhẹ nhàng mà tuyệt vọng.…

[Song Tính] Tinh Tế Chi Vịt Ngốc Yêu Ngài

[Song Tính] Tinh Tế Chi Vịt Ngốc Yêu Ngài

12,242 486 5

Ngày ấy, giữa muôn loài kiêu hãnh, có một chú vịt vụng về, xấu xí nhưng trái tim lại thuần khiết đến ngốc nghếch. Cậu dồn hết can đảm, ngẩng đầu đối diện cùng khổng tước cao cao tại thượng, khẽ run rẩy thổ lộ:"Em thích ngài... thật sự rất thích ngài." Sợ rằng lời nói kia quá mong manh để người ta tin, cậu cuống quýt, lắp bắp như kẻ mộng du:"Thích... thích nhiều lắm, nhiều lắm luôn."Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng lạnh lùng.Vịt nhỏ bèn run giọng hỏi:"Ngài tin em đi... được không?" Khổng tước nọ rốt cuộc cũng cúi mắt, đôi môi khẽ nhếch, không phải mỉm cười dịu dàng với em, mà là một nụ cười khinh khỉnh. Ánh mắt ấy thăm dò em đầy sắt lạnh. Nhưng dù như vậy em vẫn không bỏ cuộc, biết bao lần vịt ngốc vẫn kiên trì bày tỏ, dốc cạn lòng mình, trao tất cả những gì có thể trao, mặc kẻ kia sỉ nhục, mặc bản thân bị chà đạp. Chỉ để chờ một ánh nhìn, một chút tin tưởng."Em thật sự thương ngài... ngài có tin không?" Em chân thành đến thế nhưng những gì nhận lại từ ngài, chưa từng là sự tin tưởng, chỉ toàn cay đắng và tổn thương. Sau bao lần, vịt ngốc ấy dần hiểu ra, không nói nữa, lủi thủi quay lưng. Thôi không chạy theo, không khẩn cầu, không ngẩng đầu nhìn lên đôi cánh lộng lẫy kia nữa. Bởi sâu nơi trái tim vốn ngốc nghếch ấy, hy vọng của cậu đã chết, tình yêu đã bị dập tắt triệt để.Không gian tĩnh lặng đến rợn người. Vị khổng tước đầy cao ngạo ngoảnh lại, mới chợt ngợ ra... Trong lặng lẽ, bản thân đã mất em rồi. Một nỗi đau xuyên thấu tâm can cuộn trào.…