Có những người ta không còn gặp lại,nhưng ký ức về họ vẫn dừng lại ở một nơi cố định.Như ánh đèn trên tháp Namsan mùa đông năm đó."Chúng ta yêu nhau ở nơi không nên có tình yêu. Nhưng nếu được chọn lại, anh vẫn chọn em."---written by janviermain: park jimin x park chaeyoung…
EDIT: janvierHOÀN EDIT: 11.5.23BETA: Đang trong quá trình Beta.- Chúng ta ly hôn đi. - Được. Chỉ hai câu nói, cuộc hôn nhân bảy năm của Park Jimin và Park Chaeyoung kết thúc. Năm đó, khi cô còn là một cô học sinh cấp ba, còn anh là gia sư của cô. Trong đêm sinh nhật của cô hai người phát sinh quan hệ nam nữ, nàng có bầu, bọn họ buộc phải kết hôn. Anh vì bị ép buộc kết hôn với cô nên cho rằng cô là một phụ nữ âm hiểm, suốt bảy năm trời lạnh nhạt với cô. Sau bảy năm cố gắng cũng không có được tình yêu từ anh, cô đành buông tay quyết định ly hôn. Thời gian sau khi ly hôn mọi chuyện chợt thay đổi.…
Văn án:Tầng ba - lãnh địa bất khả xâm phạm của khối 11, nơi hội tụ những "xã hội đen" có thẻ học sinh.Một ngày đẹp trời, lớp 10A1 - lớp chọn khối 10 - được lệnh chuyển phòng lên tầng ba vì... trường sửa chữa.Dương Gia Nhiên, "con nhà người ta" chính hiệu: học giỏi, ngoan ngoãn, gương mặt như thiên thần trong truyện tranh, trở thành "hàng hiếm" nổi bật giữa đám cá mập đang rình mồi.Lần đầu tiên chạm mặt:Nhà vệ sinh tầng ba, một cái đá thô bạo vào chân."Đi đứng kiểu gì vậy, nhãi con?"Phó Duy, học sinh cá biệt lớp 11D - tai to mặt lớn trong khối, nhìn cô bằng ánh mắt nửa cợt nhả, nửa chán đời.Ai ngờ, chính cái lần "đá nhầm người" đó, lại đạp cho anh rơi cmn vào lưới tình.…
Giữa ngã tư phồn hoa rực rỡ ánh đèn, em từng nằm mơ thấy mình trong vòng tay anh - người khoác áo sơ mi trắng, bờ vai gầy và ánh mắt yên tĩnh nhìn trời sao. Thời gian như dòng sông lặng lẽ trôi qua, xoa dịu những vết thương cũ, để lại trong lòng em những hồi ức không thể nào quên.Em yêu cả vũ trụ rộng lớn trong trái tim anh, yêu cả sự dịu dàng và kiên định của anh giữa những xô bồ của cuộc sống. Nhưng rồi, giữa đêm khuya tịch mịch, khi ngoảnh đầu nhìn lại, mọi thứ chỉ còn là hoài niệm. Làn gió nhẹ lướt qua lầu cao, chẳng còn ai đứng đó chờ đợi như xưa.Một câu chuyện về những năm tháng thanh xuân, về tình yêu không trọn vẹn nhưng đẹp đẽ và sự tiếc nuối chẳng thể phai mờ. Bởi đôi khi, chúng ta gặp được nhau vào thời điểm sai lầm, để rồi mãi mãi chỉ có thể nhìn lại và mỉm cười buồn bã trong ký ức.…
Văn án:Cô ấy bệnh không hề nhẹ, nhưng lại thích anh.Vậy anh đây tạm thời tin rằng cô không có bệnh vậy.- Park Jimin-----* Chuyển ver by janvierTác giả gốc: Trúc Dĩ* Tác phẩm sẽ được chỉnh sửa một vài chi tiết để phù hợp với bối cảnh, nhân vật chuyển ver và vừa ý tác giả chuyển thể. Ngay khi nhận được phản hồi tiêu cực từ phía tác giả gốc, truyện sẽ bị gỡ bỏ.…
" Nếu có ngày gặp lại tôi sẽ đưa người một bó hoa sơn trà. Trong trí nhớ hữu hạn này, người vẫn luôn tuyệt vời như thế, trên vạt áo luôn phảng phất hương thơm nhấn chìm cả thời niên thiếu của tôi..."…
Hoá ra bông hoa ấy không dành cho tôi,chỉ là tôi đi ngang qua lúc mùa hoa đẹp nhất. Hoá ra em chưa bao giờ yêu tôi,chỉ là tôi đi ngang qua lúc người cô đơn nhất,chỉ là em luôn nhìn về phía rạng đông,nơi có chàng trai mặc bộ vest đen,cũng chỉ là chàng trai đó chẳng phải tôi....Seris:Chute dans le ciel de Paris1.Chỉ là...2.Em yêu anh…
ai nói, con người mới có cảm xúc? ai nói, con người mới biết thương yêu? ai nói, con người mới có thể chịu tổn thương? cuộc sống luôn tồn tại sự kì diệu!…