Chương 3: Hang Động, Bản Năng và Dấu Vết
Cái chạm của Taerae lên trán Hanbin, vốn chỉ là một hành động vô thức của sự quan tâm, lại trở thành ngòi nổ thiêu rụi lớp vỏ bọc mong manh của lý trí. Đối với Hanbin, cơ thể cậu, vốn đã rực cháy bởi kỳ phát tình đầu tiên đột ngột ập đến, giờ đây như được tiếp thêm hàng vạn tia lửa. Mùi Vanilla ngọt ngào, non nớt của Omega đang phát tình bùng lên mãnh liệt, lấp đầy không gian chật hẹp của hang động, tấn công trực diện vào khứu giác của Taerae.
Hanbin bật ra một tiếng rên khẽ "Ư...ưm..", thứ âm thanh yếu ớt và đầy gợi cảm mà chính cậu cũng chưa từng nghe thấy từ bản thân. Cơ thể cậu uốn cong lại, tìm kiếm sự tiếp xúc, theo đúng bản năng nguyên thủy của một Omega tìm kiếm Alpha trong kỳ phát tình. Lý trí của cậu gào thét – Không được! Taerae là đối thủ! Đây không phải lúc! Phải che giấu! – nhưng tiếng nói đó quá yếu ớt trước sự thôi thúc cuồn cuộn đang lan tràn trong huyết quản. Mắt cậu nhòe đi, chỉ còn thấy hình bóng mờ ảo của Taerae trong bóng tối.
Taerae sững sờ trước sự phản ứng dữ dội của Hanbin. Mùi Vanilla đột ngột mạnh mẽ đến nghẹt thở, khác xa với mùi hương ngọt ngào, dễ chịu mà anh thường ngửi thấy ở cậu. Đây là mùi pheromone của một Omega đang khao khát sự kết nối, mùi hương bản năng nhất, tinh khiết nhất của kỳ phát tình đầu tiên. Nó tác động mạnh mẽ đến Taerae Alpha, như một lời mời gọi không thể từ chối, một mệnh lệnh sinh học khắc sâu trong DNA.
Bộ não của Taerae dường như ngưng hoạt động. Mọi suy nghĩ về đối thủ, về hoàn cảnh, về việc tìm kiếm sự giúp đỡ đều tan biến. Chỉ còn lại bản năng. Bản năng của một Alpha bị thu hút không thể cưỡng lại bởi mùi hương của một Omega đang phát tình. Cơ thể anh phản ứng ngay lập tức. Mùi Gỗ Tuyết Tùng của anh cũng bùng lên mạnh mẽ, mang theo sự áp đặt, sự chiếm hữu, sự đáp trả của một Alpha trước lời mời gọi bản năng nhất. Anh cảm thấy nóng bừng, cơn rut Alpha bất ngờ ập đến, mạnh mẽ và dữ dội, như một con sóng thần cuốn trôi mọi lý trí, mọi rào cản xã hội.
Anh không còn là Kim Taerae, học bá lạnh lùng, nam thần hoàn hảo, người mang gánh nặng kỳ vọng. Anh chỉ còn là một Alpha, bị điều khiển hoàn toàn bởi bản năng nguyên thủy nhất. Hanbin cũng không còn là Oh Hanbin, học bá thiên thần, đối thủ đáng gờm, người cậu cần giữ khoảng cách. Cậu chỉ còn là một Omega, đang trải qua kỳ phát tình đầu tiên, hoàn toàn dễ bị tổn thương và khao khát sự xoa dịu từ một Alpha.
Trong bóng tối mịt mờ của hang động, giữa tiếng mưa rơi như gào thét bên ngoài, hai con người, vốn là hai cực đối lập bị đẩy vào một cuộc cạnh tranh không khoan nhượng, giờ đây lại bị kéo lại gần nhau một cách tàn bạo bởi sợi dây liên kết bản năng nhất. Taerae vô thức tiến lại gần Hanbin, bị dẫn lối bởi mùi hương mê hoặc. Hanbin, cơ thể run rẩy, yếu đuối nhưng lại theo bản năng vươn tới, tìm kiếm sự giải thoát khỏi cơn thiêu đốt.
Cái chạm đầu tiên. Không còn là sự vô tình, mà là sự kết nối của da thịt nóng bỏng. Taerae vòng tay ôm lấy Hanbin, cảm nhận cơ thể mềm mại, nóng ran của cậu đang rúc sâu vào lòng mình. Hanbin vùi mặt vào ngực Taerae, hít lấy mùi Gỗ Tuyết Tùng mạnh mẽ đang xoa dịu cơn bão trong cơ thể mình. Đó không phải là Taerae mà cậu biết – lạnh lùng, xa cách – mà là một Alpha thuần túy, mạnh mẽ và đầy trấn an trong khoảnh khắc này.
Lý trí của cả hai chỉ còn là những mảnh vụn vỡ nát. Mọi giới hạn xã hội, mọi quy tắc, mọi sự đề phòng đều bị bản năng nguyên thủy nhấn chìm. Chỉ còn lại hai cơ thể, bị điều khiển bởi nhu cầu sinh học mãnh liệt nhất, hòa quyện vào nhau trong bóng tối. Tiếng mưa ngoài hang động dường như càng làm tăng thêm cảm giác cô lập, tách rời họ khỏi thế giới bên ngoài, chỉ còn lại không gian riêng này, nơi bản năng thống trị.
Không có lời nói. Chỉ có những tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ khẽ khàng, tiếng da thịt cọ xát, và mùi pheromone nồng đậm lan tỏa. Mùi Vanilla ngọt như mật quyện chặt lấy mùi Gỗ Tuyết Tùng mạnh mẽ, tạo nên một hỗn hợp hương thơm nguyên thủy, mãnh liệt, minh chứng cho sự kết nối đang diễn ra. Mỗi cái chạm, mỗi sự vuốt ve, mỗi sự xâm nhập đều được bản năng dẫn dắt, không có sự suy nghĩ, không có sự tính toán.
Đối với Hanbin, đó là sự giải thoát khỏi cơn đau và sự thiêu đốt giày vò. Cậu bấu chặt lấy Taerae, bị cuốn theo từng chuyển động của anh, chỉ biết thả lỏng và đón nhận sự xoa dịu mà cơ thể Alpha của anh mang lại. Mọi thứ thật mơ hồ, như một giấc mơ cuồng nhiệt và hỗn loạn, nhưng đồng thời cũng thật thực tế, từng cảm giác, từng va chạm đều được ghi sâu vào tiềm thức.
Đối với Taerae, đó là sự đáp trả không thể cưỡng lại trước lời mời gọi của Omega. Anh mất kiểm soát hoàn toàn, bị cơn rut Alpha chi phối. Anh chỉ biết hành động theo bản năng sâu thẳm nhất, chiếm hữu, đánh dấu, và kết nối với Omega đang ở trong tầm tay mình. Sức mạnh và sự mãnh liệt của Alpha trong kỳ rut được thể hiện rõ rệt, không có sự kiềm chế, không có sự thương xót, chỉ có nhu cầu bản năng cần được thỏa mãn. Anh "hành" Hanbin, đúng như bản năng mách bảo, muốn khẳng định sự chiếm hữu của mình, dù chỉ là trong cơn mơ hồ.
Thời gian trong hang động dường như ngừng trôi, hoặc trôi đi rất nhanh trong vòng xoáy của bản năng. Tiếng mưa dần nhỏ lại, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng mệt mỏi. Ánh sáng lờ mờ của bình minh bắt đầu len lỏi vào cửa hang.
Cơn bão bản năng dần lắng xuống, để lại sự kiệt sức và một cảm giác trống rỗng. Hanbin nằm bất động, cơ thể rã rời, nóng ran và đau nhức. Cậu chỉ kịp cảm nhận một cái chạm cuối cùng ở cổ, một cảm giác nóng ấm, trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối. Cậu đã kiệt sức hoàn toàn và ngất lịm đi.
Taerae nằm bên cạnh Hanbin, hơi thở còn hổn hển. Cơn rut Alpha đã qua đi, để lại sự mệt mỏi rã rời và một cảm giác kinh hoàng từ từ ập đến. Anh nhìn xuống Hanbin đang bất động trong vòng tay mình. Cậu trai học bá với nụ cười rạng rỡ giờ đây xanh xao, mệt mỏi, cơ thể đầy những dấu vết của đêm qua. Mùi Vanilla ngọt ngào vẫn còn vương vấn, nhưng không còn mãnh liệt và mời gọi như trước nữa.
Lý trí dần trở lại. Taerae nhận ra mình đã làm gì. Trong cơn mơ hồ, trong sự chi phối của bản năng, anh đã... cùng Hanbin trải qua kỳ phát tình. Và rồi, trong khoảnh khắc cuối cùng của sự mất kiểm soát, ngay sau khi định thần lại một chút trước khi Hanbin hoàn toàn lịm đi, bản năng Alpha đã thôi thúc anh làm điều đó – để lại một dấu đánh dấu tạm thời (temporary mark) trên tuyến mùi của Hanbin ở cổ. Đó là một dấu vết sinh học, một lời khẳng định tạm thời về sự chiếm hữu, một sợi dây liên kết mong manh nhưng có thật, được tạo ra bởi bản năng trong đêm mưa định mệnh.
Anh nhìn vết đánh dấu mờ nhạt trên làn da trắng của Hanbin. Đó là bằng chứng không thể chối cãi về những gì đã xảy ra. Kinh hoàng. Hối hận. Và cả một sự bối rối tột cùng. Đối thủ của anh. Học bá Omega mà anh luôn so kè. Giờ đây, họ đã bị ràng buộc bởi một điều gì đó sâu sắc hơn, nguyên thủy hơn bất kỳ cuộc cạnh tranh nào.
Tiếng mưa đã tạnh. Ánh sáng ban mai ngày càng rõ hơn. Taerae nhìn Hanbin đang say ngủ trong vòng tay mình, cảm giác nặng trĩu đè lên lồng ngực. Chuyện này chưa từng xảy ra. Chuyện này không được phép xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra rồi. Trong hang động nhỏ bé này, bản năng đã chiến thắng lý trí, để lại một dấu vết không chỉ trên cơ thể, mà còn trong cuộc đời của cả hai.
"//...//": góc nhỏ của t/g
//Phản ứng của bé Bin nhà ta sau khi tỉnh dậy sẽ ra sao đây🤔//
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com