Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Em nhìn gã tức giận bỏ đi mà trong lòng khó chịu vô cùng, cảm giác tội lỗi cứ thế bao trùm lấy em. Em đã sai ở đâu rồi sao? Nhưng rõ ràng gã là người sai, là gã đã nhúng tay vào chuyện riêng tư của em.

Sau một hồi ngồi suy nghĩ, đúng hơn là thời gian để gã nguôi ngoai, em đợi mãi nhưng chẳng thấy bấy kỳ động tĩnh hay một dấu hiệu nào báo rằng gã sẽ vào đây với em, gã chắc là giận em lắm.

Và trong khoảng thời gian đó em đã nhận ra một điều rằng là em đã sai, sai từ ngay lúc đầu.

Là do em cố chấp cho rằng mình đúng, là do em cứng đầu. Gã đã đối xử quá tốt với một người dưng như em, thế nhưng em lại vô ơn mắng nhiếc, đẩy mọi tội lỗi lên đầu gã. Gã đã cứu lấy cái mạng nhỏ không đáng sống của em, thế mà em lại có những lời lẽ thậm tệ đối với gã như thể gã là người có lỗi.

Là do em quá ngu ngục, mê mụi một kẻ không đáng tin cậy, em đã sai ngay từ lúc này. Có lẽ vì chuyện giữa em và Jungkook nên đã phần nào to lớn ảnh hưởng đến cảm xúc lẫn lí trí và cả trái tim của em.

Em nợ gã một lời xin lỗi và một lời cảm ơn.

Em xỏ đôi bàn chân vẫn đang không ngừng chảy máu thấm qua lớp băng gạc trắng tinh vào đôi dép bông hình con gấu được đặt ngay ngắn hướng vào giường
-Aaa...rát quá...
Em rên nhỏ trong miệng, chống tay lên thành tường và chầm chậm di chuyển về phía cửa ra vào. Mỗi bước chân là mỗi lần em đau rát đến toát mồ hôi hột thế nhưng em vẫn cố cắn răng chịu đựng bước tiếp

Bước ra khỏi căn phòng, thứ đập vào mắt em là hình ảnh của gã đang nằm ngủ say sưa ở trên sopha. Coi gã ngủ ngon giấc chưa kìa, thế mà em lại tưởng gã tức giận bỏ ra ngoài rồi cơ chứ.

Em tiến đến, chậm rãi quỳ xuống sát gần gã, vén lên những cọng tóc đang vô cùng thích thú trong việc chích vào mắt gã. Gã ngủ trông bình yên đến kì lạ làm em nhớ Jungkook vô cùng. Lúc ngủ Jungkook cũng trông bình yên và đẹp trai như vậy đấy. Nhưng thật tiếc rằng có lẽ em sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy được hình ảnh say ngủ của Jeon Jungkook thêm lần nào nữa.

-Xin lỗi anh! Tôi...sai rồi-Em nhỏ giọng cất tiếng, bởi em sợ tiếng nói của mình làm gã thức giấc mất, nếu gã mà tỉnh dậy thực sự em sẽ rất khó xử.

-Zzzz😴

-Đáng ra tôi không nên tức giận, không nên lớn tiếng với anh. Anh là ân nhân cứu mạng tôi, là người đã ở cạnh tôi khi tôi tyệt vọng nhất thế nhưng tôi lại...

-Xin lỗi anh! Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc xin lỗi anh cả...ơn cứu mạng của anh nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ trả

-Cảm ơn anh nhiều!

-Bây giờ có lẽ tôi phải đi rồi! Nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Sau khi nghe tiếng cánh cửa khép lại một cái "Rầm" gã mới mở mắt ra. Căn bản là gã chưa từng ngủ, những lời nói, những hành động của em gã đều biết và nghe không thiếu một chữ. Gã ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc đang rối và xù lên của mình rồi tự động bật cừoi. Nụ cười ấy, chính gã cũng chẳng hỉu vì sao lại có.

( Chúng ta cùng tua về trước chút nhé)

—30 phút trước—

Gã đã rất bực mình vì thái độ lẫn cách cư xử vô cùng cứng đầu và trẻ con của em. Em thật sự không hỉu lời gã nói hay sao. Gã chung quy cũng chỉ muốn tốt cho em, đúng là gã có hơi vô duyên khi xen vào chuyện của em nhưng mà cũng là vì gã...

Cách đây 20 năm về trước, gã cũng đã từng chứng kiến, đúng vào nơi sân thượng ấy, cũng đúng ở vị trí ấy, mẹ gã đã mĩm cười trong nước mắt, vẫy tay chào tạm biệt gã rồi cũng nhảy xuống, hoà mình vào dòng xe vội vàng, tấp nập bên dưới mặc kệ gã gào thét, khóc lóc đến khan cả cổ họng. Tất cả là do lỗi của gã, nếu ngày hôm ấy gã chạy đến bên cạnh mẹ mình an ủi, khuyên ngăn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng gã vẫn chưa từng một lần thôi cảm thấy ân hận và thôi dằn vặt bản thân mình.

Căn bản là năm đó gã vẫn còn quá nhỏ, chỉ vừa tròn năm tuổi đã phải chứng kiến cảnh mẹ mìn tự vẫn nhưng gã lúc đó vẫn chưa nhận thức được sự việc, vẫn chưa hay biết đến hai chữ "tự vẫn".

Cuộc đời sao mà tàn nhẫn, khắc nghiệt quá!

Hình ảnh ấy ngày này qua năm nọ vẫn luôn ám ảnh gã vẫn luôn làm gã đau lòng, bởi vì gã không muốn phải ôm thêm bất kì nỗi ân hận nào nữa nên mới cứu em. Nếu gã bỏ mặt em muốn làm gì thì làm, có lẽ lương tâm gã sẽ cắn rứt đến chết mất.

Thà là em mắng gã, em ghét gã, em trách gã lo chuyện bao đồng còn hơn là việc gã nhìn thấy chết mà không cứu.

Gã nằm ngịch điện thoại với mong muốn phần nào sẽ xua tan đi được sự chán nản và bực bội trong lòng thì bỗng nghe được tiếng bước chân đang từ từ tiến về phía mình. Công nhận là gã tay nhanh hơn não, chưa kịp nghĩ nhiều, gã đã tắt điện thoại cái rụp và giả bộ chìm vào giấc ngủ.

Gã hí một mắt, liền thấy em đang quỳ xuống bên cạnh gã và bất ngờ hơn nữa là còn vén tóc cho gã.

Hy vọng cái rùng mình ấy không làm cho em để ý đến. Chắc là em không biết rằng gã đã phải nín thở đâu nhỉ? Chỉ vì gã sợ rằng một hơi thở của mình cũng có thể sẽ khiến em nhận ra là gã còn thức giấc.

(Quay lại thực tế nào)

Em tàn nhẫn thật đấy, bỏ đi mà chẳng một lời từ biệt, chỉ đợi lúc gã say giấc mới nói sao? Tại sao không đợi gã tỉnh rồi cùng nhau nói chuyện?

Mà thôi mặc kệ đi, dù gì em cũng đã nhận ra sai lầm của mình, như thế cũng đủ làm gã cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Em nói rằng chũng ta nhất định sẽ gặp lại sao?
"Chắc chắn sẽ như vậy rồi! Chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

kim_t_hyungie đã đăng tải một ảnh mới:


k_t_hyungie: Nhiệt tình cộng với ngu dốt sẽ bằng phá hoại. Vậy còn cứng đầu cộng với ngu ngốc sẽ bằng gì ấy nhỉ!?

p_j_minn, k_s_jinn 710k đã thích

p_j_minn: Gì nghe kinh thế?

↪️ k_t_hyungie: Nít nôi biết gì mà nói?

↪️ p_j_minn: nít nôi cái đầu b**i

↪️ k_t_hyungie: bài viết của tao đừng có mà chửi bậy!

k_n_joon: chết đi là vừa á em troai:>>

↪️ k_t_hyungie: cẻm ơngg câu trả lời rất tích cực từ ông anh

↪️ k_n_joon: hong có gì đâu em trai iêu zấu

Min_jie: đẹp trai hết phần thiên hạ rồi đấy oppa ơi~~

Yoomie120: concept này hợp với anh quá đi mất

Suyeon-nie: bằng gì thì cệ nó đi anh quan trọng anh đẹp trai là được rùi! I love youu❤️

Nhấn vào đây để xem thêm bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com