Song Hoa đem bữa tối đến khiến tôi ngạc nhiên. Cô thực sự đã quyết định khiến tôi thích cô trở lại. Không biết Taehiong cũ có thề thốt hứa hẹn gì với cô không hay là đang yêu nhau mặn nồng các kiểu nên tôi không biết phải xử lí như thế nào. Song Hoa có vẻ sốt sắng. Đôi mắt cô long lanh như hai viên ngọc đen. Đuôi mắt trái cô có một nốt ruồi. Mái tóc đen dài của cô búi cao và gọn.
- Là ta tự tay nấu, huynh mau ăn đi kẻo nguội.
- Cảm ơn...
Song Hoa nấu những món trông rất ngon mắt. Tôi có nhìn thấy đôi bàn tay bị trầy xước và băng bó nhiều chỗ của cô. Cô bị bỏng khi nấu nướng, vì trước đó khi Song Hoa đến thăm tôi thì tay cô vẫn lành lặn. Rõ ràng bàn tay xinh đẹp trước đó là bàn tay của một tiểu thư nhà quyền quý, trắng muốt và thon thả. Giờ nó chi chít sẹo và băng vải. Song Hoa ngồi mà không để tay lên bàn, nhưng tôi đã phát hiện từ lúc cô mở cửa đi vào. Tôi nhón một ít và đưa lên miệng. Ngon, nhưng hơi nhạt.
- Đồ ăn ngon lắm, cô không ăn sao?
- À, ta đã ăn rồi, những thứ này là nấu cho huynh...
- Cảm ơn. Tay của cô...
- À không có gì, ta chỉ hơi bất cẩn.
Tôi nhíu mài, vươn người sang nắm tay cô đưa lên nhìn. Rõ ràng nó thực sự trông rất đau, nhưng cô sao lại tươi cười như vậy? Không có cảm giác gì với cô, nhưng tôi vẫn đau lòng lắm.
Song Hoa giật tay lại và giấu đi, mặt đỏ ửng.
- Huynh đừng làm ta khó xử, ta chỉ là có chút bất cẩn thôi. Huynh ăn đi, ta phải trở về rồi.
Rồi Song Hoa đứng dậy đi, đến cửa, cô còn ngoản lại nhìn tôi, môi run run, rồi đi ra ngoài. Có một tên đứng cầm đèn chờ ở ngoài sẵn, rồi hai người rời đi. Tôi ngồi đó, không nhúc nhích. Cảm giác như mình đã làm gì đó sai trái lắm rồi...
Yoongi đến và dọn bát đũa sau khi tôi ăn xong mà không cần tôi phải gọi. Người cậu nhỏ thó nhưng rất nhanh nhẹn. Tóc cậu vẫn thơm thoang thoảng mùi gỗ thông. Tôi ngồi trên giường nhìn cậu lau dọn. Cậu làm rất thành thục. Cho thức ăn thừa vào một chậu, bát đũa bẩn vào một chậu, thay khăn trải bàn bằng một cái khăn trải bàn khác, vắt cái khăn bẩn lên vai, rồi bưng cả hai cái chậu đi ra ngoài. Trông có vẻ nặng quá, tôi rất muốn giúp. Vừa đứng lên thì Yoongi đã mở được cửa và chuẩn bị đi ra ngoài. Sực nhớ gì đó, cậu quay lại, cúi người một cách khó khăn.
- Xin lỗi công tử, ngài có quần áo cần để giặt không ạ?
Cậu thấy tôi đang đứng.
- À, công tử cần gì sao?
- Không có, nhưng ta muốn giúp cậu. Đưa cho ta một chậu đi.
- Cảm ơn lòng tốt của công tử. Tiểu nhân tự làm đ-
Chẳng cần cậu nói hết câu, tôi mạnh tay giật lấy chậu bát đũa vì nó nặng hơn. Còn cả khăn trải bàn nữa, nó bẩn như vậy mà cậu lại để nó trên vai. Tôi cũng giật xuống rồi cầm trên tay của mình luôn. Thật không thể chịu nổi.
- Công tử...
- Không được nói gì nữa, cứ để ta làm. Đây là mệnh lệnh.
Yoongi im ru nhìn tôi. Cậu không nói gì, rồi nhường đường cho tôi đi trước.
- Yoongi đi trước đi, ta không biết chỗ để những thứ này.
Rồi cậu nhè nhẹ bước lên phía trước tôi. Tôi đi sau lưng, và nhìn cậu từ phía sau theo một góc độ khác. Giờ tôi mới biết, cậu nhỏ con đến vậy. Vai cậu ngắn, và cơ thể cậu tí tẹo như bị suy dinh dưỡng vậy. Chiều ngang cái chậu thậm chí trông còn lớn hơn chiều ngang của cậu. Vậy mà lúc nãy Yoongi bưng một lượt hai chậu, thì cậu gãy xương mất.
- Chậu nặng như vậy mà cậu ôm một lượt hai chậu thì chết mất.
- À, không sao, tôi đã quen như vậy rồi.
Tôi nối bước theo Yoongi đi vào căn bếp. Chỗ này khuất sau dãy phòng sang trọng tôi ở. Tay tôi thì bê cái chậu, mắt tôi thì nhìn xung quanh. Chiếc bàn lớn ở giữa phòng có để dao và các dụng cụ nấu nướng, bên phải là bếp lò, cạnh bếp lò là chỗ trũng để rửa bát. Các tủ đựng thức ăn lắp dọc theo tường. Ở góc trong cùng, chỗ xa nhất tính từ cửa ra vào, có một cánh cửa khác đang đóng chặt. Tôi đặt chậu bát đũa bẩn xuống.
- Này Yoongi, ta thấy ở kia có cánh cửa, nó dẫn đi đâu vậy?
Yoongi quay sang nhìn theo hướng tôi chỉ.
- Đó là phòng tiểu nhân.
- Phòng cậu sao? Hẳn là nó giống những căn phòng ngoài kia.
- Dạ, vâng, cũng giống... Tiểu nhân ngủ ở đây nên có việc gì cần công tử cứ gọi.
- Ồ, thật sự ta không muốn làm phiền cậu kiểu giữa đêm gọi cậu tới đâu. Ta mong cậu được nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi vì đã hầu hạ cho ta.
- Cảm ơn công tử. À, cái khăn trải bàn...
Cậu lúng túng đón cái khăn bẩn từ cánh tay của tôi, rồi vội vã dùng ống tay áo để lau chỗ áo dính bẩn của tôi. Trước khi lau cậu còn chùi chùi nó, sợ tôi sẽ cảm thấy khó chịu nữa.
- Xin lỗi công tử, tại tiểu nhân bất tài...
- Được rồi, ta không sao, giờ ngươi đi nghỉ ngơi đây. Ta sẽ về phòng để không phiền ngươi.
- Dạ...
Rồi tôi ra ngoài. Bầu trời rộng lớn với rất nhiều những ngôi sao. Tôi vừa đi vừa ngắm. Tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng người trên cây sồi ngoài sân. Chỉ một khắc. Người đó quá nhanh. Tôi chạy ra chỗ cây sồi và nhìn chăm chú. Tối quá, không thấy gì hết. Có khi là trộm. Yoongi có khi còn không đánh lại tôi, huống gì là một tên lạ mặt nào đó có chuyển động nhanh như cắt.
- Này, trên đó là ai đấy?
Tôi cất tiếng gọi, hơi khẽ, để Yoongi không nghe thấy. Có tiếng sột soạt trên cây. Tim tôi đập thình thịch. Rồi người đó nhảy xuống, rất nhanh, rất nhẹ nhàng. Tôi đứng như trời trồng.
- Ngươi... là...
Tôi cố gắng nhìn kĩ nhưng quá tối. Con ngươi tôi giãn ra thật to. Chỉ thấy được đôi mắt. Đôi mắt sắt lẹm như dao. Người đó bịt mặt.
- Chào công tử.
- Ngươi là ai?
Rồi người đó kéo cái khăn che mặt xuống. Đến giờ tôi mới nhận ra dáng vẻ này rất quen thuộc.
- Tôi là người bảo vệ của tiểu thư Song Hoa.
- Ngươi đến đây làm gì?
- Chỉ để thăm dò. Tôi được lệnh phải trông chừng công tử.
- Là Song Hoa ra lệnh cho ngươi? Như vậy thì không cần đâu. Trông chừng ư? Ta đâu thể nào ra khỏi chỗ này, ta cũng chỉ tiếp xúc với mỗi một nam nhân duy nhất, tiểu thư của ngươi là đang lo lắng cái gì vậy?
- Tôi chỉ làm theo lệnh, công tử thắc mắc cũng không thể đuổi tôi được. Xin thứ lỗi đã thất lễ...
Rồi người đó kéo khăn che mặt, nhảy vụt lên và biến mất sau mái nhà. Tôi nhìn theo thì cũng chỉ thấy thân thể của cậu ta vụt nhanh như gió. Mặt mũi cũng chả rõ ràng. Nếu đúng là Song Hoa, thì là quá đáng lắm rồi...
Tôi bực dọc đi vào phòng mình. Vừa hay tôi thấy ngọn đèn ở căn bếp của Yoongi vừa tắt ngóm. Cậu ta đi ngủ rồi sao? Chúc cậu ngủ ngon. Tôi nghĩ thầm như vậy, rồi cũng đi vào trong.
- Nhưng ngủ thế nào được chứ?
Tôi cứ rạo rực không yên. Dù đã tắt đèn, nhưng tôi vẫn không sao ngủ được. Tôi trở mình. Tôi phát hiện nếu nằm thế này có thể nhìn thấy được bầu trời sao từ cửa thông gió trên cao. Cả ngọn của cây sồi nữa. Gió rít bên ngoài khiến cây nghiêng ngả. Tôi bất chợt nghĩ đến Yoongi. Cậu ấy hẳn đã phải chịu khổ cực rất nhiều. Hồi trước tôi cũng chỉ nghĩ về mối quan hệ ở giai đoạn xưa là giữa người giàu và người nghèo thôi. Tôi cóc tin những câu chuyện trên phim ảnh. Giờ đang ở thời đại thực, tôi vẫn không thể tin nổi. Thật ra không có chuyện đấu đá nhau kịch liệt như trong phim ảnh, dù sao nó cũng rất khó khăn và mệt mỏi rồi. Tôi đang sống như một công tử thực thụ, cho dù tôi chẳng biết tại sao mình lại ở đây. Tôi còn giả sử, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi lại trở về con người thật của tôi, thời đại thật của tôi, thì sẽ thế nào. Là vui mừng, hay là sẽ tiếc nuối...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com