Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 14

Mặc kệ điều gì, bất kể là sai hay đúng, Vân Hy nắm chặt lấy ống quần Khương Thái Hiển, không ngừng khóc lóc van xin, phủ nhận mọi điều nàng nói, thậm chí còn trơ trẽn nói rằng Phạm Khuê ra tay hãm hại nàng. Tuy nhiên, Khương Thái Hiển đã nghe được câu chuyện từ đầu đến cuối, nên dù có đưa ra bao nhiêu lý do Vân Hy cũng không thoát tội. Hắn từ trên cao nhìn xuống con người đang giàn dụa nước mắt dưới chân mình, nghiêm túc mở miệng:

"Dương quý nhân, do hiềm khích cá nhân mà gây náo loạn hậu cung, hãm hại Thôi tài nhân, phóng hỏa làm thiệt hại tài sản của triều đình. Nay ta ra lệnh tước bỏ cương vị, đày xuống làm thường dân nhốt vào Lãnh cung, cả đời không được bước chân ra khỏi nơi đó"

Nghe thấy hình phạt của mình, Vân Hy gần như mất lực gục xuống, nước mắt rơi liên tục xuống nền đất, nàng gào lên đau đớn. Ngay sau đó nàng bị chế ngự bởi 2 binh lính, chỉ biết vùng vẫy trong tuyệt vọng rồi kiệt sức mà ngất lả, liền bị đưa đi. Còn Thẩm quý nhân, nàng quỳ dưới mặt đất, tay cấu y phục đến nhăn nhó, sắc mặt vô cùng trầm trọng

"Thẩm quý nhân" Khương Thái Hiển đưa mắt nhìn nàng

"Nể tình ngươi là con gái của Thẩm thái y đã có công với triều nhiều năm nay, trẫm không truy xét ngươi, nhưng trẫm sẽ hưu ngươi, đưa ngươi về phủ của Thẩm thái y làm nô tỳ"

Nghe mình được thoát khỏi tội chết, so với việc rời khỏi hoàng cung là một điều quá may mắn, nên Thẩm quý nhân vô cùng biết ơn. Nàng dập đầu cảm tạ, sau đó theo binh lính rời đi.

Còn một mình Thôi Phạm Khuê đối mặt với Khương Thái Hiển, y căng thẳng, hai chân vô thức lùi về sau, khăn tay trên tay y bị y vò nát từ lúc nào. Y từ từ ngẩng đầu, nhỏ nhẹ lên tiếng:

"Tạ ơn Hoàng thượng anh minh, nếu đã không còn việc gì thì nô tài xin...."

Chưa nói xong, y đã bị Thái Hiển cắt ngang: "Ngươi đứng yên. Ai cho ngươi đi"

"Nhưng đã không còn việc gì nữa..."

"Ngươi hay thật" Thái Hiển cười nhạt, hắn nhanh chóng tiến lại gần Phạm Khuê, gần đến nỗi y có thể ngửi thấy mùi hương gỗ trầm từ cơ thể hắn tỏa ra.

"Trẫm bảo ngươi ở lại là ở lại, ngươi muốn kháng lệnh?"

"Dạ bẩm, nô tài không dám"

"Được. Nếu không dám thì trả lời trẫm. Ngươi không có gì muốn nói với trẫm?"

Phạm Khuê đúng là có cả ngàn lời muốn nói, cuối cùng bị hắn ép bức thế này đến một chữ cũng không thể phát ra.

"Thôi tài nhân, ta thấy ngươi đang có gì muốn giải thích với ta mà?"

"...."

"Ngươi mau nói, đây chính là cơ hội duy nhất của ngươi"

"Dạ bẩm, không có gì" Phạm Khuê cắn răng, kịch liệt lắc đầu: "Nô tài không có gì để nói với Hoàng thượng cả, hiện tại nô tài có việc phải lui, nô tài xin cáo từ"

Nói xong, y nhanh chóng chạy một mạch về. Nhưng y làm sao thoát khỏi Khương Thái Hiển, cổ tay y liền bị hắn giữ lấy, sau đó hắn dùng sức kéo y về phía Thiên Tấu điện, bỏ lại đám người Lam Gia Hạo đằng sau. Nhìn bộ dạng Hoàng đế của mình, Gia Hạo bất lực lắc đầu, sau đó trở về cùng hạ nhân đằng sau.


Bỏ qua mọi ánh nhìn kỳ lạ của mọi người, Thôi Phạm Khuê bị Thái Hiển kéo mạnh đến đỏ ửng cổ tay, vừa vào đến phòng đã bị hắn hất ngã xuống long sàng

"Thôi Phạm Khuê, ngươi thật sự không còn gì để nói với trẫm sao?" Khương Thái Hiển kích động, bàn tay to lớn vẫn cầm chặt cổ tay Phạm Khuê, làm y muốn vùng vẫy cũng vô ích.

"Buông ta ra đã...người nắm vào vết bỏng của ta...ta đau quá"

Nghe thấy vậy, Khương Thái Hiển mới giật mình, thả tay ra ngay lập tức. Phạm Khuê vì đau mà nghiến chặt răng lại, không ngừng xoa xoa cổ tay. Thái Hiển bây giờ mới để ý, ngoài cổ của Thôi Phạm Khuê ra, thì còn phần cổ tay và mu bàn chân của y bị bỏng. Tất cả vết thương đều được xoa thuốc một cách qua loa.

Dáng vẻ hùng hổ ban nãy đã biến đâu mất. Khương Thái Hiển lập tức quỳ xuống, ánh mắt vô cùng xót xa

"Đây vết thương này ngươi dùng thuốc rồi đúng không? Sao không khác gì chưa xoa vậy?"

"...."

"Có phải là thuốc ngươi lấy từ Mạc y phòng?"

Phạm Khuê không đáp, chỉ gật đầu

"Nhưng sao thuốc lại không có công hiệu như vậy?"

Lần này là lắc đầu

"Hay vì ngươi bị mang danh thất sủng nên bọn họ mới đưa ngươi loại thuốc này?"

Lần này y không nói hay không làm gì cả. Khương Thái Hiển thở dài, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thôi Phạm Khuê

"Trẫm xin lỗi..."

"Không, không phải lỗi của hoàng thượng. Là ta quá tin người, không cẩn thận nên mới bị hại, ta thấy không sao" Phạm Khuê thấy để Khương Thái Hiển quỳ như vậy thật phạm thượng, liền nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi lên giường.

"Hoàng thượng, ta thật sự không biết phải giải thích từ đâu, hay phải nói những gì. Ta chỉ mong người đừng ghét bỏ ta nữa...Hoàng hậu với ta vốn là bằng hữu thân thiết từ nhỏ, ta với nàng ngoài tình bạn ra thì không còn gì nữa cả. Nếu như người không thể tha thứ...thì có thể mặc kệ ta cũng được, nhưng xin người đừng sinh thêm hiểu lầm mà ghét bỏ ta" Phạm Khuê vẽ ra một nụ cười nguệch ngoạc

Nhìn nụ cười dịu dàng của đối phương, Khương Thái Hiển cảm thấy một trận tê tái trong lòng, lại càng cảm thấy tội lỗi. Nếu như ngày đó, hắn bỏ thêm thời gian, nén sự hấp tấp vào trong, nghe Thôi Phạm Khuê giải thích, thì giờ y đã không phải chịu sự hãm hại của đám phi tần, cũng như sự khinh bỉ của hạ nhân khi thấy Phạm Khuê thành kẻ bị thất sủng. Khương Thái Hiển ôn nhu ôm Phạm Khuê vào lòng, hắn vuốt ve mái tóc đen mượt của y, nhẹ giọng nói:

"...về việc trẫm đã đối xử với ngươi..."

Bàn tay to lớn cứng cỏi của hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên đôi môi căng mọng của Thôi Phạm Khuê, ánh mắt đầy nhu thuận nhìn y

"Hôm đó trẫm vì ghen tuông mà không nghe lời giải thích của ngươi, trẫm thực lòng xin lỗi, đã để ngươi phải chịu khổ...Hôm nay nếu trẫm không vô tình nghe được cuộc nói chuyện của các ngươi, thì ngươi liệu phải chịu đựng thêm những gì..."

Cổ họng hắn hơi nghẹn lại

"Tiểu Khuê, trẫm xin lỗi ngươi"

Nam nhân này, là thiên tử, là người đứng đầu một nước. Là người có địa vị cao nhất, không sợ bất cứ một ai.

Vậy mà chấp nhận cúi đầu xin thứ lỗi với một người nhỏ bé như Thôi Phạm Khuê.

Phạm Khuê cảm thấy chuyện này như mơ vậy. Y gật đầu, mỉm cười khả ái: "Hôm đó là do ta nóng nảy nên cũng là lỗi của ta một phần..."

"Giờ thì trẫm có thể yêu thương ngươi như trước chứ?"

Phạm Khuê không nói gì, y vô cùng hạnh phúc chủ động chồm lên ôm hắn. Khương Thái Hiển được đà, hôn vào đôi môi của y, nhẹ nhàng đưa lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng kia. Hai ngươi trao nhau nụ hôn sâu, rồi....


"AAAAAAAAAAA, người chạm vào chỗ bỏng của ta rồi..."

"Ngự y, ngự y đâu rồi? Vào đây mau cho trẫm!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com