Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 19

Vương Hoàng chỉ ở lại Kim Nhật thành vài tuần để giải quyết một số việc quân, sau đó anh cũng từ biệt mọi người trở về Tây quốc.

Thôi Phạm Khuê đang rầu rĩ vì thiếu đi một người nói chuyện rất hợp cạ. Khương Thái Hiển thấy y cứ ngồi chán nản cả buổi liền đi đến vuốt lưng y, nói thầm:

"Đừng buồn nữa, sắp tới trẫm dẫn ngươi lên núi một chuyến, đảm bảo ngươi sẽ rất thích"

Thôi Phạm Khuê cũng nhờ đó mà trở nên cao hứng, đem chuyện này kể với hội tri kỷ của mình. Hoàng Nga Linh nghe xong, liền đập bàn một cái:

"Ta biết vì sao hắn dẫn ngươi đi rồi. Ngày hôm đó chắc chắn là sinh thần hắn. Năm nào đến sinh thần, hắn đều phi ngựa lên núi. Ta nghe nói ở trên đó có một hồ nước nóng tự nhiên, xung quanh phong cảnh hữu tình, ngâm mình ở đó tâm hồn sẽ thanh tịnh, cả người cũng cảm thấy khoan khoái hơn"

Phạm Khuê biết thêm được một điều mới mẻ, liền "Ồ" một tiếng.

Hoàng Nga Linh còn nói thêm: "Ngươi là người đầu tiên được Hoàng thượng ban ơn đấy, trước kia Trầm Lan được hắn sủng ái như vậy mà hắn còn chưa một lần đưa đi theo. Tiểu Khuê a~ số ngươi thực lớn quá"

Lần này đến cả đám nha hoàn cùng hai đại thường tại nhà họ Hứa và họ Trịnh đều "Ồ" lên

Thôi Phạm Khuê thì đỏ mặt cúi gằm xuống đất.

*

Đêm.

Thôi Phạm Khuê lẻn sang phòng ngủ của Hứa Tú Thư và Trịnh Nhật Anh, hỏi nhỏ:

"Hai muội, ta nên tặng cho Hoàng thượng thứ gì?"

"Theo ta thấy thì..." Tú Thư vuốt vuốt cằm nói: "Hoàng Đế đúng là chẳng thiếu thứ gì cả, muốn tặng gì cũng khó"

Trịnh Nhật Anh đang ngồi đọc sách, liền ngẩng lên

"Thôi tài nhân, huynh mong muốn được cùng với Hoàng thượng làm gì nhất?"

Thôi Phạm Khuê nghe xong, liền mỉm cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơi có bầu trời đầy sao đang lấp lánh chiếu sáng

"Ta ư? Ta đối với Hoàng thượng chính là tình yêu chân thành nhất. Khương Thái Hiển vốn là Hoàng Đế của một nước, việc ta muốn có lấy một danh phận chính thức bên cạnh người thực là ích kỷ. Vậy nên ta chỉ mong sao được cùng người sống vui vẻ, bất kỳ trong hoàn cảnh nào, không cần người phải ban cho ta địa vị hay giàu sang phú quý, chỉ cần sống với một trái tim luôn in sâu hình bóng của đối phương"

"Thế nhưng điều này rất khó, ta dù rất muốn cũng không thể thực hiện được"

Cho dù biết rằng điều này là rất khó, song một lòng y vẫn muốn là như vậy. Những vì tinh tú trên kia, cách xa y đến ngàn dặm, vẫn tỏa sáng lung linh, thì y vẫn tin rằng ước muốn của y cũng như những vì sao, lúc nào cũng chiếu sáng cho y vậy.

Trịnh Nhật Anh nghe xong, liền gật đầu:

"Ta biết rồi. Huynh hãy tự tay may hỷ phục tặng Hoàng thượng đi"

"C-Cái...cái gì? Hỷ phục ư!?" Phạm Khuê trợn tròn hai mắt

"Muội đang đùa gì thế?!"

Thấy bộ dạng lúng túng đáng yêu của Thôi Phạm Khuê, hai nữ nhân kia được một trận cười khoái chí. Hứa Tú Thư đứng dậy, rảo bước quanh bàn nơi Phạm Khuê đang ngồi, đoạn liền lên tiếng chọc ghẹo:

"Chẳng lẽ Thôi huynh vào cung được hơn một năm đã quên luôn cách may y phục gia truyền của Hứa gia chúng ta rồi? Không ổn, ta phải báo cho sư huynh biết...."

Chưa để Tú Thư nói xong, Phạm Khuê liền giật nảy lên: "Aaaaa! Muội nói năng xằng bậy. Việc may y phục ta cả đời cũng không thể quên được, chỉ...chỉ là..."

Phạm Khuê bị chọc đến khó xử, xì khói cả hai tai. Chưa dừng lại ở đó, Trịnh Nhật Anh cũng không yên vị mà cất giọng:

"Chỉ là làm sao? Chẳng phải huynh mong sống cùng Hoàng thượng một cuộc sống yên bình sao? Sắp tới, huynh sẽ có cơ hội ở riêng với ngài ấy, nên tận dụng cơ hội đó nói ra tấm lòng của mình đi. Hoàng thượng là người rất sâu sắc, đương nhiên sẽ hiểu hết được!"

Thôi Phạm Khuê nghe vậy, nghiền ngẫm một lúc, liền thấy Nhật Anh nói đúng. Y lưu lại trò chuyện cùng họ một lát rồi quay về phòng đi ngủ.

*

Sáng hôm sau, Hứa Ân Khải vừa nhận được thư liền đi xe ngựa vào cung đưa vải đỏ thêu kim sa cho Thôi Phạm Khuê.

Nhìn thấy vài vệt hôn đỏ trên cổ Ân Khải, Thôi Phạm Khuê với đôi mắt nham hiểm dò xét một lượt, sau đó cười cười

"Khải Nhi nhà ta trông oai phong lẫm liệt vậy mà cũng thành ra nông nỗi này cơ à?"

"Im miệng!" Hứa Ân Khải xấu hổ, liền kéo áo che đi vùng cổ đầy dấu hôn của mình.

Từ sau khi xảy ra sự việc đêm đó, Hứa Ân Khải cũng đã chấp nhận tình cảm của Trịnh Lý Đế. Hai người bám dính nhau như sam, đi đâu cũng tình tứ, đến nỗi vương gia Khương Thái Thành phải thét lên: "Trịnh tướng quân! Ngươi tập trung vào cho ta, về phòng rồi hẵng ôm ấp!!"

Đương nhiên, Trịnh Lý Đế phải tận dụng hết thời cơ để ân sủng phu quân của mình rồi.

Dưới sự trợ giúp của hai nghĩa muội và một vài người làm của Hứa gia, Thôi Phạm Khuê trong năm ngày cũng đã hoàn thành xong hai bộ hỷ bào đỏ rực rỡ. Tuy không đẹp đẽ và tinh xảo được như của nghệ nhân làm, song cũng trở nên rất tốt bởi chất vải mượt mà của Hứa gia cùng với tâm huyết của Thôi Phạm Khuê.

Y nhẹ nhàng vuốt phẳng hai bộ y phục, gấp gọn, sau đó bỏ vào một chiếc hộp gỗ.

Đến ngày khởi hành, Thôi Phạm Khuê ngồi trong xe ngựa cùng Khương Thái Hiển. Vốn dĩ những lần trước đây hắn lên núi đều là tự thân cưỡi ngựa, nhưng lần này có bảo bối của hắn đi cùng. Vì sợ y trên đường đi bị trúng gió độc nên hắn đã lệnh cho xe ngựa đến chở hai người đi.

Mái tóc nâu mềm mại của y nhẹ nhàng tựa vào vai của Hoàng Đế, trong lòng vẫn ôm chiếc hộp chứa hai bộ y phục. Khương Thái Hiển nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, ánh mắt ôn nhu như tia nắng chiều ấm áp.

Sau khi lên đến đỉnh núi, do đi đường dài mệt mỏi nên Thôi Phạm Khuê đã thiếp đi. Khương Thái Hiển thấy vậy nên quyết định để y ngủ tiếp trong một ngôi nhà nhỏ được dựng trên núi, phía trước cửa là Lam Gia Hạo đứng canh.

Khi Thôi Phạm Khuê tỉnh dậy đã là tầm xế chiều, y nhìn quanh không thấy Thái Hiển đâu. Gia Hạo thấy có động tĩnh bên trong liền nhanh chân vào báo cáo với y

"Thưa tài tử, Hoàng thượng hiện tại đang làm lễ ở một ngôi miếu gần đây, người có dặn nô tài nói với tài tử rằng sau khi tỉnh dậy, hãy đến hồ nước nóng trước đợi Hoàng thượng"

Thôi Phạm Khuê gật đầu, sau đó theo chân Lam Gia Hạo đến hồ nước nóng.

Hồ tắm này không quá lộ, nằm lọt thỏm giữa hai tảng đá cao sừng sững. Do nước trong hồ là nước nóng, khói bốc lên khiến quang cảnh nơi đây có phần mờ ảo vô thực. Thôi Phạm Khuê được mấy tì nữ quây màn cho thay y phục, sau đó y từng bước đi đến hồ.

Khoác lên mình tấm áo cánh mỏng màu trắng, Phạm Khuê từ từ đặt chân xuống hồ. Các tì nữ ở đây đều đã quen phục vụ cho Hoàng Đế nên rất biết ý tứ, sau khi quây màn xong liền lui đi hết, nên y không cần phải lo có bất kì ai nhìn thấy được thân thể của mình.

Nước ở đây không phải nóng đến bỏng rát, có phần khá dễ chịu. Đôi chân thon dài chìm xuống mặt nước, Thôi Phạm Khuê nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm nhận sự thoải mái mà nước hồ mang lại.

Một lúc sau, có một đôi bàn tay to lớn bám lấy vai y, sau đó không nói gì, xoay lưng y lại, mạnh bạo hôn lên đôi môi mỏng của Thôi Phạm Khuê. Người kia dùng tay giữ chặt gáy y lại, đưa lưỡi vào khuấy đảo khắp khoang miệng y, dường như không cho y cơ hội thở.

"Ưm...Thái Hiển.."

Đến khi Thôi Phạm Khuê nức nở, Khương Thái Hiển mới buông y ra. Vuốt ve gương mặt ửng đỏ của y, Thái Hiển nuốt khan trong họng

"Hôm nay ngươi rất đẹp..."

Phạm Khuê không nói gì, chống tay cười tươi, vẻ mặt như muốn nói: "Tất nhiên rồi, ta lúc nào chẳng đẹp!"

Đúng là Thôi Phạm Khuê sở hữu một gương mặt vô cùng khả ái, rồi hôm nay còn tô điểm thêm làn da trắng ửng hồng do nước nóng, cùng với đôi môi căng mọng, y đúng là đẹp hơn ngày thường.

Thôi Phạm Khuê vẫn cười tít mắt, lại càng không để ý đến ánh mắt ôn nhu mà Thái Hiển nhìn phía mình.

"Ngươi có biết vì sao trẫm lại yêu ngươi như vậy?"

Phạm Khuê đang nghịch nước, nghe được câu hỏi này của hắn liền ngước đầu lên, tròn xoe đôi mắt: "Tại sao?"

"Bởi vì..." Từ từ đến gần Thôi Phạm Khuê, Khương Thái Hiển dùng bàn tay thô ráp của mình chạm vào đôi môi y

"Ngươi rất thuần khiết"

"Ngươi không giống như nữ nhân. Ngay lần đầu bắt gặp trẫm trong tình cảnh xấu hổ đó, ngươi cũng rất mạnh mẽ. Ngươi không tham vinh hoa phú quý, lại muốn trao cho trẫm trọn trái tim. Ngươi nói xem, trẫm phải yêu thương ngươi biết nhường nào mới là đủ?"

Đôi mắt của Thôi Phạm Khuê bỗng chốc ánh lên tia sáng khi nghe Thái Hiển nói

"Trẫm tuyệt đối sẽ không để ngươi bị vấy bẩn bởi chốn thâm cung bất kỳ một lần nào nữa. Với lại, trẫm sẽ không bao giờ buông bỏ ngươi, tuyệt đối không bao giờ"

Nói đến đây, Thôi Phạm Khuê ôm chầm lấy Khương Thái Hiển, thủ thỉ: "Ta cũng sẽ không bao giờ rời xa người..."

Khương Thái Hiển mỉm cười hạnh phúc, sau đó lại mạnh bạo hôn môi Thôi Phạm Khuê. Y cũng vòng tay lại đáp trả nụ hôn sâu này.

Giữa hồ nước nóng mờ ảo như sương, có hai thân ảnh đang trao nhau nụ hôn thắm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com