Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 2

Nhất thời, nhận thấy nguy hiểm trong chốc lát, Phạm Khuê vung tay chém một chém vào cổ hắn, sau đó bèn nhân cơ hội đối phương không tập trung mà lẩn đi. Tuy nhiên, đời không như mơ, y chưa chạy được nửa bước đã bị nam nhân cầm tóc kéo lại. Một trâm rơi xuống, bộ tóc giả của y cũng theo đó rơi xuống đất.

"Bùm!" Và đó chính là tiếng dây thần kinh của Phạm Khuê đứt đoạn.

Thấy trước mặt mình chính là một nam nhân cải trang thành nữ, Khương Thái Hiển không khỏi hưng phấn. Nam nhân này vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp khả ái, có khi so sánh với Lan nhi thì quả thực Phạm Khuê đã vượt mặt.

"Ô, mỹ nhân hóa ra lại là nam cải trang, xem ai vô sỉ đây?

"Câm miệng, trả lại bộ tóc giả cho ta"

Phạm Khuê giận dữ hét lên. Với tình huống này, y thà cùng Hứa Ân Khải đi trêu thôn nữ còn hơn là bị đối phương phát hiện mình cải trang. Y nhanh chóng nhảy lên định bắt lại tóc giả, nhưng Thái Hiển cao hơn nên hai người cứ tranh nhau. Đến khi Phạm Khuê quá tức giận, y cởi luôn trang phục nữ tử, để lại thân mình tiết khố, quyết đấu đá với con người cứng đầu này. Bây giờ Phạm Khuê nghĩ lại, cũng thấy bản thân mình quá buồn cười, nếu lúc đó không đánh nhau với hắn, có lẽ y cũng không được đặt chân đến địa vị "Mẫu nghi thiên hạ".

Thái Hiển thấy Phạm Khuê đánh nhau với mình, cảm thấy tiểu tử này quá thú vị. Vì thế trong một giây không cẩn thận, hắn đã bị y đấm vào gò má, làm gò má sưng đỏ lên.

Hai nam nhi trai tráng, lao vào đánh nhau chỉ vì bộ tóc giả. Thái Hiển cũng không muốn động thủ, nhưng nếu hắn đứng im sẽ bị Phạm Khuê đánh cho bất tỉnh, nên đành phải động thủ với y. Khi giật được bộ tóc giả trên tay hắn về, Phạm Khuê nhanh chóng vơ cục sỏi ném vào người Lan nhi cô nương. Trầm Lan vì thấy vật lạ chạm vào người mình, từ từ tỉnh dậy. Nhân cơ hội Thái Hiển vì người tình tỉnh dậy mà không để ý, Phạm Khuê cầm tóc giả cùng y phục, choàng tạm lên người rồi lên ngựa mất hút.

"Xui xẻo, xui xẻo!! Ông trời à tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì??" Phạm Khuê vừa phi mã, vừa khóc không ra nước mắt

Thái Hiển nhìn theo thân ảnh Phạm Khuê ngày một xa dần, hắn bật cười, sau đó tay sờ lên gò má, tay còn lại cầm miếng ngọc bội khắc ba chữ "Thôi Phạm Khuê" của y. Trong lúc đánh nhau, Phạm Khuê không để ý đã làm rơi, đến lúc y thoát thân cũng quá nhanh, không kịp biết mình đã mất thứ gì. Thái Hiển mân mê miếng ngọc trong tay, mỉm cười

"Thôi Phạm Khuê...tên tiểu tử cải trang vô sỉ"

*

Khi gia nhân trong Hứa gia nhìn thấy Thôi Phạm Khuê trở về, bộ dạng của y lúc đó thân tàn ma dại, tóc giả đội lệch, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng, bộ dạng thảm hại không thể nhận ra Nhị công tử ngày thường. Hứa Ân Khải nhìn Phạm Khuê một phen không khỏi cười lớn, liền bị y đập cho vào đầu.

"Thôi được rồi, ta không cười đệ nữa, rốt cuộc đệ đã gặp chuyện gì?"

Phạm Khuê từ từ tường thuật lại tất cả mọi chuyện cho Ân Khải nghe, nghe đến cuối, Ân Khải không nhịn được cười, bèn cười lớn

"Hah, tiểu Khuê, chuyện này cũng rất hài hước, là do đệ nhìn trộm người ta trước, chuyện này...." Chưa nói hết câu, đầu Ân Khải xuất hiện thêm cục u mới.

Phạm Khuê đỡ trán thở dài.

"Thôi tiểu đệ, chuyện qua rồi cứ để nó qua, đừng nghĩ lại"

Ân Khải vỗ vai Phạm Khuê an ủi. Y gật đầu nhẹ. Đúng, chuyện qua rồi không nên nghĩ làm gì cho hại thân thế chứ.

*

Sau khi chuyện ở vườn trúc xảy ra được vài ngày, Phạm Khuê liền đem nó trở thành dĩ vãng và y không nhớ đến.

Sáng y cùng các huynh đệ, tỉ muội trong Hứa gia học may y phục, đến chiều cùng Hứa Tú Thư luyện võ nghệ. Buổi tối thì ngồi trong thư phòng đọc văn pháp. Thi thoảng y cùng Ân Khải ra ngoài dạo chơi, không lâu sau khi về phủ, bộ dáng tả tơi vì bị nữ nhân bám lấy. Cuộc sống của y vốn rất bình thường, thường không có gì xáo trộn.

Hôm nay, Hứa Cảnh Đình cùng nương tử của mình đi lễ ở một ngôi chùa xa, để ba nhi tử ở nhà. Tú Thư cùng một số gia nô tập trung thêu thùa, nam nhân như Phạm Khuê và Ân Khải thì ra trông cửa hàng.

Phạm Khuê ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế đọc binh thư, bỗng nhiên thấy tiếng xe ngựa ngoài cửa. Là khách tới. Y đứng dậy, nặn ra một nụ cười tươi hết sức có thế, ra cửa nghênh đón khách.

"Hoan nghênh quý khách đến gian hàng của Hứa gia, đây...."

Y chưa nói xong, một thân ảnh nam nhân đã xuất hiện. Người nam nhân vô cùng có khí chất, cùng nữ tử bên cạnh rất xứng đôi.

Chính là hắn! Đây chính là tên vô lại ở vườn trúc!

Phạm Khuê nhìn hai người trước mặt mà đổ mô hôi hột. Phía bên kia, Thái Hiển nhìn thấy Phạm Khuê liền cao hứng, hắn mở miệng cười tươi như nhìn gặp người quen. Phạm Khuê khoé mắt giật vài cái, cái tên hỗn đản này, nụ cười đó là sao chứ?

"Công tử, chàng quen nam nhân này?" Trầm Lan nhìn thấy Thái Hiển cười tươi, bèn hỏi.

"Quen sao? Haha, phải là.." Thái Hiển định mở miệng giải thích cho Lan nhi biết, Phạm Khuê đã nhanh chóng nói chen vào: "Đây là lần đầu tiên quý khách tới Hứa gia, nên hãy chiêm ngưỡng kỹ những loại vải hiếm có khó tìm nhất cửa hàng chúng tôi"

Lần đầu sao? Như vậy Thái Hiển và Thôi Phạm Khuê không có quen biết nhau rồi. Trầm Lan nghĩ vậy, liền đi trước. Phạm Khuê đi đằng sau, nghiến răng ken két.

"Tiểu tử, đừng nghiến răng, khó nghe" Thái Hiển mở miệng.

M* nó tên nam tặc trơ tráo này, ta mong ngươi chết đi ngay lúc này đấy!

Lúc Trầm Lan bước vào gian phòng trưng bày y phục, thực sự nếu nói không ngoa, mắt nàng đã bị hút chặt vào những bộ đồ lấp lánh. Phạm Khuê có thể nhìn thấy ánh mắt long lanh sáng như sao của nàng.

"Cô nương à, cô đến đúng chỗ rồi đấy, y phục của chỗ chúng tôi không ai có thể chê được đâu"

Phạm Khuê đắc ý, miệng không ngừng giới thiệu cho Trầm Lan y phục, Thái Hiển bám theo đằng sau đôi khi liếc mắt nhìn trộm y, rồi đảo mắt nhìn mấy bộ cổ phục đang treo.

"Khương huynh, bộ y phục màu tím này có đẹp không"

"Ta thấy bộ y phục màu lục đẹp hơn đấy, thích hợp để mặc trong vườn trúc"

"Đúng, màu lục nhìn rất tươi mát"

Y phục màu lục đó ư? Chẳng phải là bộ giống với hôm trước mình mượn của Tiểu Thư để mặc đi sao?

"Huynh, vậy còn bộ treo ở trên cùng thì sao?"

"Bộ đó diêm dúa, bộ nào ngắn tà ấy, dễ nấp trong bụi cỏ được"

"Đúng, mặc dài quá cũng không thuận lợi"

Dễ nấp trong bụi cỏ? Tên này có ý gì?

"Còn bộ kia thì sao?"

"Cái đó hả?" Thái Hiển nghĩ một hồi, sau đó trả lời: "Bộ đó không được, phải chọn bộ nào dễ thoát, khi đánh nhau thoát y mới nhanh, và nên có áo choàng để che thân nữa..."

"Có phải...cái ý kiến này của chàng hơi vô lý không"

"Không phải hơi vô lý, mà là quá là vô lý " Phạm Khuê đập bàn, tức giận nói: "Tên cẩu tặc, ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, tại sao cứ phải đổ thêm dầu vào lửa?"

Nói rồi, y vớ con dao mài cạnh bàn, đưa lên: "Ngươi muốn đánh nhau, ta chấp nhận, nhưng ta không thể thoát y ngay được, mà là nhà ngươi mới phải thoát"

Phạm Khuê kích động xông lên, Thái Hiển đỡ được một nhát, lại xông thêm nhát nữa. Hai nam nhân đánh nhau, người dao, người tay không, Trầm Lan bên cạnh không khỏi hoảng sợ, kêu la ầm ĩ. Cả Ân Khải và Tú Thư nghe thấy động tĩnh lớn bèn chạy ra thăm dò. Kết quả họ thấy tiểu đệ của mình đang cầm dao định mưu sát khách.

"Thôi Phạm Khuê, đệ mau dừng tay!"

"Tiểu Khuê, không nên kích động, mau dừng lại, nếu không sẽ có án mạng!"

Bỏ mặc lời nói của hai huynh muội của mình, Phạm Khuê vẫn cứ xông lên. Trầm Lan khoé mắt ngấn lệ, đứng lên, chạy nhanh ra chỗ Thái Hiển, hét to

"Không được làm hại tướng công của ta!"

Khi con dao của Phạm Khuê "xoẹt" một tiếng, cả bao nhiêu người trong phòng dường như bất động. Phạm Khuê thả tay, con dao lung lay trên tóc của Trầm Lan. Nàng cả kinh, hét lên một tiếng, rồi sau đó ngất tại chỗ.

Lúc sau, hai vị huynh muội của Phạm Khuê ôm bụng mà cười, Thái Hiển cũng nhếch mép cười theo. Nói tóm lại như sau: Phạm Khuê phi dao định chém Thái Hiển, Trầm Lan ra đỡ, nhưng nàng không được cao nên con dao của y bay qua tóc nàng, từng mảng tóc rụng xuống đất. Nàng yêu cái đẹp, nhất thời không chịu được, lăn ra ngất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com