Hồi 3
Thái Hiển ngồi vắt chân trên ghế, nhìn qua sắc mặt không biểu tình của Trầm Lan, rồi liếc qua bóng hình Phạm Khuê đứng khép nép ngoài cửa. Vừa rồi khi hắn đưa Lan nhi về, tên tiểu tử này một mực đi theo, trong lòng lo sợ mình đã làm ra chuyện tày trời gì. Lúc đó nhìn bộ dáng của y khác hẳn lúc y hùng hổ cầm dao chém người. Thái Hiển mở miệng:
"Muốn vào thì vào hẳn đi, đừng đứng rình rập ngoài đó làm gì"
Phạm Khuê nghe vậy giật thót, bẽn lẽn tiến vào.
"Nàng ấy có sao không?"
"Có sao không ư?" Thái Hiển nhếch mép cười: "Ngươi xem đi, Lan nhi đã bất tỉnh, ban nãy còn xuất huyết, xem rằng đã bị ngươi dọa một trận khiếp đảm rồi"
"Cái gì? Xuất huyết? " Y trợn tròn con mắt, từ từ lại gần giường của Trầm Lan, đôi mắt phủ một tầng nước.
"Trầm cô nương, ta muôn phần tạ lỗi với cô, ta mong cô sẽ được siêu thoát, cô ăn ở hiền lành, sẽ gặp được thượng đế" Phạm Khuê quỳ xuống, kêu lên thảm thiết: "Có trách cô đừng trách ta, hãy trách tên tướng quân của cô vô sỉ, hắn ta chính là đưa cô đến chỗ chết"
Thái Hiển ngồi bên này, nghe thấy mấy lời nhảm nhí của y, liền cười ra tiếng. Tên tiếu tử này đang cho rằng Trầm Lan đang hấp hối. Thái Hiển chỉ định trêu y xem biểu tình y như nào, thực ra Trầm Lan chỉ ngất chứ không xuất huyết, vậy mà y tin là thật, còn lảm nhảm đủ thứ nữa chứ!
"Ngươi cười gì tên nam tặc kia?" Phạm Khuê lườm hắn: "Thấy nữ tử của mình đã ra nông nỗi này, ngươi còn không quan tâm ư? Nhân cách của ngươi vứt cho chó gặm rồi à?"
"Thôi được rồi, nàng ấy không sao, ta không đùa ngươi nữa, yên tâm!"
Nghe xong câu nói, Phạm Khuê mới thở phào một hơi.
"Ngươi nghĩ xem, Trầm Lan nếu nhìn thấy ta lần nữa, nàng ấy sẽ phản ứng ra sao?" Phạm Khuê nghi hoặc hỏi
"Ta nghĩ nàng ấy không có phản ứng gì" Thái Hiển vuốt cằm nói.
Không phản ứng gì? Xem ra Trầm Lan cô nương này khá dễ tính đấy
"...Mà nàng ấy sẽ tế cả tám đời tổ tiên ngươi lên!"
"..."
"Ngươi có vẻ thích đùa nhỉ? Sao không về đùa với mẫu thân ngươi đi"
"Thôi, ta không nói chuyện với ngươi nữa" Phạm Khuê nhanh chóng đứng dậy, mắt liếc về phía hắn: "Cô nương không sao là may rồi, để ta lưu lại thêm một lát ở nơi này với ngươi, chắc ta cũng không khá khẩm hơn cô nương là bao"
Nói rồi, y đi ra ngoài cửa. Thái Hiển ngồi bên trong, thấy Phạm Khuê ra về, hắn cũng đi theo. Khi y bước hẳn ra ngoài rồi, hắn mới từ bên trong ngó ra, cười nói
"Thôi Phạm Khuê, cho ta xin miếng ngọc bội nhé"
Phạm Khuê ngỡ ngàng quay lại, y nhìn thấy trên tay hắn là miếng ngọc bội mà từ lúc nhỏ mẫu thân trao cho. Lập tức, y nhảy bổng lên, chạy vào trong định giật lấy. Thái Hiển cười lớn, cất vào bên hông, đóng sầm cánh cửa lại, nói vọng ra: "Gia Hạo, tiễn khách"
"À mà, tên của ta là Khương Thái Hiển, mong Thôi công tử nhớ kĩ cho đến khi gặp lại!"
Hắn vừa dứt lời, lập tức có một nam nhân đến bên cạnh y, phất tay cho mấy thị vệ đi theo cản y lại, sau đó lôi y ra khỏi phủ.
"Ngươi đợi đấy cái tên Thái tặc kia, ta nhất định sẽ đòi ngọc bội về, tiện thể lấy luôn cái đầu của ngươi. Đừng tưởng cao to hơn ta là có thế hơn ta, ta không sợ ngươi đâu, không bao giờ!" Phạm Khuê vừa đạp cửa vừa gào, tiện thế cầm hòn sỏi ném vào cửa phủ, thế nhưng cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì. Y yếu thế, khóc ròng, bỏ về Hứa gia.
*
Khi trời đã nhá nhem tối, Trịnh Lý Đế từ hoàng cung mang tấu chương đem tới cho người ngồi châm trà trong thư phòng. Hắn xem xong, liền đặt tấu chương lên bàn, nhàn nhạt nói: "Xem ra Vân Hà quốc thực sự có ý định đánh vùng An Dương, thật uổng công ta xem đất nước họ như bằng hữu thâm giao"
"Bẩm Hoàng Thượng, hai ngày trước, nghe từ
Chỉ huy sứ của vùng An Dương cấp báo đã có bạo động từ biên giới của hai nước, bắt đầu về phía
Vân Hà quốc"
Lý Đế xem lại tấu thư được gửi từ An Dương tới, trình báo lên cho người trước mặt. Hắn xem lại hết một lượt, sau đó nhìn Trịnh Lý Đế: "Được rồi, cứ lo liệu trước việc bão lũ ở Tình Dương, còn ở An Dương khi ta hồi cung sẽ xem xét sau"
Trịnh Lý Đế tuân mệnh, nhanh chóng phi ngựa rời đi. Trước khi rời đi, Lý Đế còn gặng hỏi vết thương trên mặt hoàng thượng là sao. Hắn chỉ cười, không đáp, rồi cho gọi Gia Hạo vào, sắp xếp lại đống tấu chương, nói:
"Gia Hạo, chuẩn bị xe ngựa, sáng mai ta sẽ hồi cung"
Sau đó, khi mọi người đều đã lui ra ngoài, hắn cầm trong tay miếng ngọc bội khắc tên Thôi Phạm Khuê, tay bên kia sờ lên vết thương trên mặt. Vết thương này chính xác là một vết bầm, được lưu lại khi Phạm Khuê huých cùi chỏ vào mặt hắn sáng nay. Mặc dù còn khá đau, thế nhưng Thái Hiển khi chạm vào vết thương này không những không tức giận, khóe miệng lại vô thức nhếch lên.
Đúng sáng hôm sau, đoàn người hộ tống Khương Thái Hiển hồi cung. Thái Hiển ngồi trong kiệu, bên vai là Trầm Lan đang dựa vào tranh thủ thiếp đi. Nếu trước đây, khi Trầm Lan làm hành động này, hắn sẽ vô cùng dịu dàng thơm nhẹ vào mái tóc đen của nàng, thì bây giờ, hắn lại ngồi im không có động tĩnh gì. Trầm Lan thấy lạ, nhưng ý nghĩ của đối phương làm sao bản thân mình hiểu được, nên nàng không phản ứng.
Nàng chỉ để ý nhất là túi thơm có thêu hình một bông hoa trắng được Thái Hiển đeo bên hông. Nàng mở miệng hỏi
"Hoàng thượng, túi thơm người đang đeo kia là..."
"Nhặt được"
Bây giờ Trầm Lan mới nhận ra, một bậc đế vương có mọi thứ trong tay như Thái Hiển lại đeo một túi thơm nhặt được ở ngoài cung
Tất nhiên Trầm Lan không hiểu được, bông hoa được trêu trên túi thơm chính là một bông mẫu đơn, bên trong chính là miếng ngọc bội sinh thời của Thôi Phạm Khuê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com